CHƯƠNG 38:
Quá nửa đêm, hắn mới trở về.
- Anh Phong, anh đi đâu cả đêm vậy? – Mỹ Yến vội chạy tới cạnh hắn.
- … - Hắn lảo đảo bước về phòng.
Mỹ Yến vội vã chạy theo.
Vừa vào tới phòng, hắn đã cởi chiếc áo sơ mi đã nhàu, tháo chiếc nhẫn, đặt lên bàn.
Mỹ Yến chạy tới thì hắn đã vào phòng tắm. Cô ta định quay người về phòng thì thấy trên bàn làm việc có vật gì đó. Chiếc nhẫn.
Mỹ Yến bước tới.
// Tại sao anh ấy lại tháo ra? Trước nay chưa bao giờ làm vậy. Hay là anh ấy nghĩ lại rồi? Như vậy, giấu chiếc nhẫn này đi, chẳng phải tốt hơn sao // Mỹ Yến khẽ cười, với lấy chiếc nhẫn, định quay lưng bỏ ra ngoài.
Nhưng vừa quay người, cô ta đâm sầm vào dáng người cao lớn, khiến người đó ngã về phía sau.
Tay Mỹ Yến bấu chặt vào áo hắn. Cô ta đỏ mặt. Lần đầu tiên được tiếp xúc với Hải Phong ở khoảng cách gần như vậy. Mùi hương trên cơ thể hắn khiến đầu óc Mỹ Yến trở nên mụ mị.
Hắn hơi nhíu mày, xô Mỹ Yến ra, đứng dậy.
Mỹ Yến mất đà, ngã ngồi về phía sau. Chiếc nhẫn trong tay rơi xuống đất. Âm thanh phát ra thật nhẹ nhàng, mà đáng sợ!
Mặt Mỹ Yến trắng bệch. Sống lưng cứng đờ.
Hắn hơi nhíu mày. Âm thanh kì lạ đó.
Mỹ Yến không kịp đứng dậy, vội bò theo chiếc nhẫn đang lăn tròn trên mặt đất. Tay cô ta vừa cầm được chiếc nhẫn, cũng là lúc cô ta bị kéo lại bằng một lực rất mạnh.
Mỹ Yến sợ hãi, tay nắm chặt chiếc nhẫn.
- … - Hắn ghì cô ta vào tường, ánh mắt hằn những tia đỏ.
- Anh…anh Phong. Thả em ra – Mỹ Yến vội vã nói. Trong lòng như có lửa đốt.
- Chiếc - nhẫn? – Phong gằn từng chữ.
- Nhẫn? Nhẫn sao? Em…em… - Mỹ Yến cuống quýt. Xem ra hắn đã phát hiện.
- …
- Xin lỗi. Em không có ý định lấy cắp, chỉ là tò mò… - Mỹ Yến vội đưa chiếc nhẫn ra.
Hắn thả vai Mỹ Yến ra, lấy chiếc nhẫn từ tay cô ta.
Mỹ Yến thoát khỏi tay hắn, vội lùi ra xa:
- Anh Phong, em biết anh rất quý chiếc nhẫn đó, nên em đã nhượng bộ chuyện nhẫn cười rồi. Nhưng tại sao anh không chịu đeo nhẫn cưới chứ?
- … - Hắn như không nghe thấy, quay lưng bước đi.
- Anh có nghe em nói không? Anh đã đồng ý kết hôn với em, anh phải tôn trọng em.
Hắn quay lại, bước nhanh về phía Mỹ Yến.
- Nghe đây. Tự nguyện là lúc tôi mất trí nhớ, còn bây giờ…
- Mất…mất trí nhớ? – Mỹ Yến lắp bắp. Hắn đã biết được chuyện gì?
- Đừng nói cô không biết. Chẳng phải cô cũng là chủ mưu hay sao?
- Em…em thực sự…
- Im miệng. Đừng nghĩ có thể lừa tôi – Hắn tiến sát Mỹ Yến.
Mỹ Yến đánh hơi được sự nguy hiểm, vội lùi về phía sau. Nhưng không kịp, hắn lao tới, tay hắn túm lấy cổ Mỹ Yến, ghì chặt cô ta lên tường. Mắt hắn hằn những tia đỏ đáng sợ.
- Anh…anh Phong…thả…em…ra – Mỹ Yến khó nhọc nói.
- Tại sao lại-lừa-tôi? – Hắn gằn từng chữ. Bàn tay hắn nới lỏng, nhưng chưa thả Mỹ Yến ra.
- Lừa? Anh…nói gì, em…không hiểu – Mặt Yến tái mét. Môi nhỏ trắng bệch. Mắt mở to sợ hãi.
- Đừng giả vờ như không biết. Tại sao lại muốn giết cô ấy? – Hắn nghiến răng.
- Giết? Giết ai? – Trong lòng Mỹ Yến có chút lo sợ. Hắn, đã nhớ ra điều gì?
- Hàn-Lệ-Băng – Hắn gằn từng chữ.
- Cô ấy là ai? Em…em không biết – Nước mắt Yến trào ra, lắc đầu nguầy nguậy. Nếu còn tiếp tục, cô ta sẽ chết mất.
- Khốn kiếp. Đến giờ còn dám lừa tôi – Hắn siết chặt cổ họng Yến.
- Làm…ơn…em…thực sự…không…biết – Yến túm lấy tay hắn. Cô ta không thở được.
Bỗng, hắn buông tay ra. Cả thân hình Mỹ Yến rơi xuống đất. Cô ta vội hít lấy khí oxy, gập người, ho sù sụ.
- Biến đi!
- Anh Phong! – Mỹ Yến nước mắt ròng ròng.
- Tôi nói biến đi, nếu cô còn muốn sống – Hắn gầm lên.
Mỹ Yến sợ hãi, ôm mặt khóc nức nở, chạy ra khỏi phòng.
Hắn mệt mỏi thả người xuống ghế sô pha. Hắn dù rất hận Mỹ Yến vì đã làm nó đau khổ, nhưng nếu cô ta chết bây giờ…chưa đáng!
Trong đầu hắn, giờ có một việc quan trọng hơn rất nhiều!
…
Nó lặng lẽ dựa vào tường. Đôi mắt đờ đẫn nhìn khoảng không vô định.
Kể từ ngày hắn bỏ đi, ngày nào cũng vậy, nó cứ đứng đây như chờ đợi điều gì đó. Nhưng tất cả đều rơi vào vô vọng. Hắn vẫn không trở về. Nó vẫn đợi…
… Bởi từ sâu trong trái tim đang dần đóng băng của nó…vẫn còn… hai chữ “ hi vọng”…
- Hải Phong…em ngốc quá, phải không? – Khóe môi nó nhếch lên thành nụ cười cay đắng – Anh đã bỏ đi lâu như vậy mà em vẫn đợi, vẫn hi vọng anh sẽ trở về…
Nó cắn chặt môi. Đau! Tim nó giờ như thắt lại! Từ khi hắn xuất hiện, nó cứ ngỡ cái cảm giác mất mát, đau thương sẽ không còn nữa, nó sẽ hạnh phúc. Nhưng, tại sao lại trở lại? Tại sao, ngay cả hắn cũng khiến nó đau?
- Hải Phong, có phải em đã sai? Anh đã không còn là Hải Phong của trước đây, không còn là Hải Phong của em nữa. Phải làm sao để đối mặt với anh đây? Em mệt, thực sự rất mệt, rất tuyệt vọng…
Nó từ từ gục đầu xuống. Mắt nó nhắm nghiền. Môi nó vẫn mím chặt…như để…nước mắt không trào ra…
…
// Cộc cộc // - Hải Phong – Hải Phương khẽ nói.
Hắn hơi nhíu mày, khẽ mở mắt. Đầu hắn đau nhức. Hắn vỗ nhẹ vào đầu, đứng dậy ra mở cửa.
- Em mới dậy sao? – Phương nhìn hắn. Bộ vest hôm qua hắn mặc vẫn còn nguyên trên người. Có vẻ đêm qua hắn về rất muộn.
Hắn không nói gì, đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Phương bước theo sau hắn. Cô ngạc nhiên khi thấy 3, 4 chai rượu đã hết lăn lóc trên sàn. Phong uống nhiều đến vậy sao?
Hắn bước ra từ nhà vệ sinh. Hắn mặc quần jeans, tay cài nốt khuy áo sơ mi. Gương mặt hắn không còn chút gì của sự mệt mỏi ban nãy.
- Phong, sao em uống nhiều như vậy? Có chuyện gì sao? – Phương chạy tới, túm lấy cánh tay hắn.
Hắn hơi giằng tay ra, đi về phía quầy bar, mở tủ, lấy ra một chai rượu mới. Phương vội chạy tới, giật chai rượu từ tay hắn.
- Em bị điên rồi sao? Trước đây chưa bao giờ em như vậy. Nói cho chị, đã xảy ra chuyện gì.
- Chuyện gì sao? – Hắn bật cười – Chẳng phải chị là người rõ nhất sao?
Nói rồi, hắn lấy lại chai rượu từ tay Phương, rót ra ly.
Mặt Phương trắng bệch. Sống lưng cô cứng đờ.
- Phong, em nói vậy, là có ý gì?
- Tôi đã tin chị - Hắn ngửa cổ tu hết ly rượu đầy.
- Chị…
- Vậy mà, người chị tôi yêu thương nhất, đã lừa tôi – Giọng hắn đều đều, gương mặt không cảm xúc.
- Phong, chị xin lỗi – Vai Phương run run. Cô không dám nhìn thẳng vào hắn.
- Từ nhỏ tới lớn, người tôi yêu thương nhất là chị, người tôi tin tưởng nhất cũng là chị. Thật không ngờ, chị chỉ vì bản thân, lại lừa dối, lại hủy hoại hạnh phúc, tương lai của em trai mình – Hắn túm lấy hai vai Phương, gầm lên.
- Chị…xin…xin lỗi – Mắt Phương ươn ướt.
Choang…
Ly rượu bị ném mạnh vào tường. Vỡ tan.
- Tôi…không cần…lời xin lỗi đó – Mắt hắn hằn những tia đỏ rực. Hai bàn tay siết chặt.
- Tìm cô ấy đi – Phương nhắm chặt mắt. Cô chưa bao giờ nghĩ, sẽ có ngày, Phong nổi giận với cô như vậy.
- … - Hắn đứng thẳng lưng. Đôi mắt có phần dịu lại.
- Trước khi quá muộn – Phương nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Chị…
- Chị đã sai, khi làm như vậy.
Phương quay người. Vai cô khẽ run lên.
- Chị…thực sự…xin lỗi…
Cô bước đi. Nhẹ nhàng.
- Chị…
Bàn tay hắn đưa lên, túm lấy tay Phương. Nhưng không kịp. Phương bước nhanh ra khỏi phòng.
Cô không muốn, Hải Phong thấy cô lúc này. Yếu đuối.
Hắn cứ đứng đó. Đôi mắt nhìn vào khoảng không vô định. Hắn không giận, hắn chỉ đau…
Trở về? Tìm cô gái đó? Là đúng? Hay là sai? Là hạnh phúc? Hay…chỉ khiến cho…nỗi đau…thêm dài?
Hắn đấm mạnh vào tường…
Hắn từ từ trượt xuống, thở hồng hộc. Hắn cứ ngồi như vậy. Bất động. Mặc cho những giọt máu chảy từ mu bàn tay xuống đất…
Quá nửa đêm, hắn mới trở về.
- Anh Phong, anh đi đâu cả đêm vậy? – Mỹ Yến vội chạy tới cạnh hắn.
- … - Hắn lảo đảo bước về phòng.
Mỹ Yến vội vã chạy theo.
Vừa vào tới phòng, hắn đã cởi chiếc áo sơ mi đã nhàu, tháo chiếc nhẫn, đặt lên bàn.
Mỹ Yến chạy tới thì hắn đã vào phòng tắm. Cô ta định quay người về phòng thì thấy trên bàn làm việc có vật gì đó. Chiếc nhẫn.
Mỹ Yến bước tới.
// Tại sao anh ấy lại tháo ra? Trước nay chưa bao giờ làm vậy. Hay là anh ấy nghĩ lại rồi? Như vậy, giấu chiếc nhẫn này đi, chẳng phải tốt hơn sao // Mỹ Yến khẽ cười, với lấy chiếc nhẫn, định quay lưng bỏ ra ngoài.
Nhưng vừa quay người, cô ta đâm sầm vào dáng người cao lớn, khiến người đó ngã về phía sau.
Tay Mỹ Yến bấu chặt vào áo hắn. Cô ta đỏ mặt. Lần đầu tiên được tiếp xúc với Hải Phong ở khoảng cách gần như vậy. Mùi hương trên cơ thể hắn khiến đầu óc Mỹ Yến trở nên mụ mị.
Hắn hơi nhíu mày, xô Mỹ Yến ra, đứng dậy.
Mỹ Yến mất đà, ngã ngồi về phía sau. Chiếc nhẫn trong tay rơi xuống đất. Âm thanh phát ra thật nhẹ nhàng, mà đáng sợ!
Mặt Mỹ Yến trắng bệch. Sống lưng cứng đờ.
Hắn hơi nhíu mày. Âm thanh kì lạ đó.
Mỹ Yến không kịp đứng dậy, vội bò theo chiếc nhẫn đang lăn tròn trên mặt đất. Tay cô ta vừa cầm được chiếc nhẫn, cũng là lúc cô ta bị kéo lại bằng một lực rất mạnh.
Mỹ Yến sợ hãi, tay nắm chặt chiếc nhẫn.
- … - Hắn ghì cô ta vào tường, ánh mắt hằn những tia đỏ.
- Anh…anh Phong. Thả em ra – Mỹ Yến vội vã nói. Trong lòng như có lửa đốt.
- Chiếc - nhẫn? – Phong gằn từng chữ.
- Nhẫn? Nhẫn sao? Em…em… - Mỹ Yến cuống quýt. Xem ra hắn đã phát hiện.
- …
- Xin lỗi. Em không có ý định lấy cắp, chỉ là tò mò… - Mỹ Yến vội đưa chiếc nhẫn ra.
Hắn thả vai Mỹ Yến ra, lấy chiếc nhẫn từ tay cô ta.
Mỹ Yến thoát khỏi tay hắn, vội lùi ra xa:
- Anh Phong, em biết anh rất quý chiếc nhẫn đó, nên em đã nhượng bộ chuyện nhẫn cười rồi. Nhưng tại sao anh không chịu đeo nhẫn cưới chứ?
- … - Hắn như không nghe thấy, quay lưng bước đi.
- Anh có nghe em nói không? Anh đã đồng ý kết hôn với em, anh phải tôn trọng em.
Hắn quay lại, bước nhanh về phía Mỹ Yến.
- Nghe đây. Tự nguyện là lúc tôi mất trí nhớ, còn bây giờ…
- Mất…mất trí nhớ? – Mỹ Yến lắp bắp. Hắn đã biết được chuyện gì?
- Đừng nói cô không biết. Chẳng phải cô cũng là chủ mưu hay sao?
- Em…em thực sự…
- Im miệng. Đừng nghĩ có thể lừa tôi – Hắn tiến sát Mỹ Yến.
Mỹ Yến đánh hơi được sự nguy hiểm, vội lùi về phía sau. Nhưng không kịp, hắn lao tới, tay hắn túm lấy cổ Mỹ Yến, ghì chặt cô ta lên tường. Mắt hắn hằn những tia đỏ đáng sợ.
- Anh…anh Phong…thả…em…ra – Mỹ Yến khó nhọc nói.
- Tại sao lại-lừa-tôi? – Hắn gằn từng chữ. Bàn tay hắn nới lỏng, nhưng chưa thả Mỹ Yến ra.
- Lừa? Anh…nói gì, em…không hiểu – Mặt Yến tái mét. Môi nhỏ trắng bệch. Mắt mở to sợ hãi.
- Đừng giả vờ như không biết. Tại sao lại muốn giết cô ấy? – Hắn nghiến răng.
- Giết? Giết ai? – Trong lòng Mỹ Yến có chút lo sợ. Hắn, đã nhớ ra điều gì?
- Hàn-Lệ-Băng – Hắn gằn từng chữ.
- Cô ấy là ai? Em…em không biết – Nước mắt Yến trào ra, lắc đầu nguầy nguậy. Nếu còn tiếp tục, cô ta sẽ chết mất.
- Khốn kiếp. Đến giờ còn dám lừa tôi – Hắn siết chặt cổ họng Yến.
- Làm…ơn…em…thực sự…không…biết – Yến túm lấy tay hắn. Cô ta không thở được.
Bỗng, hắn buông tay ra. Cả thân hình Mỹ Yến rơi xuống đất. Cô ta vội hít lấy khí oxy, gập người, ho sù sụ.
- Biến đi!
- Anh Phong! – Mỹ Yến nước mắt ròng ròng.
- Tôi nói biến đi, nếu cô còn muốn sống – Hắn gầm lên.
Mỹ Yến sợ hãi, ôm mặt khóc nức nở, chạy ra khỏi phòng.
Hắn mệt mỏi thả người xuống ghế sô pha. Hắn dù rất hận Mỹ Yến vì đã làm nó đau khổ, nhưng nếu cô ta chết bây giờ…chưa đáng!
Trong đầu hắn, giờ có một việc quan trọng hơn rất nhiều!
…
Nó lặng lẽ dựa vào tường. Đôi mắt đờ đẫn nhìn khoảng không vô định.
Kể từ ngày hắn bỏ đi, ngày nào cũng vậy, nó cứ đứng đây như chờ đợi điều gì đó. Nhưng tất cả đều rơi vào vô vọng. Hắn vẫn không trở về. Nó vẫn đợi…
… Bởi từ sâu trong trái tim đang dần đóng băng của nó…vẫn còn… hai chữ “ hi vọng”…
- Hải Phong…em ngốc quá, phải không? – Khóe môi nó nhếch lên thành nụ cười cay đắng – Anh đã bỏ đi lâu như vậy mà em vẫn đợi, vẫn hi vọng anh sẽ trở về…
Nó cắn chặt môi. Đau! Tim nó giờ như thắt lại! Từ khi hắn xuất hiện, nó cứ ngỡ cái cảm giác mất mát, đau thương sẽ không còn nữa, nó sẽ hạnh phúc. Nhưng, tại sao lại trở lại? Tại sao, ngay cả hắn cũng khiến nó đau?
- Hải Phong, có phải em đã sai? Anh đã không còn là Hải Phong của trước đây, không còn là Hải Phong của em nữa. Phải làm sao để đối mặt với anh đây? Em mệt, thực sự rất mệt, rất tuyệt vọng…
Nó từ từ gục đầu xuống. Mắt nó nhắm nghiền. Môi nó vẫn mím chặt…như để…nước mắt không trào ra…
…
// Cộc cộc // - Hải Phong – Hải Phương khẽ nói.
Hắn hơi nhíu mày, khẽ mở mắt. Đầu hắn đau nhức. Hắn vỗ nhẹ vào đầu, đứng dậy ra mở cửa.
- Em mới dậy sao? – Phương nhìn hắn. Bộ vest hôm qua hắn mặc vẫn còn nguyên trên người. Có vẻ đêm qua hắn về rất muộn.
Hắn không nói gì, đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Phương bước theo sau hắn. Cô ngạc nhiên khi thấy 3, 4 chai rượu đã hết lăn lóc trên sàn. Phong uống nhiều đến vậy sao?
Hắn bước ra từ nhà vệ sinh. Hắn mặc quần jeans, tay cài nốt khuy áo sơ mi. Gương mặt hắn không còn chút gì của sự mệt mỏi ban nãy.
- Phong, sao em uống nhiều như vậy? Có chuyện gì sao? – Phương chạy tới, túm lấy cánh tay hắn.
Hắn hơi giằng tay ra, đi về phía quầy bar, mở tủ, lấy ra một chai rượu mới. Phương vội chạy tới, giật chai rượu từ tay hắn.
- Em bị điên rồi sao? Trước đây chưa bao giờ em như vậy. Nói cho chị, đã xảy ra chuyện gì.
- Chuyện gì sao? – Hắn bật cười – Chẳng phải chị là người rõ nhất sao?
Nói rồi, hắn lấy lại chai rượu từ tay Phương, rót ra ly.
Mặt Phương trắng bệch. Sống lưng cô cứng đờ.
- Phong, em nói vậy, là có ý gì?
- Tôi đã tin chị - Hắn ngửa cổ tu hết ly rượu đầy.
- Chị…
- Vậy mà, người chị tôi yêu thương nhất, đã lừa tôi – Giọng hắn đều đều, gương mặt không cảm xúc.
- Phong, chị xin lỗi – Vai Phương run run. Cô không dám nhìn thẳng vào hắn.
- Từ nhỏ tới lớn, người tôi yêu thương nhất là chị, người tôi tin tưởng nhất cũng là chị. Thật không ngờ, chị chỉ vì bản thân, lại lừa dối, lại hủy hoại hạnh phúc, tương lai của em trai mình – Hắn túm lấy hai vai Phương, gầm lên.
- Chị…xin…xin lỗi – Mắt Phương ươn ướt.
Choang…
Ly rượu bị ném mạnh vào tường. Vỡ tan.
- Tôi…không cần…lời xin lỗi đó – Mắt hắn hằn những tia đỏ rực. Hai bàn tay siết chặt.
- Tìm cô ấy đi – Phương nhắm chặt mắt. Cô chưa bao giờ nghĩ, sẽ có ngày, Phong nổi giận với cô như vậy.
- … - Hắn đứng thẳng lưng. Đôi mắt có phần dịu lại.
- Trước khi quá muộn – Phương nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Chị…
- Chị đã sai, khi làm như vậy.
Phương quay người. Vai cô khẽ run lên.
- Chị…thực sự…xin lỗi…
Cô bước đi. Nhẹ nhàng.
- Chị…
Bàn tay hắn đưa lên, túm lấy tay Phương. Nhưng không kịp. Phương bước nhanh ra khỏi phòng.
Cô không muốn, Hải Phong thấy cô lúc này. Yếu đuối.
Hắn cứ đứng đó. Đôi mắt nhìn vào khoảng không vô định. Hắn không giận, hắn chỉ đau…
Trở về? Tìm cô gái đó? Là đúng? Hay là sai? Là hạnh phúc? Hay…chỉ khiến cho…nỗi đau…thêm dài?
Hắn đấm mạnh vào tường…
Hắn từ từ trượt xuống, thở hồng hộc. Hắn cứ ngồi như vậy. Bất động. Mặc cho những giọt máu chảy từ mu bàn tay xuống đất…
/43
|