Lãnh Tinh cẩn thận tìm từ, tránh cho Tát Tư mất hứng, lại như sư tử Hà Đông mà rống lên. Hôm nay ngươi đặc biệt nhẫn nại, hơn nữa còn vô cùng nhân từ. . . . . .
bước về phía nàng, bàn tay vừa rơi xuống đã bắt được nàng, không vui quát: Tính nhẫn nại, nhân từ không hợp với ta, hôm nay sở dĩ ta đặc biệt, là vì một người từ đầu đến cuối không hề chú ý đến ta mà cạo râu.”
Ta. . . . . . Ta không có chú ý tới. Lãnh Tinh hoảng sợ nhìn chằm chằm Tát Tư, cà lăm nói.
Người ta nói chính là ngươi! Tát Tư gào thét xong, tức giận đùng đùng xoay người đưa lưng về phía Lãnh Tinh.
Trong thời gian ngắn ngủi, Lãnh Tinh á khẩu không trả lời được, miệng khép lại rồi mở ra, mở ra rồi khép lại, nàng thật sự chấn động cả người! Chung sống với nhau một đoạn thời gian không tính là ngắn, nàng biết hắn tương đối thích râu của mình, nếu như không phải là lý do đặc biệt, cho dù như thế nào hắn cũng không có ý nghĩ cạo đi nó?
Ngươi vì. . . . . . Tại sao muốn vì ta cạo râu? Sẽ không phải vì nàng làm sai chuyện gì, nên hắn muốn biến râu của mình thành roi da tới xử phạt nàng chứ? Sẽ không, sẽ không, roi da nước Hỏa Ma còn nhiều mà, chắc sẽ không thiếu một cây đâu.
Bởi vì ngươi đã từng nói ghét nó, cảm thấy nó xấu xí. Tát Tư nhanh chóng xoay người, lớn tiếng nói với Lãnh Tinh. Trong âm thanh mang theo lửa giận, là cảm giác vô lực, còn có việc nàng đối với hắn không hiểu phong tình đúng là thất bại mà.
Trong nháy mắt, Lãnh Tinh đỏ mặt, trái tim nhảy một cái, đập không ngừng. Ngươi. . . . . . Ta rốt cuộc chú ý tới. Rất đẹp mắt. . . . . . Rất tuyệt. . . . . . Hắn làm cái gì vậy? Hắn có phải là Tát Tư hay không! ? Tại sao vì câu nói đầu tiên của nàng mà cạo đi chòm râu bảo bối của hắn?
Tát Tư hừ lạnh một tiếng, căm tức nhìn Lãnh Tinh một cái, có chút không cam lòng đón nhận lời khen ngợi của nàng. Lần sau ngươi lại lạnh nhạt với ta nữa, ta quyết không tha cho ngươi, cho dù ngươi là của ta Vương phi cũng như vậy.
Lãnh Tinh dùng sức gật đầu, nói ra khỏi miệng nghi vấn của nàng: Nhưng, ta không hiểu, tại sao ngươi lại vì một câu nói của ta mà cạo đi râu của mình? Chuyện này thật không có đạo lý!
Đột nhiên Tát Tư lộ vẻ có chút băn khoăn lo lắng, giọng điệu không tốt lắm nói: Ngươi thường oán trách ta ở trước mặt người dân giả bộ ân ái với ngươi, ở phía sau lại không giống vậy, vì chấm dứt việc ngươi oán trách, lại muốn cho trong ngoài giống nhau, ta quyết định sẽ làm ngươi yêu ta.
Thật ra thì, dạ tiệc mừng ngày khải hoàn về nước đó, hắn phát hiện mình thích chiếm hữu nàng, chỉ là khi đó để tâm tình che giấu quá khứ, nhưng mấy ngày nay số lần muốn nàng vẫn tăng không chứ giảm, cho dù có cãi vả, hắn vẫn không cách nào khắc chế tâm tình của mình hướng về phía nàng. Cho nên, hắn cũng lười kháng cự.
A!? Có lầm hay không? Nàng có nghe lầm hay không! ? Cho nên cạo râu là bước đầu tiên của ngươi?
Không sai. Nói như vậy đúng là một phương pháp tốt, không mất mặt mũi đi thừa nhận mình thích nàng, lại có thể làm nàng yêu hắn.
Vậy còn ngươi? Tình cảm là chuyện hai người, cũng không thể ta yêu ngươi mà ngươi chán ghét ta chứ? Vậy thì không thể gọi là trong ngoài giống nhau.
Ngươi yêu ta trước, vậy phần của ta đơn giản hơn nhiều. Nếu không dựa vào sự tức giận lúc trước, muốn một vị Vương như hắn làm việc hắn chưa bao giờ làm, thật đúng là không đơn giản.
Phần của ta cũng không đơn giản lắm. Không phải là ta muốn nói, nhưng khuyết điểm của ngươi nhiều như vậy, muốn bày kế hoạch sợ rằng mất rất nhiều thời gian. Đợi nàng yêu hắn, chỉ sợ lúc đó đến ông trời cũng già rồi!
Nàng! Vừa nghe, hỏa khí Tát Tư lại nổi lên, tức giận chỉ vào Lãnh Tinh, thật sự hết cách với nàng.
Xem đi! Ta giúp ngươi tìm được bước thứ hai rồi, chính là sửa đổi tính khí nóng nảy của ngươi. Nói xong, không sợ chết mà le lưỡi một cái với Tát Tư .
Nàng! Thật là tức giận công tâm. Nếu đã chuẩn bị xong thì đi thôi. Tát Tư nghiến răng nghiến lợi nói, lôi kéo Lãnh Tinh đi tới cửa chính .
Ta còn chưa khỏe! Lãnh Tinh gấp gáp hô.
Chờ ngươi yêu ta, tự nhiên sẽ có sự đối xử tốt nhất, trước đó, ngươi phải chịu đựng tất cả hành động của ta.
Chịu được thì chịu, trước đây cũng không phải là không có chịu đựng qua, ta mới không cần yêu ngươi! Lãnh Tinh lớn tiếng kêu lên.
Tát Tư trợn mắt lên giận dữ nhìn Lãnh Tinh một cái, quyết tâm toàn bộ viết trong mắt hắn.
Chiến thư tình yêu vì vậy mà bị bỏ lại.
*****
Phòng hội nghị
Tát Tư ngồi ở chánh vị nghe mười một quan viên giả báo cáo từng việc, mà Lãnh Tinh vẫn như trước được an bài ở vị trí cũ, nàng nhàm chán chỉ có thể nhìn chằm chằm trần nhà và nghĩ tới lời nói làm người ta tay chân luống cuống mới vừa rồi của Tát Tư.
Xem ra, hắn quyết tâm muốn nàng yêu hắn, nhưng không thể thực hiện được, nếu như yêu hắn, có một ngày nàng trở về tương lai lúc đó nàng nên làm cái gì? Nàng nhất định sẽ khổ sở đến chết.
Không được, không được! Lãnh Tinh nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng bật thốt lên.
Toàn bộ mười người ở đây nhìn chăm chú nàng, sắc mặt của Tát Tư đặc biệt quái dị. Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ tán thành việc bỏ ngục tối? Trước kia không phải nàng rất phản đối việc có ngục tối hay sao? Thế nào hiện tại hắn nghĩ bỏ ngược lại nàng không muốn bỏ? Sẽ không phải đoán được đây là bước thứ hai của hắn, cho nên không để cho hắn đi bước này chứ?
Ta tán thành. Bỏ ngục tối đương nhiên được, nàng giơ hai tay hai chân tán thành, chỉ là, trong vòng một ngày hắn làm đến hai chuyện tốt, thật là có chút không thói quen.
Vì sao mới vừa rồi Vương phi nói không được? Trong đó có một vị quan viên hỏi hỏi.
Trước đó là ta nghĩ đến việc Tát Tư vương của các ngươi muốn ta yêu. . . . . . Tình cảm là chuyện của mỗi người, nói cho cùng cũng không thể nói trước mặt người khác. Không có việc gì, không có việc gì, các ngươi tiếp tục công việc đi.
Sắc mặt của Tát Tư vương càng thêm quái dị, giống như hàm chứa điểm tức giận, mười một vị quan viên thông minh không tiếp tục hỏi nữa, nếu như ngay cả việc nhìn sắc mặt cũng không biết, chẳng phải cái danh “quan viên” cũng chỉ là một tấm biển thôi hay sao.
Thì ra nàng còn đang suy nghĩ trước việc cự tuyệt hắn, thật là khiến tâm tình của hắn không vui. Không có việc gì thì đừng nói loạn. Tát Tư khiển trách Lãnh Tinh một câu, cúi đầu tiếp tục chánh sự.
Yên tĩnh không được mấy phút, đột nhiên Lãnh Tinh nghĩ đến mục đích việc bỏ ngục tối chính là -- Đó là bước thứ hai của ngươi! Nàng lập tức hét lớn, thật giống như phát hiện được vùng đất mới.
bước về phía nàng, bàn tay vừa rơi xuống đã bắt được nàng, không vui quát: Tính nhẫn nại, nhân từ không hợp với ta, hôm nay sở dĩ ta đặc biệt, là vì một người từ đầu đến cuối không hề chú ý đến ta mà cạo râu.”
Ta. . . . . . Ta không có chú ý tới. Lãnh Tinh hoảng sợ nhìn chằm chằm Tát Tư, cà lăm nói.
Người ta nói chính là ngươi! Tát Tư gào thét xong, tức giận đùng đùng xoay người đưa lưng về phía Lãnh Tinh.
Trong thời gian ngắn ngủi, Lãnh Tinh á khẩu không trả lời được, miệng khép lại rồi mở ra, mở ra rồi khép lại, nàng thật sự chấn động cả người! Chung sống với nhau một đoạn thời gian không tính là ngắn, nàng biết hắn tương đối thích râu của mình, nếu như không phải là lý do đặc biệt, cho dù như thế nào hắn cũng không có ý nghĩ cạo đi nó?
Ngươi vì. . . . . . Tại sao muốn vì ta cạo râu? Sẽ không phải vì nàng làm sai chuyện gì, nên hắn muốn biến râu của mình thành roi da tới xử phạt nàng chứ? Sẽ không, sẽ không, roi da nước Hỏa Ma còn nhiều mà, chắc sẽ không thiếu một cây đâu.
Bởi vì ngươi đã từng nói ghét nó, cảm thấy nó xấu xí. Tát Tư nhanh chóng xoay người, lớn tiếng nói với Lãnh Tinh. Trong âm thanh mang theo lửa giận, là cảm giác vô lực, còn có việc nàng đối với hắn không hiểu phong tình đúng là thất bại mà.
Trong nháy mắt, Lãnh Tinh đỏ mặt, trái tim nhảy một cái, đập không ngừng. Ngươi. . . . . . Ta rốt cuộc chú ý tới. Rất đẹp mắt. . . . . . Rất tuyệt. . . . . . Hắn làm cái gì vậy? Hắn có phải là Tát Tư hay không! ? Tại sao vì câu nói đầu tiên của nàng mà cạo đi chòm râu bảo bối của hắn?
Tát Tư hừ lạnh một tiếng, căm tức nhìn Lãnh Tinh một cái, có chút không cam lòng đón nhận lời khen ngợi của nàng. Lần sau ngươi lại lạnh nhạt với ta nữa, ta quyết không tha cho ngươi, cho dù ngươi là của ta Vương phi cũng như vậy.
Lãnh Tinh dùng sức gật đầu, nói ra khỏi miệng nghi vấn của nàng: Nhưng, ta không hiểu, tại sao ngươi lại vì một câu nói của ta mà cạo đi râu của mình? Chuyện này thật không có đạo lý!
Đột nhiên Tát Tư lộ vẻ có chút băn khoăn lo lắng, giọng điệu không tốt lắm nói: Ngươi thường oán trách ta ở trước mặt người dân giả bộ ân ái với ngươi, ở phía sau lại không giống vậy, vì chấm dứt việc ngươi oán trách, lại muốn cho trong ngoài giống nhau, ta quyết định sẽ làm ngươi yêu ta.
Thật ra thì, dạ tiệc mừng ngày khải hoàn về nước đó, hắn phát hiện mình thích chiếm hữu nàng, chỉ là khi đó để tâm tình che giấu quá khứ, nhưng mấy ngày nay số lần muốn nàng vẫn tăng không chứ giảm, cho dù có cãi vả, hắn vẫn không cách nào khắc chế tâm tình của mình hướng về phía nàng. Cho nên, hắn cũng lười kháng cự.
A!? Có lầm hay không? Nàng có nghe lầm hay không! ? Cho nên cạo râu là bước đầu tiên của ngươi?
Không sai. Nói như vậy đúng là một phương pháp tốt, không mất mặt mũi đi thừa nhận mình thích nàng, lại có thể làm nàng yêu hắn.
Vậy còn ngươi? Tình cảm là chuyện hai người, cũng không thể ta yêu ngươi mà ngươi chán ghét ta chứ? Vậy thì không thể gọi là trong ngoài giống nhau.
Ngươi yêu ta trước, vậy phần của ta đơn giản hơn nhiều. Nếu không dựa vào sự tức giận lúc trước, muốn một vị Vương như hắn làm việc hắn chưa bao giờ làm, thật đúng là không đơn giản.
Phần của ta cũng không đơn giản lắm. Không phải là ta muốn nói, nhưng khuyết điểm của ngươi nhiều như vậy, muốn bày kế hoạch sợ rằng mất rất nhiều thời gian. Đợi nàng yêu hắn, chỉ sợ lúc đó đến ông trời cũng già rồi!
Nàng! Vừa nghe, hỏa khí Tát Tư lại nổi lên, tức giận chỉ vào Lãnh Tinh, thật sự hết cách với nàng.
Xem đi! Ta giúp ngươi tìm được bước thứ hai rồi, chính là sửa đổi tính khí nóng nảy của ngươi. Nói xong, không sợ chết mà le lưỡi một cái với Tát Tư .
Nàng! Thật là tức giận công tâm. Nếu đã chuẩn bị xong thì đi thôi. Tát Tư nghiến răng nghiến lợi nói, lôi kéo Lãnh Tinh đi tới cửa chính .
Ta còn chưa khỏe! Lãnh Tinh gấp gáp hô.
Chờ ngươi yêu ta, tự nhiên sẽ có sự đối xử tốt nhất, trước đó, ngươi phải chịu đựng tất cả hành động của ta.
Chịu được thì chịu, trước đây cũng không phải là không có chịu đựng qua, ta mới không cần yêu ngươi! Lãnh Tinh lớn tiếng kêu lên.
Tát Tư trợn mắt lên giận dữ nhìn Lãnh Tinh một cái, quyết tâm toàn bộ viết trong mắt hắn.
Chiến thư tình yêu vì vậy mà bị bỏ lại.
*****
Phòng hội nghị
Tát Tư ngồi ở chánh vị nghe mười một quan viên giả báo cáo từng việc, mà Lãnh Tinh vẫn như trước được an bài ở vị trí cũ, nàng nhàm chán chỉ có thể nhìn chằm chằm trần nhà và nghĩ tới lời nói làm người ta tay chân luống cuống mới vừa rồi của Tát Tư.
Xem ra, hắn quyết tâm muốn nàng yêu hắn, nhưng không thể thực hiện được, nếu như yêu hắn, có một ngày nàng trở về tương lai lúc đó nàng nên làm cái gì? Nàng nhất định sẽ khổ sở đến chết.
Không được, không được! Lãnh Tinh nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng bật thốt lên.
Toàn bộ mười người ở đây nhìn chăm chú nàng, sắc mặt của Tát Tư đặc biệt quái dị. Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ tán thành việc bỏ ngục tối? Trước kia không phải nàng rất phản đối việc có ngục tối hay sao? Thế nào hiện tại hắn nghĩ bỏ ngược lại nàng không muốn bỏ? Sẽ không phải đoán được đây là bước thứ hai của hắn, cho nên không để cho hắn đi bước này chứ?
Ta tán thành. Bỏ ngục tối đương nhiên được, nàng giơ hai tay hai chân tán thành, chỉ là, trong vòng một ngày hắn làm đến hai chuyện tốt, thật là có chút không thói quen.
Vì sao mới vừa rồi Vương phi nói không được? Trong đó có một vị quan viên hỏi hỏi.
Trước đó là ta nghĩ đến việc Tát Tư vương của các ngươi muốn ta yêu. . . . . . Tình cảm là chuyện của mỗi người, nói cho cùng cũng không thể nói trước mặt người khác. Không có việc gì, không có việc gì, các ngươi tiếp tục công việc đi.
Sắc mặt của Tát Tư vương càng thêm quái dị, giống như hàm chứa điểm tức giận, mười một vị quan viên thông minh không tiếp tục hỏi nữa, nếu như ngay cả việc nhìn sắc mặt cũng không biết, chẳng phải cái danh “quan viên” cũng chỉ là một tấm biển thôi hay sao.
Thì ra nàng còn đang suy nghĩ trước việc cự tuyệt hắn, thật là khiến tâm tình của hắn không vui. Không có việc gì thì đừng nói loạn. Tát Tư khiển trách Lãnh Tinh một câu, cúi đầu tiếp tục chánh sự.
Yên tĩnh không được mấy phút, đột nhiên Lãnh Tinh nghĩ đến mục đích việc bỏ ngục tối chính là -- Đó là bước thứ hai của ngươi! Nàng lập tức hét lớn, thật giống như phát hiện được vùng đất mới.
/28
|