Hoắc Đông Quân không báo trước cho Dương Tuyết Hoa biết khi nào hắn xuống sân bay nên cô đành phải dậy rất sớm để đến đó chờ hắn, nhân tiện theo dõi lịch trình của các chuyến bay quốc tế để không bỏ lỡ bất kì chuyến nào.
Do thời tiết trong nước có chút vấn đề nên chuyến bay của Hoắc Đông Quân bị hoãn đến tận hai tiếng, đồng nghĩa với việc hắn sẽ đến Mỹ vào lúc mười giờ tối chứ không phải tám giờ tối. Mặc dù chuyện này khiến hắn có chút bực bội nhưng ít ra vẫn kịp để đón giáng sinh cùng Dương Tuyết Hoa.
Dương Tuyết Hoa dành cả một ngày dài đợi ở sân bay thay vì đi chơi cùng bạn bè, lần trước cô đã không giữ lời hứa mà đến sân bay tiễn hắn, thì lần này cô muốn đợi ở đây cho đến khi gặp được hắn. Có vẻ Hoắc Đông Quân đã lo xong mọi chuyện ở trong nước nên khi hắn gọi cô mới phấn khởi như vậy.
Dương Tuyết Hoa nhìn chuyến bay cuối cùng trong ngày, dù đã mệt nhưng cô vẫn nghiêm túc hướng mắt về phía cổng ra vào, cho đến khi cô nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông quen thuộc xuất hiện trước mắt…
“Hoắc Đông Quân…!”
Hoắc Đông Quân nhìn về phía giọng nói vừa phát ra, hắn còn đang ngạc nhiên thì Dương Tuyết Hoa đã chạy đến mà ôm chầm lấy hắn…
“Giáng sinh vui vẻ…”
Hoắc Đông Quân mỉm cười xoa đầu Dương Tuyết Hoa, hắn nhanh chóng bế bổng cô lên, sau đó ngước mặt lên nhìn cô…
“Sao em biết mà ở đây đợi tôi?”
Dương Tuyết Hoa có chút ngại ngùng liền nhìn về phía khác, cô chậm rãi lên tiếng trả lời hắn…
“Tôi đợi ở đây thì sáng…”
Hoắc Đông Quân ngạc nhiên đến độ không thể nói được câu nào, dù thời tiết bên ngoài khá lạnh nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy ấm áp tột độ. Dường như lần này hắn không làm sai nữa rồi…
“Chúng ta về nhà nhé…!”
Dương Tuyết Hoa gật đầu, cô rời khỏi người Hoắc Đông Quân liền theo hắn ra xe để về nhà của hai người họ. Mặc dù bây giờ đã gần khuya nhưng trên đường phố vẫn rất đông người qua lại, có vẻ mọi người đều dự định sẽ tận hưởng hết đêm giáng sinh này.
Vì Dương Tuyết Hoa dự định sẽ đợi Hoắc Đông Quân ở sân bay nên cô đã mua đầy đủ nguyên liệu nấu ăn vào đêm hôm trước. Bây giờ chỉ cần lấy ra sơ chế và nấu lên là được.
Dương Tuyết Hoa chuẩn bị nước nóng cho Hoắc Đông Quân để hắn đi tắm trước, trong lúc đó cô sẽ vào bếp để làm một bữa ăn thịnh soạn.
Bình thường bữa tối đêm giánh sinh sẽ được chuẩn bị chu đáo để cho bạn bè và gia đình ngồi lại bên nhau để thưởng thức và trò chuyện. Nhưng buổi tối ngày hôm nay chỉ có cô và Hoắc Đông Quân nên chuẩn bị đơn giản hơn một chút.
Trước tiên, Dương Tuyết Hoa trang trí bàn ăn với đèn trang trí, cây thông Noel và những đồ trang trí cùng các chiếc nến nhỏ để tăng tính ấm cúng.
Món ăn mà cô chọn để làm chính là vịt quay và một số loại rau củ như khoai tây nướng, cải xoăn và súp hành tây. Bữa tối cũng không thể thiếu các món tráng miệng truyền thống như bánh ngôi sao, bánh cây thông và bánh kem. Cuối cùng là rượu vang được bạn cô tặng vào tối hôm trước.
Đúng lúc Hoắc Đông Quân tắm xong thì Dương Tuyết Hoa cũng chuẩn bị xong, cô vui vẻ nhìn về phía hắn…
“Chắc anh cũng đói rồi nên anh ăn trước đi…”
Dương Tuyết Hoa vừa nói xong liền chạy vào phòng tắm, dù sao cô cũng dành cả ngày ở bên ngoài nên cô phải tranh thủ ngâm mình một chút.
Nào ngờ lúc cô bước ra thì Hoắc Đông Quân còn chưa ăn miếng nào, hắn cố tình đợi cô để cả hai có thể thưởng thức bữa tối cùng nhau, nhân tiện hắn cũng có một số chuyện muốn nói với cô…
Dương Tuyết Hoa chậm rãi ngồi vào bàn ăn, khi nãy không biết cô lấy can đảm ở đâu ra mà dám chạy đến ôm hắn, ấy vậy mà giờ đây ngay cả nhìn cô cũng không dám…
“Chuyện kết hôn của anh sao rồi?”
Hoắc Đông Quân mỉm cười nhìn Dương Tuyết Hoa, hắn chậm rãi kể lại toàn bộ mọi chuyện đã diễn ra cho cô nghe…
“Tôi có một đứa em trai là Hoắc Đông Minh, nó và đối tượng kết hôn của tôi có tình cảm với nhau và đã yêu nhau từ trước, vậy nên chúng tôi lên kế hoạch để tôi nắm toàn quyền điều hành JC, buổi lễ kết hôn vẫn diễn ra bình thường, chỉ là chú rể không phải tôi…”
Dương Tuyết Hoa cảm thấy chuyện này khó tin nhưng may mắn sao Hoắc Đông Quân cũng đã giải quyết ổn thoả, ít ra hắn vẫn giữ lời hứa với cô…
“À đúng rồi, anh muốn nói chuyện gì với tôi sao?”
Hoắc Đông Quân đột nhiên nghĩ lại chuyện đó khiến hắn có chút khó chịu, nhưng hắn phải kiềm chế cảm xúc để Dương Tuyết Hoa không sợ hãi…
“Tôi đã tìm thấy giấy xét nghiệm mà em cất dưới tủ, thể chất của em rất khó mang thai, sao em không nói với tôi?”
Dương Tuyết Hoa quên béng chuyện đó, cô còn không nhớ chứ đừng nói đến chuyện phải nói cho Hoắc Đông Quân biết…
“Lúc đó tôi không thích anh, nên tôi nghĩ chuyện đó không có gì đáng nói, bây giờ thì khác rồi…”
Đột nhiên cơn giận trong lòng Hoắc Đông Quân dần tan biến, hắn nhìn chằm chằm về phía Dương Tuyết Hoa liền lên tiếng trêu chọc cô…
“Khác chỗ nào?”
Dương Tuyết Hoa nhíu mày nhìn gương mặt cợt nhả của Hoắc Đông Quân, rõ ràng thái độ của cô đối với hắn đã khác trước kia rất nhiều, vậy mà hắn còn cố tình không nhận ra…
“Thì không còn ghét anh nữa…”
Hoắc Đông Quân càng được nước làm tới, hắn cố tình nắm lấy bàn tay của Dương Tuyết Hoa rồi hôn nhẹ xuống…
“Em thích tôi rồi đúng không?”
Dương Tuyết Hoa chậc một tiếng liền quay mặt sang chỗ khác không muốn đáp, nhưng sau đó Hoắc Đông Quân lại thấy được cái gật đầu nhẹ từ phía cô…
Do thời tiết trong nước có chút vấn đề nên chuyến bay của Hoắc Đông Quân bị hoãn đến tận hai tiếng, đồng nghĩa với việc hắn sẽ đến Mỹ vào lúc mười giờ tối chứ không phải tám giờ tối. Mặc dù chuyện này khiến hắn có chút bực bội nhưng ít ra vẫn kịp để đón giáng sinh cùng Dương Tuyết Hoa.
Dương Tuyết Hoa dành cả một ngày dài đợi ở sân bay thay vì đi chơi cùng bạn bè, lần trước cô đã không giữ lời hứa mà đến sân bay tiễn hắn, thì lần này cô muốn đợi ở đây cho đến khi gặp được hắn. Có vẻ Hoắc Đông Quân đã lo xong mọi chuyện ở trong nước nên khi hắn gọi cô mới phấn khởi như vậy.
Dương Tuyết Hoa nhìn chuyến bay cuối cùng trong ngày, dù đã mệt nhưng cô vẫn nghiêm túc hướng mắt về phía cổng ra vào, cho đến khi cô nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông quen thuộc xuất hiện trước mắt…
“Hoắc Đông Quân…!”
Hoắc Đông Quân nhìn về phía giọng nói vừa phát ra, hắn còn đang ngạc nhiên thì Dương Tuyết Hoa đã chạy đến mà ôm chầm lấy hắn…
“Giáng sinh vui vẻ…”
Hoắc Đông Quân mỉm cười xoa đầu Dương Tuyết Hoa, hắn nhanh chóng bế bổng cô lên, sau đó ngước mặt lên nhìn cô…
“Sao em biết mà ở đây đợi tôi?”
Dương Tuyết Hoa có chút ngại ngùng liền nhìn về phía khác, cô chậm rãi lên tiếng trả lời hắn…
“Tôi đợi ở đây thì sáng…”
Hoắc Đông Quân ngạc nhiên đến độ không thể nói được câu nào, dù thời tiết bên ngoài khá lạnh nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy ấm áp tột độ. Dường như lần này hắn không làm sai nữa rồi…
“Chúng ta về nhà nhé…!”
Dương Tuyết Hoa gật đầu, cô rời khỏi người Hoắc Đông Quân liền theo hắn ra xe để về nhà của hai người họ. Mặc dù bây giờ đã gần khuya nhưng trên đường phố vẫn rất đông người qua lại, có vẻ mọi người đều dự định sẽ tận hưởng hết đêm giáng sinh này.
Vì Dương Tuyết Hoa dự định sẽ đợi Hoắc Đông Quân ở sân bay nên cô đã mua đầy đủ nguyên liệu nấu ăn vào đêm hôm trước. Bây giờ chỉ cần lấy ra sơ chế và nấu lên là được.
Dương Tuyết Hoa chuẩn bị nước nóng cho Hoắc Đông Quân để hắn đi tắm trước, trong lúc đó cô sẽ vào bếp để làm một bữa ăn thịnh soạn.
Bình thường bữa tối đêm giánh sinh sẽ được chuẩn bị chu đáo để cho bạn bè và gia đình ngồi lại bên nhau để thưởng thức và trò chuyện. Nhưng buổi tối ngày hôm nay chỉ có cô và Hoắc Đông Quân nên chuẩn bị đơn giản hơn một chút.
Trước tiên, Dương Tuyết Hoa trang trí bàn ăn với đèn trang trí, cây thông Noel và những đồ trang trí cùng các chiếc nến nhỏ để tăng tính ấm cúng.
Món ăn mà cô chọn để làm chính là vịt quay và một số loại rau củ như khoai tây nướng, cải xoăn và súp hành tây. Bữa tối cũng không thể thiếu các món tráng miệng truyền thống như bánh ngôi sao, bánh cây thông và bánh kem. Cuối cùng là rượu vang được bạn cô tặng vào tối hôm trước.
Đúng lúc Hoắc Đông Quân tắm xong thì Dương Tuyết Hoa cũng chuẩn bị xong, cô vui vẻ nhìn về phía hắn…
“Chắc anh cũng đói rồi nên anh ăn trước đi…”
Dương Tuyết Hoa vừa nói xong liền chạy vào phòng tắm, dù sao cô cũng dành cả ngày ở bên ngoài nên cô phải tranh thủ ngâm mình một chút.
Nào ngờ lúc cô bước ra thì Hoắc Đông Quân còn chưa ăn miếng nào, hắn cố tình đợi cô để cả hai có thể thưởng thức bữa tối cùng nhau, nhân tiện hắn cũng có một số chuyện muốn nói với cô…
Dương Tuyết Hoa chậm rãi ngồi vào bàn ăn, khi nãy không biết cô lấy can đảm ở đâu ra mà dám chạy đến ôm hắn, ấy vậy mà giờ đây ngay cả nhìn cô cũng không dám…
“Chuyện kết hôn của anh sao rồi?”
Hoắc Đông Quân mỉm cười nhìn Dương Tuyết Hoa, hắn chậm rãi kể lại toàn bộ mọi chuyện đã diễn ra cho cô nghe…
“Tôi có một đứa em trai là Hoắc Đông Minh, nó và đối tượng kết hôn của tôi có tình cảm với nhau và đã yêu nhau từ trước, vậy nên chúng tôi lên kế hoạch để tôi nắm toàn quyền điều hành JC, buổi lễ kết hôn vẫn diễn ra bình thường, chỉ là chú rể không phải tôi…”
Dương Tuyết Hoa cảm thấy chuyện này khó tin nhưng may mắn sao Hoắc Đông Quân cũng đã giải quyết ổn thoả, ít ra hắn vẫn giữ lời hứa với cô…
“À đúng rồi, anh muốn nói chuyện gì với tôi sao?”
Hoắc Đông Quân đột nhiên nghĩ lại chuyện đó khiến hắn có chút khó chịu, nhưng hắn phải kiềm chế cảm xúc để Dương Tuyết Hoa không sợ hãi…
“Tôi đã tìm thấy giấy xét nghiệm mà em cất dưới tủ, thể chất của em rất khó mang thai, sao em không nói với tôi?”
Dương Tuyết Hoa quên béng chuyện đó, cô còn không nhớ chứ đừng nói đến chuyện phải nói cho Hoắc Đông Quân biết…
“Lúc đó tôi không thích anh, nên tôi nghĩ chuyện đó không có gì đáng nói, bây giờ thì khác rồi…”
Đột nhiên cơn giận trong lòng Hoắc Đông Quân dần tan biến, hắn nhìn chằm chằm về phía Dương Tuyết Hoa liền lên tiếng trêu chọc cô…
“Khác chỗ nào?”
Dương Tuyết Hoa nhíu mày nhìn gương mặt cợt nhả của Hoắc Đông Quân, rõ ràng thái độ của cô đối với hắn đã khác trước kia rất nhiều, vậy mà hắn còn cố tình không nhận ra…
“Thì không còn ghét anh nữa…”
Hoắc Đông Quân càng được nước làm tới, hắn cố tình nắm lấy bàn tay của Dương Tuyết Hoa rồi hôn nhẹ xuống…
“Em thích tôi rồi đúng không?”
Dương Tuyết Hoa chậc một tiếng liền quay mặt sang chỗ khác không muốn đáp, nhưng sau đó Hoắc Đông Quân lại thấy được cái gật đầu nhẹ từ phía cô…
/70
|