Tan ca vào bảy giờ tối, sau đó Kim Ngọc di chuyển đến cửa hàng tiện lợi, để mua đồ ăn và mượn chỗ ngồi học bài.
Đang làm bài tập thì bỗng nhiên cô nhớ đến Lục Dương. Chiều nay có đơn hàng phải giao lên phòng Marketing của OCB nhưng cô đã để cho người khác đi giùm mình. Là vì cô sợ phải chạm mặt Lục Dương. Để người khác đi rồi cô lại thấy có chút tiếc. Dù ở chung một nhà nhưng lại không gặp nhau nên cô có cảm giác hơi nhớ nhớ.
Kim Ngọc tự vỗ mặt mình:
"Ôi trời nghĩ cái gì linh tinh thế không biết. Nhớ? Mình lại đi nhớ anh ta làm gì chứ? Đã bảo không được phép phát sinh tình cảm với anh ta rồi kia mà."
Kim Ngọc vùi đầu vào sách vở, nhưng chẳng hiểu sao đầu óc cô bây giờ lại toàn hình bóng của Lục Dương, cô bất lực ôm đầu:
"Trời ơi làm sao bây giờ! Tôi đau đầu chết mất thôi! Không ổn rồi, mình rảnh quá nên toàn nghĩ linh tinh thôi. Phải làm gì đó để phân tán nó mới được."
Kim Ngọc rời khỏi bàn học rồi chạy đi xếp lại đồ đạc trong siêu thị tiện lợi một cách ngay ngắn và trật tự. Hành động của cô làm cho nhân viên của siêu thị cũng phải bật cười. Họ quen quá rồi, cô đã ở đây hơn mười ngày và tình hình của cô có vẻ ngày càng nghiêm trọng, mỗi lần cô phát hỏa thì lại đi xếp đồ giùm cho siêu thị nên cũng không ai ngăn cản, thậm chí còn thầm cảm ơn.
Gần mười giờ đêm Kim Ngọc mới về đến nhà. Cô đang lặng lẽ rón rén bước qua cửa phòng Lục Dương để quay trở về phòng mình thì bất ngờ anh mở cửa ra dọa cô giật bắn cả người. Cô nhìn anh, lắp bắp nói:
"Anh làm tôi giật mình đấy."
"Cô làm tôi giật mình thì đúng hơn. Tại sao lại phải lén lút như ăn trộm vậy?"
Kim Ngọc tự nhìn lại chính mình thì đúng là giống kẻ trộm thật. Cô đứng thẳng lưng lên, dõng dạc nói:
"Lén lút bao giờ. Tôi sợ làm phiền hai người thôi mà. Tôi... tôi về phòng đây."
Kim Ngọc nắm chặt quai ba lô, vội vàng trốn tránh ánh nhìn đầy thăm dò của Lục Dương. Cô chỉ vừa bước được ba bước thì bị anh gọi lại:
"Chờ đã."
Cô đứng phat lại như học sinh bị cô giáo gọi lên trả bài vậy. Anh bước đến gần cô hơn một chút, tông giọng hơi thấp xuống:
"Cô làm gì mà ngày nào cũng về muộn vậy? Không phải ở Timo cô chỉ làm ca đến bảy giờ tối thôi sao?"
Kim Ngọc không muốn để Lục Dương biết mình phải trốn ở siêu thị tiện lợi để tránh mặt anh. Chỉ sợ nói ra lại làm lộ chuyện dạo gần đây cô nhớ về anh hơi nhiều một chút. Sau vài giây suy tính, cô quay lại nhìn anh, cười đáp:
"Tôi làm gì tùy ý tôi chứ. Anh hỏi làm gì hả? Mà sao anh lại biết tôi làm ở Timo?"
"Tôi làm gì tùy ý tôi chứ. Anh hỏi làm gì hả? Mà sao anh lại biết tôi làm ở Timo?"
Giờ thì đến lượt Lục Dương bối rối, anh đáp:
"Thì... thì lúc tôi đi ngang qua Timo có thấy
Kim Ngọc cũng chẳng để ý câu trả lời của anh nữa, cô gật gù rồi nói:
"Thôi tôi mệt rồi, phải nghỉ ngơi. Chào anh."
Nói xong cô vội vàng quay bước thật nhanh. Vừa đóng cửa phòng lại thì trút một hơi thở ra nhẹ nhõm. Đối diện với cái người làm mình cứ suốt ngày nghĩ đến thật không dễ dàng gì. Lúc này cô chợt nhận ra có điều bất ổn. Sao Lục Dương lại biết cô chỉ làm đến by giờ tối?
Lục Dương trở lại phòng, lúc này Uyển Hạ từ phòng tắm bước ra, cô thấy anh đứng tủm tỉm cười ở cửa phòng thì hỏi:
"Anh có chuyện gì vui à?"
Lục Dương vội vàng lấp liếm:
"À ừ! Anh vừa được trợ lý báo cáo. Có một số công việc thuận lợi."
Lục Dương lên giường nằm, cố gắng phân tán tập trung vào chiếc điện thoại nhưng trong đầu lại chỉ nghĩ về dáng vẻ ngốc nghếch ban nãy của Kim Ngọc. Vẻ mặt hạnh phúc của anh khiến cho Uyển Hạ cảm thấy không an lòng, cái nét vui vẻ kia thật sự không giống với người đàn ông thuận lợi trong công việc mà giống với mấy người có bồ nhí hơn.
Đang làm bài tập thì bỗng nhiên cô nhớ đến Lục Dương. Chiều nay có đơn hàng phải giao lên phòng Marketing của OCB nhưng cô đã để cho người khác đi giùm mình. Là vì cô sợ phải chạm mặt Lục Dương. Để người khác đi rồi cô lại thấy có chút tiếc. Dù ở chung một nhà nhưng lại không gặp nhau nên cô có cảm giác hơi nhớ nhớ.
Kim Ngọc tự vỗ mặt mình:
"Ôi trời nghĩ cái gì linh tinh thế không biết. Nhớ? Mình lại đi nhớ anh ta làm gì chứ? Đã bảo không được phép phát sinh tình cảm với anh ta rồi kia mà."
Kim Ngọc vùi đầu vào sách vở, nhưng chẳng hiểu sao đầu óc cô bây giờ lại toàn hình bóng của Lục Dương, cô bất lực ôm đầu:
"Trời ơi làm sao bây giờ! Tôi đau đầu chết mất thôi! Không ổn rồi, mình rảnh quá nên toàn nghĩ linh tinh thôi. Phải làm gì đó để phân tán nó mới được."
Kim Ngọc rời khỏi bàn học rồi chạy đi xếp lại đồ đạc trong siêu thị tiện lợi một cách ngay ngắn và trật tự. Hành động của cô làm cho nhân viên của siêu thị cũng phải bật cười. Họ quen quá rồi, cô đã ở đây hơn mười ngày và tình hình của cô có vẻ ngày càng nghiêm trọng, mỗi lần cô phát hỏa thì lại đi xếp đồ giùm cho siêu thị nên cũng không ai ngăn cản, thậm chí còn thầm cảm ơn.
Gần mười giờ đêm Kim Ngọc mới về đến nhà. Cô đang lặng lẽ rón rén bước qua cửa phòng Lục Dương để quay trở về phòng mình thì bất ngờ anh mở cửa ra dọa cô giật bắn cả người. Cô nhìn anh, lắp bắp nói:
"Anh làm tôi giật mình đấy."
"Cô làm tôi giật mình thì đúng hơn. Tại sao lại phải lén lút như ăn trộm vậy?"
Kim Ngọc tự nhìn lại chính mình thì đúng là giống kẻ trộm thật. Cô đứng thẳng lưng lên, dõng dạc nói:
"Lén lút bao giờ. Tôi sợ làm phiền hai người thôi mà. Tôi... tôi về phòng đây."
Kim Ngọc nắm chặt quai ba lô, vội vàng trốn tránh ánh nhìn đầy thăm dò của Lục Dương. Cô chỉ vừa bước được ba bước thì bị anh gọi lại:
"Chờ đã."
Cô đứng phat lại như học sinh bị cô giáo gọi lên trả bài vậy. Anh bước đến gần cô hơn một chút, tông giọng hơi thấp xuống:
"Cô làm gì mà ngày nào cũng về muộn vậy? Không phải ở Timo cô chỉ làm ca đến bảy giờ tối thôi sao?"
Kim Ngọc không muốn để Lục Dương biết mình phải trốn ở siêu thị tiện lợi để tránh mặt anh. Chỉ sợ nói ra lại làm lộ chuyện dạo gần đây cô nhớ về anh hơi nhiều một chút. Sau vài giây suy tính, cô quay lại nhìn anh, cười đáp:
"Tôi làm gì tùy ý tôi chứ. Anh hỏi làm gì hả? Mà sao anh lại biết tôi làm ở Timo?"
"Tôi làm gì tùy ý tôi chứ. Anh hỏi làm gì hả? Mà sao anh lại biết tôi làm ở Timo?"
Giờ thì đến lượt Lục Dương bối rối, anh đáp:
"Thì... thì lúc tôi đi ngang qua Timo có thấy
Kim Ngọc cũng chẳng để ý câu trả lời của anh nữa, cô gật gù rồi nói:
"Thôi tôi mệt rồi, phải nghỉ ngơi. Chào anh."
Nói xong cô vội vàng quay bước thật nhanh. Vừa đóng cửa phòng lại thì trút một hơi thở ra nhẹ nhõm. Đối diện với cái người làm mình cứ suốt ngày nghĩ đến thật không dễ dàng gì. Lúc này cô chợt nhận ra có điều bất ổn. Sao Lục Dương lại biết cô chỉ làm đến by giờ tối?
Lục Dương trở lại phòng, lúc này Uyển Hạ từ phòng tắm bước ra, cô thấy anh đứng tủm tỉm cười ở cửa phòng thì hỏi:
"Anh có chuyện gì vui à?"
Lục Dương vội vàng lấp liếm:
"À ừ! Anh vừa được trợ lý báo cáo. Có một số công việc thuận lợi."
Lục Dương lên giường nằm, cố gắng phân tán tập trung vào chiếc điện thoại nhưng trong đầu lại chỉ nghĩ về dáng vẻ ngốc nghếch ban nãy của Kim Ngọc. Vẻ mặt hạnh phúc của anh khiến cho Uyển Hạ cảm thấy không an lòng, cái nét vui vẻ kia thật sự không giống với người đàn ông thuận lợi trong công việc mà giống với mấy người có bồ nhí hơn.
/62
|