Bực mình, nó quay người đi vào bếp, thà rằng đừng nhắc, cầu nguyện sao cho hắn chết luôn đi. Để đỡ chi sao cho một người làm nó tức điên lên, nếu không phải bây giờ đang túng quẫn, nó cũng không thèm ở nhờ nhà hắn mà bị bắt làm người giúp việc.
Chiếc xe hơi xoay bánh vụt qua chiếc cửa rồi đi mất, nó cũng xách túi đi mua đồ, ô, vậy mà bảo là nấu sáng sớm, đi thì đi luôn đi ( rõ ràng ảnh bào đi lát có việc về mà ==”).
Nhìn vào tờ giấy, nó dò tìm cái nơi gọi là siêu thị gì gì ấy ở đây, ghê thiệt, mua đồ ở siêu thị cơ, trước giờ nó chỉ dám đi mua đồ ở chợ mà thôi, cũng may Thành Đạt nghĩ cho nó nên đã vẽ sẵn một đường đi, nét vẽ của người này đẹp thật. Ngơ ngác một hồi, nó thấy hối hận vì đã không rủ Tịnh Nhi đi cùng, vì cái siêu thị này thực sự rất to, nó đi sâu tí nữa là lạc đường về ( nó giống như cái Big C ý, nhưng chỉ ở thành phố nhỏ thôi, vì nếu là Big C ở Hà Nội thật thì…). Loay hoay một hồi, nó nhìn vào thực đơn rồi chọn đại mấy món. Ít ra có cái mà ăn là được, mua nhìu nhìu chút, để cả ngày đỡ phải đi. Thực sự thì siêu thị mở cửa sớm vậy cũng hiếm thấy.
Lựa xong vài món, nó lon ton đi về,cũng là 6 rưỡi, bảy giờ phải có rồi, vậy thì khéo làm đơn giản không kịp.
- Cho vào máy ý, nó khác tự làm hộ cậu.
Nó ngạc nhiên quay người lại, là tiếng của Tịnh Nhi, cô đang đứng dựa vào tường cười toe toét.
- Cho vào lò vi sóng ý. Còn mấy thứ khác tự cậu làm sau, nếu không không kịp bữa sáng đâu.
Nó mỉm cười xoay túi đồ mua được ra cho Tịnh Nhi xem, tuỳ cô xử lí phần này còn mình thì đi ra khỏi bếp với lý do là không biết sử dụng.
- Ê nè, cậu định bảo tớ làm hết sao? - Tịnh Nhi nhìn đống đồ rồi nói với nó
- Thì cậu bảo nó sẽ làm hết còn gì. – Nó quay lại lừ đừ
- Ặc, không phải, nó có phải người máy đâu, cậu phải đứng canh khi nào xong thì mới bắt ra, với lại tớ chỉ biết cách cho hoạt động mấy cái máy này, chứ có biết cách chế biến đâu.
Nó nhăn nhó nhìn Tịnh Nhi cười nhìn nó. Mệt mỏi quay vào, nó đẩy nhẹ người của Tịnh Nhi ra rồi bắt đầu chế biến đồ.
- Giời ạ! Thế này thì mai sau làm sao cậu lấy chồng được. Tớ còn nhiều việc lắm cậu biết mà.
- Xin lỗi mà, sau này tớ học sau, nhưng mà bây giờ thì chưa tới lúc
Nhìn Tịnh Nhi một lúc, nó thở dài xua xua cô ra ngoài, lên đây chỉ tổ ngáng đường nó làm việc, không được tích sự gì hết, cho dù thức ăn làm không đúng đi nữa thì nó cũng mặc kệ, cùng lắm ăn đồ không ngon, cái nhà rộng vầy….
Đúng 7h, chiếc xe hơi màu trắng mà nó không biết của hiệu nào được đưa vào nhà một cách khang trang lộng lẫy ( từ ánh nhìn của Tịnh Nhi). Quay người bước vào nhà, nó mặc kệ cho hai người ấy ra sao, việc của mình thì mình cứ cần làm cho xong.
- Các cô xong xuôi hết rồi chứ? – Minh Vũ cầm theo một hộp gỗ nhỏ đi vào, lần này thì chỉ có mình cậu.
- Xong hết rồi ạ, mà bạn của anh đâu rồi ạ. - Tịnh Nhi cúi đầu chào.
- Cậu ấy có việc về rồi. À nữa, cấm các cô từ nay tôi đưa ai về nhà cũng không được hỏi gì hết, nếu cần tôi sẽ tự nói.
- Vâng, để em nói Tiểu Ngọc.
Hai người đi vô trong nhà, Minh Vũ cầm theo món đồ cất vào phòng rồi tiến về phía dãy nhà bếp, Tịnh Nhi cứ kè kè theo sau, ăn cùng hay không thì chịu. Nhưng nó không ăn, nấu xong nó bỏ đấy rồi đi làm việc tiếp, dù là món sơn hào hải vị đó đi nữa có mặt ai kia trong phòng bếp thì chắc nó cũng không cho vào mồm nổi.
- Cô bạn nhà quê kia của cô đâu?
- Tiểu Ngọc đi làm việc nhà rồi ạ. - Tịnh Nhi ngồi xuống cạnh đó
- Ờm… - Hắn bỏ một miếng thịt vào mồm rồi đơ một chút, rồi nhả ra ngay lập tức làm Tịnh Nhi giật mình. – Các cô nấu ăn kiểu gì vậy hả?
- Ơ, dạ, sao ạ. Tiểu Ngọc nấu ăn ngon lắm mà. Tịnh Nhi lạ lùng.
- Thế này mà gọi là nấu sao, các cô có biết nấu không đấy.
Thấy ồn, nó thở mạnh chạy xuống xem chuyện gì xảy ra thì đúng lúc thấy hắn đang mắng Tịnh Nhi một mẻ.
- Thức ăn thế nào thì anh phải bảo tôi chứ. – Nó phát bực khi thấy Minh Vũ cứ chửi bạn mình như vậy, nhìn thấy nó, Tịnh Nhi vội chạy lại núp sau lưng.
- A ra là cô, cô thử nhìn xem, mấy cái thứ đồ này (ý anh ý bảo là mấy cái máy như lò vi sóng, ….) để trưng bày à. Sao cô không biết vào đấy mà nấu.
- Tôi chưa từng ăn mấy món này và cũng chưa từng biết nấu và sử dụng thứ đồ kia.
- Hah, vậy là cô nấu cho chó ăn à. – Minh Vũ bực tức đứng dậy bỏ ra ngoài, khi đi còn quệt qua nó.
- Vậy còn bữa sáng… - Tịnh Nhi nhìn theo Minh Vũ bước đi.
- Cô nghĩ tôi ăn nổi thức ăn cho chó sao, không ăn nữa.
Minh Vũ phóng xe ra khỏi nhà. Nó cũng đang tức giận đùng đùng, tay nắm chặt nó quay người bỏ đi. Tịnh Nhi cũng chỉ biết đứng nhìn.
**********~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~**********
- Tên thô lỗ, tên kiêu ngạo. – Nó vừa giặt vừa chửi rủa Minh Vũ.
Giận cá chém thớt, ừ thì cứ cho là như thế đi vì dù có tức thế nào đi nữa thì cũng không thể đứng lên hét vào mặt hắn được, có lẽ nó sẽ nhịn thêm một khoảng thời gian nữa. Đứng dậy, nó nhìn chậu quần áo rồi dòm ngó linh tinh, xem ra đây là hàng đắt tiền, toàn vải tốt mà kiểu cách nó cũng khó kiếm, nếu được mặc thử một loại quần áo thế này dù chỉ là mượn thì nó cũng nguyện đem hết may mắn đời mình ra đổi, nhưng một con người bé nhỏ nhà quê thì mấy cái này… hứ, xa xỉ.
Quay quay vài cái rồi nó nhìn lại chậu quần áo, thực ra là nó không hề bẩn, cái tên này…. cứ mặc thôi, còn bẩn hay không thì cứ mặc xác nó, không có áo thì mua cái mới, đúng là hoang phí, nhưng hắn đúng là có nhiều quần áo quá mà, nó giặt mãi mà vẫn chưa hết, cái nhà thì như cái chuồng lợn, các thứ cứ bày lung tung cả. Nhớ lại cái hôm lần đầu tiên khi mới vào nhà nó chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà không để ý xung quanh, đây là cái bãi rác chính hiệu.
Cho đống đồ vào một chậu khác, nó xách lên tầng bốn đem phơi. Xác định các vật dụng xung quanh, nó chằng một sợi dây từ bên này sang bên kia, rồi vắt tất cả quần áo treo lên rồi thở hơi giữ sức nhìn lại thành quả của mình, ba lầu phía dưới nhờ bàn tay của nó đã sạch sẽ đẹp đẽ rồi còn lộng lẫy hơn vì các đồ bóng loáng hết cả. Vươn vai, nó nhòm đồng hồ trong phòng rồi sửng sốt, bây giờ là 12h, ở chỗ mới làm nó không phân biệt được. Với lại đây là nhà mặt phố nên nó cũng không chịu ảnh hưởng của những nhà xung quanh.
P/s: Có thể các bạn không hiểu nhưng thử tưởng tượng ra một khu đất giống như ngoài đường thử coi, có các ngã rẽ lằng nhằng … và mỗi hà cách nhau một khu đất riêng, nhà hắn cũng thế.
Chạy vội xuống tầng, nó chuẩn bị nấu cơm thì vừa lúc điện thoại reo, định chạy ra thì chợt nhớ tới Tịnh Nhi.
- Tịnh Nhi, nghe điện thoại giùm mình. – Nó hét lớn nhất có thể ( mọi người có nhớ là ban đầu mình đã kể thiết kế căn nhà rồi không, khu bếp có hẳn một gian nhà không nằm cùng với ngôi nhà để ở như những nhà khác, cứ hiểu thế đi )
Đợi một lúc không thấy tiếng chuông reo nữa, nó an tâm là Tịnh Nhi đã nghe máy hộ nhưng đợi một lúc tiếng chuông lại reo. Sốt ruột, nó lại chạy vào nhà mặc dù cái chảo nó đang nấu…
- Alo..!
- Cô nhà quê, sao giờ mới nhấc máy hả, lần sau mà để tôi phải gọi lại lần nữa thì đừng có trách tôi không nể tình.
Nó thả lỏng người, giọng trầm trầm.
- Thưa đại thiếu gia, ngài đại giá quang lâm gọi điện cho tiểu nữ có chuyện gì ạ. NÓI NHANH KHÔNG EM CÚP MÁY, cho anh ba giây
-………… - Hắn còn đang đơ vì tự dưng nó nổi quạu.
- Ok, hết ba gây cúp máy.
- Ê nè, cô dám…
Tút tút tút
- Chết tiệt, cô ta dám tắt máy.
- Vũ, ai vậy? – T. Đạt tò mò hỏi khi thấy vẻ bực tức của hắn.
- Hai con của nợ đó….
- ... Ây dà, à mà cậu biết cô bé kia tên là gì không?
- Sao?
- Cái cô bé mà làm cậu bị ngã ý.
- Tớ cũng không biết, chỉ gọi cô ta là nhà quê thôi, nhưng hay thấy cô bạn của nhỏ đó gọi là Tiểu Ngọc.
- Tiểu Ngọc ư?
- Ừ!
Hai con ngươi của Thành Đạt khẽ đưa sang một bên, suy nghĩ cái gì đó rồi cười nhẹ. Có vẻ anh có một chút thăng hoa đang dâng trào lên…
Chiếc xe hơi xoay bánh vụt qua chiếc cửa rồi đi mất, nó cũng xách túi đi mua đồ, ô, vậy mà bảo là nấu sáng sớm, đi thì đi luôn đi ( rõ ràng ảnh bào đi lát có việc về mà ==”).
Nhìn vào tờ giấy, nó dò tìm cái nơi gọi là siêu thị gì gì ấy ở đây, ghê thiệt, mua đồ ở siêu thị cơ, trước giờ nó chỉ dám đi mua đồ ở chợ mà thôi, cũng may Thành Đạt nghĩ cho nó nên đã vẽ sẵn một đường đi, nét vẽ của người này đẹp thật. Ngơ ngác một hồi, nó thấy hối hận vì đã không rủ Tịnh Nhi đi cùng, vì cái siêu thị này thực sự rất to, nó đi sâu tí nữa là lạc đường về ( nó giống như cái Big C ý, nhưng chỉ ở thành phố nhỏ thôi, vì nếu là Big C ở Hà Nội thật thì…). Loay hoay một hồi, nó nhìn vào thực đơn rồi chọn đại mấy món. Ít ra có cái mà ăn là được, mua nhìu nhìu chút, để cả ngày đỡ phải đi. Thực sự thì siêu thị mở cửa sớm vậy cũng hiếm thấy.
Lựa xong vài món, nó lon ton đi về,cũng là 6 rưỡi, bảy giờ phải có rồi, vậy thì khéo làm đơn giản không kịp.
- Cho vào máy ý, nó khác tự làm hộ cậu.
Nó ngạc nhiên quay người lại, là tiếng của Tịnh Nhi, cô đang đứng dựa vào tường cười toe toét.
- Cho vào lò vi sóng ý. Còn mấy thứ khác tự cậu làm sau, nếu không không kịp bữa sáng đâu.
Nó mỉm cười xoay túi đồ mua được ra cho Tịnh Nhi xem, tuỳ cô xử lí phần này còn mình thì đi ra khỏi bếp với lý do là không biết sử dụng.
- Ê nè, cậu định bảo tớ làm hết sao? - Tịnh Nhi nhìn đống đồ rồi nói với nó
- Thì cậu bảo nó sẽ làm hết còn gì. – Nó quay lại lừ đừ
- Ặc, không phải, nó có phải người máy đâu, cậu phải đứng canh khi nào xong thì mới bắt ra, với lại tớ chỉ biết cách cho hoạt động mấy cái máy này, chứ có biết cách chế biến đâu.
Nó nhăn nhó nhìn Tịnh Nhi cười nhìn nó. Mệt mỏi quay vào, nó đẩy nhẹ người của Tịnh Nhi ra rồi bắt đầu chế biến đồ.
- Giời ạ! Thế này thì mai sau làm sao cậu lấy chồng được. Tớ còn nhiều việc lắm cậu biết mà.
- Xin lỗi mà, sau này tớ học sau, nhưng mà bây giờ thì chưa tới lúc
Nhìn Tịnh Nhi một lúc, nó thở dài xua xua cô ra ngoài, lên đây chỉ tổ ngáng đường nó làm việc, không được tích sự gì hết, cho dù thức ăn làm không đúng đi nữa thì nó cũng mặc kệ, cùng lắm ăn đồ không ngon, cái nhà rộng vầy….
Đúng 7h, chiếc xe hơi màu trắng mà nó không biết của hiệu nào được đưa vào nhà một cách khang trang lộng lẫy ( từ ánh nhìn của Tịnh Nhi). Quay người bước vào nhà, nó mặc kệ cho hai người ấy ra sao, việc của mình thì mình cứ cần làm cho xong.
- Các cô xong xuôi hết rồi chứ? – Minh Vũ cầm theo một hộp gỗ nhỏ đi vào, lần này thì chỉ có mình cậu.
- Xong hết rồi ạ, mà bạn của anh đâu rồi ạ. - Tịnh Nhi cúi đầu chào.
- Cậu ấy có việc về rồi. À nữa, cấm các cô từ nay tôi đưa ai về nhà cũng không được hỏi gì hết, nếu cần tôi sẽ tự nói.
- Vâng, để em nói Tiểu Ngọc.
Hai người đi vô trong nhà, Minh Vũ cầm theo món đồ cất vào phòng rồi tiến về phía dãy nhà bếp, Tịnh Nhi cứ kè kè theo sau, ăn cùng hay không thì chịu. Nhưng nó không ăn, nấu xong nó bỏ đấy rồi đi làm việc tiếp, dù là món sơn hào hải vị đó đi nữa có mặt ai kia trong phòng bếp thì chắc nó cũng không cho vào mồm nổi.
- Cô bạn nhà quê kia của cô đâu?
- Tiểu Ngọc đi làm việc nhà rồi ạ. - Tịnh Nhi ngồi xuống cạnh đó
- Ờm… - Hắn bỏ một miếng thịt vào mồm rồi đơ một chút, rồi nhả ra ngay lập tức làm Tịnh Nhi giật mình. – Các cô nấu ăn kiểu gì vậy hả?
- Ơ, dạ, sao ạ. Tiểu Ngọc nấu ăn ngon lắm mà. Tịnh Nhi lạ lùng.
- Thế này mà gọi là nấu sao, các cô có biết nấu không đấy.
Thấy ồn, nó thở mạnh chạy xuống xem chuyện gì xảy ra thì đúng lúc thấy hắn đang mắng Tịnh Nhi một mẻ.
- Thức ăn thế nào thì anh phải bảo tôi chứ. – Nó phát bực khi thấy Minh Vũ cứ chửi bạn mình như vậy, nhìn thấy nó, Tịnh Nhi vội chạy lại núp sau lưng.
- A ra là cô, cô thử nhìn xem, mấy cái thứ đồ này (ý anh ý bảo là mấy cái máy như lò vi sóng, ….) để trưng bày à. Sao cô không biết vào đấy mà nấu.
- Tôi chưa từng ăn mấy món này và cũng chưa từng biết nấu và sử dụng thứ đồ kia.
- Hah, vậy là cô nấu cho chó ăn à. – Minh Vũ bực tức đứng dậy bỏ ra ngoài, khi đi còn quệt qua nó.
- Vậy còn bữa sáng… - Tịnh Nhi nhìn theo Minh Vũ bước đi.
- Cô nghĩ tôi ăn nổi thức ăn cho chó sao, không ăn nữa.
Minh Vũ phóng xe ra khỏi nhà. Nó cũng đang tức giận đùng đùng, tay nắm chặt nó quay người bỏ đi. Tịnh Nhi cũng chỉ biết đứng nhìn.
**********~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~**********
- Tên thô lỗ, tên kiêu ngạo. – Nó vừa giặt vừa chửi rủa Minh Vũ.
Giận cá chém thớt, ừ thì cứ cho là như thế đi vì dù có tức thế nào đi nữa thì cũng không thể đứng lên hét vào mặt hắn được, có lẽ nó sẽ nhịn thêm một khoảng thời gian nữa. Đứng dậy, nó nhìn chậu quần áo rồi dòm ngó linh tinh, xem ra đây là hàng đắt tiền, toàn vải tốt mà kiểu cách nó cũng khó kiếm, nếu được mặc thử một loại quần áo thế này dù chỉ là mượn thì nó cũng nguyện đem hết may mắn đời mình ra đổi, nhưng một con người bé nhỏ nhà quê thì mấy cái này… hứ, xa xỉ.
Quay quay vài cái rồi nó nhìn lại chậu quần áo, thực ra là nó không hề bẩn, cái tên này…. cứ mặc thôi, còn bẩn hay không thì cứ mặc xác nó, không có áo thì mua cái mới, đúng là hoang phí, nhưng hắn đúng là có nhiều quần áo quá mà, nó giặt mãi mà vẫn chưa hết, cái nhà thì như cái chuồng lợn, các thứ cứ bày lung tung cả. Nhớ lại cái hôm lần đầu tiên khi mới vào nhà nó chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà không để ý xung quanh, đây là cái bãi rác chính hiệu.
Cho đống đồ vào một chậu khác, nó xách lên tầng bốn đem phơi. Xác định các vật dụng xung quanh, nó chằng một sợi dây từ bên này sang bên kia, rồi vắt tất cả quần áo treo lên rồi thở hơi giữ sức nhìn lại thành quả của mình, ba lầu phía dưới nhờ bàn tay của nó đã sạch sẽ đẹp đẽ rồi còn lộng lẫy hơn vì các đồ bóng loáng hết cả. Vươn vai, nó nhòm đồng hồ trong phòng rồi sửng sốt, bây giờ là 12h, ở chỗ mới làm nó không phân biệt được. Với lại đây là nhà mặt phố nên nó cũng không chịu ảnh hưởng của những nhà xung quanh.
P/s: Có thể các bạn không hiểu nhưng thử tưởng tượng ra một khu đất giống như ngoài đường thử coi, có các ngã rẽ lằng nhằng … và mỗi hà cách nhau một khu đất riêng, nhà hắn cũng thế.
Chạy vội xuống tầng, nó chuẩn bị nấu cơm thì vừa lúc điện thoại reo, định chạy ra thì chợt nhớ tới Tịnh Nhi.
- Tịnh Nhi, nghe điện thoại giùm mình. – Nó hét lớn nhất có thể ( mọi người có nhớ là ban đầu mình đã kể thiết kế căn nhà rồi không, khu bếp có hẳn một gian nhà không nằm cùng với ngôi nhà để ở như những nhà khác, cứ hiểu thế đi )
Đợi một lúc không thấy tiếng chuông reo nữa, nó an tâm là Tịnh Nhi đã nghe máy hộ nhưng đợi một lúc tiếng chuông lại reo. Sốt ruột, nó lại chạy vào nhà mặc dù cái chảo nó đang nấu…
- Alo..!
- Cô nhà quê, sao giờ mới nhấc máy hả, lần sau mà để tôi phải gọi lại lần nữa thì đừng có trách tôi không nể tình.
Nó thả lỏng người, giọng trầm trầm.
- Thưa đại thiếu gia, ngài đại giá quang lâm gọi điện cho tiểu nữ có chuyện gì ạ. NÓI NHANH KHÔNG EM CÚP MÁY, cho anh ba giây
-………… - Hắn còn đang đơ vì tự dưng nó nổi quạu.
- Ok, hết ba gây cúp máy.
- Ê nè, cô dám…
Tút tút tút
- Chết tiệt, cô ta dám tắt máy.
- Vũ, ai vậy? – T. Đạt tò mò hỏi khi thấy vẻ bực tức của hắn.
- Hai con của nợ đó….
- ... Ây dà, à mà cậu biết cô bé kia tên là gì không?
- Sao?
- Cái cô bé mà làm cậu bị ngã ý.
- Tớ cũng không biết, chỉ gọi cô ta là nhà quê thôi, nhưng hay thấy cô bạn của nhỏ đó gọi là Tiểu Ngọc.
- Tiểu Ngọc ư?
- Ừ!
Hai con ngươi của Thành Đạt khẽ đưa sang một bên, suy nghĩ cái gì đó rồi cười nhẹ. Có vẻ anh có một chút thăng hoa đang dâng trào lên…
/11
|