Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại

Chương 28 - Chương 28

/52


A Cường lần nữa trở về, cuối cùng vẫn không có thu hoạch. Lâm Thư lo lắng trở về phủ, theo thường lệ chạy về Tam Tinh viên trước, còn chưa có vào nhà, liền thấy nhị ca và tam ca nàng đan thong thả đi dạo trong viện.

Nhị ca, Tam ca, sao các huynh không ở trong phòng hả? Ở bên ngoài đi loanh quanh thế hả? Lâm Thư kỳ quái hỏi.

Vừa nhìn thấy muội muội, Lâm Ngọc và Lâm Kỳ liền dừng lại, Lâm Ngọc kích động đi tới bên cạnh nàng, mở miệng: Thư nhi! Tô di nương đúng là chủ mưu bắt cóc muội! Nửa canh giờ trước, phủ Triệu Duẫn Kinh đã phái người tới truyền lời, nói đã bắt được kẻ bắt cóc muội rồi, hơn nữa bọn họ đã khai hết rồi. Đều chỉ ra, người thuê bọn họ bắt cóc muội chính là Tô di nương!

Lâm Thư nghe xong, nỗi u ám trong lòng liền tiêu tan, mặt mày mừng rỡ hỏi: Thật sao? Tổ mẫu, phụ thân và mẫu thân có biết chuyện này không?

Đương nhiên là thật! Mẫu thân và tổ mẫu ra ngoài, còn chưa biết đâu. Phụ thân đã biết, bị chọc tức đến hôn mê, đã kêu đại phu qua xem, ông ấy vẫn ổn. Người của phủ Triệu Duẫn Kinh truyền tin cho Lâm gia, để cho chúng ta chuẩn bị một chút, ba ngày sau thăng đường thẩm lý vụ án này. Đến lúc đó, Tô di nương và những kẻ làm hại muội cùng những tặc nhân kia đối chất tại chỗ. Lâm Ngọc cũng bày ra vẻ vui mừng.

Lâm Thư vui không chịu nổi, mừng rỡ gật đầu. Nàng không ngờ trước đó vẫn còn đang ưu phiền về vụ án của Tô di nương, đến chùa thắp nén hương cầu nguyện, lập tức thành hiện thực. Thầm nghĩ Hàn Sơn tự có thần phật hiển linh, nhưng sau đó nhớ đến Đỗ Linh Nguyệt làm chuyện bẩn thỉu ở chùa, Lâm Thư liền buồn nôn. Không biết ở dưới mắt thần linh làm chuyện cẩu thả đó thì Đỗ Linh Nguyệt có thể bị thần linh trừng phạt hay không.

Nghĩ gì thế! Sao một khắc trước còn hưng phấn gật đầu, sau một khắc liền nhíu chặt mày thế? Lâm Ngọc bất mãn vì nàng đang mất hồn, vỗ đầu nàng một cái.

Muội đang suy nghĩ, nếu như Tô di nương bị định tội, vậy Lâm Thiến phải làm thế nào? Tổ mẫu và mẫu thân chắc chắn sẽ không dễ dàng tha thứ, họ cũng đã bàn bạc xong, gả tỷ ấy đến nơi xa. Muội sợ đến lúc ấy Lâm Thiến khóc rống không chịu gả, phụ thân sẽ mềm lòng. Sờ sờ chỗ bị Lâm Ngọc đánh, Lâm Thư lo lắng nói.

À, Lâm Thiến cũng chỉ là thứ nữ do một di nương sinh ra, huống chi tuổi cũng không còn nhỏ. Tổ mẫu và mẫu thân chọn hôn sự cho muội ta, phụ thân có thể ý kiến gì? Cho dù có ý kiến, cái nhà này vẫn chưa tới phiên ông ấy quản! Vẫn im miệng không nói, Lâm Kỳ đột nhiên lên tiếng, trong đôi mắt lạnh toàn là khinh thường.

Lâm Thư không hiểu vì sao tam ca nói phụ thân như thế, có điều cố kỵ nói: Tam ca, lời này của huynh hơi nghiêm trọng rồi. Nếu để bị truyền đi, chắc chắn sẽ kêu huynh bất hiếu. Lời nói bất kính ấy cứ ít nói đi thì hơn, chúng ta hiểu ở trong lòng là được.

Lâm Kỳ nhíu chặt đôi lông mày đen như mực, gương mặt ẩn nhẫn, không nói gì nữa, xoay người đi vào phòng. Lâm Thư khó hiểu nhìn về phía Lâm Ngọc, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Lâm Ngọc nhún vai, xòe tay, đáp: Đừng nhìn ta, ta cũng không biết Lâm Kỳ bị trúng gió gì. Thành kiến của hắn với phụ thân hình như bắt đầu từ lúc tổ phụ qua đời. Hơn nữa, sau khi tổ phụ qua đời, một mình hắn thường đi ra ngoài du ngoạn, cũng không biết đang làm những gì, hỏi cũng không ra. Ta từng tìm hiểu nhiều lần, muội cũng biết hắn trầm tư ít nói, tính khí bực bội mà. Chỉ cần hắn không muốn nói, không ai có thể cạy ra được.

Lâm Thư vẫn nghi ngờ trong lòng, tam ca có thành kiến với phụ thân, đời trước nàng chưa từng chú ý đến điểm này. Ngoại trừ phụ thân hay bảo vệ mẫu tử Tô di nương, còn có gì khiến cho tam ca bất mãn với phụ thân chứ?

Nghĩ đến tam ca hay ra ngoài một mình, Lâm Thư bèn hỏi: Nhị ca à, huynh không phái người theo dõi xem tam ca đang làm những gì à?

Ta đây nào dám! Mặc dù tam ca muội ra đời muộn hơn ta, nhưng mà hắn tinh ranh lắm! Đừng thấy hắn như hũ nút, cả ngày nghẹn không ra mấy câu, nhưng là kẻ khôn khéo nhất trong đám huynh muội. Huống chi, hắn có thiên phú dị bẩm, võ nghệ cực tốt. Trong phủ chỉ có mình A Cường có thể đánh ngang tay với hắn. Muội nói xem, tam ca muội văn võ song toàn, khôn khéo như hồ ly, ai dám trêu chọc hắn chứ! Lâm Ngọc buồn bực, nghiêm mặt nói.

Nhìn lên nhìn xuống đánh giá Lâm Ngọc một chút, Lâm Thư ghét bỏ nói: Nhị ca, muội vẫn luôn không hiểu: tại sao huynh và tam ca là song thai, nhưng một người là trời, một là đất vậy?

Nghe thế, Lâm Ngọc cáu kỉnh gõ đầu nàng một cái, cả giận nói: Được lắm! Lần nào muội làm sai đều là ta giúp muội thu dọn, còn dám ghét bỏ ta! Về sau nếu có việc gì đừng đến tìm ta nữa!

Thấy nhị ca có vẻ tức giận, Lâm Thư vội vàng nịnh nọt: Nhị ca, huynh nghĩ nhiều rồi! Ý của muội là huynh là trời, tam ca tất nhiên...., là huynh tự mình hiểu lầm đó. Sao huynh có thể coi thường mình chứ!

Lâm Ngọc giận đến đau gan, hừ một tiếng, dứt khoát phớt lờ nàng, xoay người rời đi.

Lâm Thư im lặng nhìn bóng lưng Lâm Ngọc, vừa mới xoay người, liền thấy Lâm Kỳ đã rời đi




/52

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status