Nhưng khi Tô Yên được Lưu Tiểu Quyết đưa vào trong sân, ý cười trên mặt nàng chậm rãi biến mất, sau
đó nàng đứng ở bên ngoài nhà bạt, nhìn người đang nắm chặt tay mình đi vào trong, hỏi:
"Tiểu Quyết, chúng ta không vào ở Bách Hoa thành hay sao?" "Hôm nay không đi, có vài thủ tục còn
chưa xong."
Lưu Tiểu Quyết đứng lại, quay đầu, tay còn lại cũng nắm lấy tay Tô Yên, nhu tình chậm rãi nói:
"Ta cũng vừa mới tiến vào Bách Hoa thành không bao, nhà bạt này là do Hồ Chính chuẩn bị cho ta, ta
cố ý để lại, vì chuẩn bị cho ngươi, trước hết ngươi cứ an tâm ở chỗ này, mai kia ta thông bao với
chị dâu một chút."
"Vì sao ta tiến vào Bách Hoa thành phải báo cho An Nhiên?"
Tô Yên không hiểu, trong ngữ khí tựa hồ có chút bất mãn với cách nói của Lưu Tiểu Quyết.
"Không phải đã nói, ta có thể tiến vào Bách Hoa thành hay sao? Vì sao không thể lập
tức đi vào? Còn phải hồi báo lại cho An Nhiên kia? Chỉ là
một người phụ nữ mà thôi, bản lĩnh có lớn như thế nào cũng không đến mức chuyện nhỏ
như này cũng phải hỏi nàng ta đi."
"Dân cư muốn đi vào sống trong Bách Hoa thành đều phải được chị dâu cho phép, thực vật của nàng
phải nhận người."
Lưu Tiểu Quyết lại không để bụng, hắn còn đắm chìm trong hạnh phúc mới tìm được người này, tinh
thần tương đối phấn khởi, công việc trong Bách Hoa thành tương đối phức tạp, ở việc nhỏ An Nhiên
không quá quan tâm, còn việc lớn, kỳ thật An Nhiên cũng mặc kệ, chỉ cần không làm gì quá khác người
An Nhiên đều mặc kệ.
Nhưng một khi có chuyện phát sinh, An Nhiên nói một câu, toàn bộ Bách Hoa thành sẽ quán triệt
chấp hành, tuy rằng nàng là một người phụ nữ, nhưng ở Bách Hoa thành cũng là nhân vật nói
một không hai.
Ví dụ như trước kia rất lâu, An Nhiên đã nói không để người vào ở Bách Hoa thành nữa, nếu muốn vào
ở cho dù là một đứa nhỏ mới sinh cũng phải hội báo với nàng, nếu không thực vật biến dị trong Bách
Hoa thành sợ là sẽ không nhận người, tùy thời tùy chỗ mà triển khai công kích.
Nói như vậy làm Tô Yên hơi hơi tiếp nhận, vì thế giơ tay làm nũng đánh yêu Lưu Tiểu Quyết một chút,
rồi nói với ý vị sai sử:
"Vậy ngươi đi nói đi, hiện tại ta muốn vào Bách Hoa thành." "Hiện tại sao?"
Lưu Tiểu Quyết ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng đã bò lên đỉnh đầu cười nói: "Vì sao lại phải gấp gáp
như vậy? Hiện tại nhà An Nhiên khẳng định đã chuẩn bị ngủ rồi, ngươi ở đây cũng không khác biệt gì
so với ở bên trong Bách Hoa thành, rất an toàn."
"Nhưng mà...." Tô Yên thấy Lưu Tiểu Quyết không chịu đi, có chút nóng nảy.
"Nhưng mà ta muốn nhìn thấy ngươi a, thời thời khắc khắc đều có thể nhìn thấy a"
"Ta ở đây a, ta ở chỗ này a."
Lưu Tiểu Quyết nhếch miệng cười hạnh phúc.
"Ngươi xem đi, ta ở chỗ này a, tối mỗi ngày, chỉ cần xong việc ta đều về ở cùng ngươi có được hay
không?"
"Ta...!"
Tô Yên há mồm, tựa hồ cũng không hạnh phúc như Lưu Tiểu Quyết, trong mắt có quang mang chợt lóe,
chợt nhớ tới gì đó, rũ mắt, thở sâu gật gật đầu, suy sụp đồng ý.
Thật vất vả chờ tới buổi sáng ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Tô Yên đã rời giường, thúc giục Lưu
Tiểu Quyết nhanh chóng vào thành, hôm qua Lưu Tiểu Quyết đã chiến đầu một ngày với đám tiểu quái
thú ở cửa Nam, vừa mới chợp mắt đã bị Tô Yên kéo dậy, mơ mơ màng màng nói:
"Quên nói với ngươi a, chị dâu săn sóc chúng ta mới tương phùng, hôm nay cho ta nghỉ ngơi, không
cần tới đi làm sớm."
"Nghỉ?" Tô Yên còn mặc áo ngủ, ngồi quỳ bên người Lưu Tiểu Quyết, biểu tình khẩn trương hỏi:
"Nàng đây là có ý gì? Có phải không muốn ngươi đi làm hay không?"
đó nàng đứng ở bên ngoài nhà bạt, nhìn người đang nắm chặt tay mình đi vào trong, hỏi:
"Tiểu Quyết, chúng ta không vào ở Bách Hoa thành hay sao?" "Hôm nay không đi, có vài thủ tục còn
chưa xong."
Lưu Tiểu Quyết đứng lại, quay đầu, tay còn lại cũng nắm lấy tay Tô Yên, nhu tình chậm rãi nói:
"Ta cũng vừa mới tiến vào Bách Hoa thành không bao, nhà bạt này là do Hồ Chính chuẩn bị cho ta, ta
cố ý để lại, vì chuẩn bị cho ngươi, trước hết ngươi cứ an tâm ở chỗ này, mai kia ta thông bao với
chị dâu một chút."
"Vì sao ta tiến vào Bách Hoa thành phải báo cho An Nhiên?"
Tô Yên không hiểu, trong ngữ khí tựa hồ có chút bất mãn với cách nói của Lưu Tiểu Quyết.
"Không phải đã nói, ta có thể tiến vào Bách Hoa thành hay sao? Vì sao không thể lập
tức đi vào? Còn phải hồi báo lại cho An Nhiên kia? Chỉ là
một người phụ nữ mà thôi, bản lĩnh có lớn như thế nào cũng không đến mức chuyện nhỏ
như này cũng phải hỏi nàng ta đi."
"Dân cư muốn đi vào sống trong Bách Hoa thành đều phải được chị dâu cho phép, thực vật của nàng
phải nhận người."
Lưu Tiểu Quyết lại không để bụng, hắn còn đắm chìm trong hạnh phúc mới tìm được người này, tinh
thần tương đối phấn khởi, công việc trong Bách Hoa thành tương đối phức tạp, ở việc nhỏ An Nhiên
không quá quan tâm, còn việc lớn, kỳ thật An Nhiên cũng mặc kệ, chỉ cần không làm gì quá khác người
An Nhiên đều mặc kệ.
Nhưng một khi có chuyện phát sinh, An Nhiên nói một câu, toàn bộ Bách Hoa thành sẽ quán triệt
chấp hành, tuy rằng nàng là một người phụ nữ, nhưng ở Bách Hoa thành cũng là nhân vật nói
một không hai.
Ví dụ như trước kia rất lâu, An Nhiên đã nói không để người vào ở Bách Hoa thành nữa, nếu muốn vào
ở cho dù là một đứa nhỏ mới sinh cũng phải hội báo với nàng, nếu không thực vật biến dị trong Bách
Hoa thành sợ là sẽ không nhận người, tùy thời tùy chỗ mà triển khai công kích.
Nói như vậy làm Tô Yên hơi hơi tiếp nhận, vì thế giơ tay làm nũng đánh yêu Lưu Tiểu Quyết một chút,
rồi nói với ý vị sai sử:
"Vậy ngươi đi nói đi, hiện tại ta muốn vào Bách Hoa thành." "Hiện tại sao?"
Lưu Tiểu Quyết ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng đã bò lên đỉnh đầu cười nói: "Vì sao lại phải gấp gáp
như vậy? Hiện tại nhà An Nhiên khẳng định đã chuẩn bị ngủ rồi, ngươi ở đây cũng không khác biệt gì
so với ở bên trong Bách Hoa thành, rất an toàn."
"Nhưng mà...." Tô Yên thấy Lưu Tiểu Quyết không chịu đi, có chút nóng nảy.
"Nhưng mà ta muốn nhìn thấy ngươi a, thời thời khắc khắc đều có thể nhìn thấy a"
"Ta ở đây a, ta ở chỗ này a."
Lưu Tiểu Quyết nhếch miệng cười hạnh phúc.
"Ngươi xem đi, ta ở chỗ này a, tối mỗi ngày, chỉ cần xong việc ta đều về ở cùng ngươi có được hay
không?"
"Ta...!"
Tô Yên há mồm, tựa hồ cũng không hạnh phúc như Lưu Tiểu Quyết, trong mắt có quang mang chợt lóe,
chợt nhớ tới gì đó, rũ mắt, thở sâu gật gật đầu, suy sụp đồng ý.
Thật vất vả chờ tới buổi sáng ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Tô Yên đã rời giường, thúc giục Lưu
Tiểu Quyết nhanh chóng vào thành, hôm qua Lưu Tiểu Quyết đã chiến đầu một ngày với đám tiểu quái
thú ở cửa Nam, vừa mới chợp mắt đã bị Tô Yên kéo dậy, mơ mơ màng màng nói:
"Quên nói với ngươi a, chị dâu săn sóc chúng ta mới tương phùng, hôm nay cho ta nghỉ ngơi, không
cần tới đi làm sớm."
"Nghỉ?" Tô Yên còn mặc áo ngủ, ngồi quỳ bên người Lưu Tiểu Quyết, biểu tình khẩn trương hỏi:
"Nàng đây là có ý gì? Có phải không muốn ngươi đi làm hay không?"
/1330
|