Edit:ngocthuybachdang
Cơ Thần Tinh mở to đôi mắt ngập nước , chớp chớp nhìn chằm chằm ba đại nam nhân trước mắt . Sự tình giống như có chút không ổn , trước mắt vài người này rõ ràng lợi hại hơn mình . Nhưng mà , vài vị thúc thúc bộ dạng xinh đẹp như vậy , hẳn là sẽ không bắt nạt một đứa nhỏ đáng yêu như hắn ?
Thật giận bản thân bị thúc thúc râu xồm phía sau điểm á huyệt, không thể dùng cái miệng khôn khéo của mình nói chút lời êm tai . Hiện tại chẳng khác nào một con búp bê vải , mặc cho những người này dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá hắn .
Cơ Thần Tinh vội vàng vung tay , cẳng chân cũng đá ra hai lần, biểu hiện ra bản thân sinh long hoạt hổ.
Này... Trên thuyền của Bạch Ly làm sao có thể có đứa nhỏ như vậy ? Diệp Tùy Trang kinh ngạc hỏi.
Kim sư phụ, có phải ngươi điểm huyệt đạo của tiểu oa nhi phải không ? Lê Tử Ngọc quan sát một lúc , lập tức dùng ánh mắt khiển trách nhìn Kim sư phụ liếc mắt một cái.
Kim sư phụ nghẹn lời, Nếu... Nếu không điểm hắn á huyệt của hắn , tiểu gia hỏa này kêu ra tiếng làm người khác chạy tới làm sao bây giờ? Hắn nhưng là trộm , có người nhìn đến bản thân , còn không cho bản thân điểm á huyệt? Lê công tử khi nào thì không thông tình đạt lý như vậy rồi.
Lê Tử Ngọc không muốn nghe hắn giải thích, kéo Bánh Bao Nhỏ từ trong tay đại hán râu xồm ra .
Gần như lúc hắn vừa tiếp Bánh Bao Nhỏ , Bánh Bao Nhỏ lập tức giơ tay ôm lấy hắn, hai cái chân nhỏ cũng quặp chặt người hắn , động tác vô cùng thân thiết làm Lê Tử Ngọc cả người cứng đờ.
Một cục thịt thật mềm !
Gương mặt nhỏ nhắn tròn vo thật khiến người thích , đặc biệt cặp mắt tối đen như mực kia , thật sự làm người ta chỉ muốn cưng chiều . Nhưng mà , khuôn mặt nhỏ nhắn này thấy thế nào có chút nhìn quen mắt?
Không có nghĩ nhiều, Lê Tử Ngọc hai ngón tay duỗi ra, lập tức giải huyệt đạo cho Bánh Bao Nhỏ .
Bánh Bao Nhỏ được giải huyệt đạo cũng không có méo miệng nỉ non giống như trong tưởng tượng của bọn hắn , ngược lại tò mò xem xét Lê Tử Ngọc đang ôm hắn , mặt mày cong lên , ngọt ngaò nói: Chào thúc thúc .
Lê Tử Ngọc hoàn toàn không có sức chống cự, kém chút liền lên tiếng trả lời rồi. Tưởng đến tình hình hiện tại, miệng vừa mới mở ra lại lập tức đóng lại , lập tức quay mặt đi, không nhìn tới gương mặt khả ái của Bánh Bao Nhỏ .
Lưu công tử, đứa trẻ này vẫn là giao cho ngài xử trí đi . Lê Tử Ngọc nhẫn tâm đem Bánh Bao Nhỏ để xuống đất , không có cục thịt mềm trong ngực, trong lòng thất lạc.
Ánh mắt của Cơ Thần Tinh dừng ở trên người vị thúc thúc ăn mặc tốt nhất trong đó , nhãn tình sáng lên, nhìn giày đen của mình , chạy vội tới chỗ Văn Nhân Lưu .
Kim sư phụ trong đầu cảnh báo vừa vang, đang muốn một chưởng chụp đi qua, lại bị một cái liếc mắt ngăn cản của Văn Nhân Lưu nên đành thu hồi lòng bàn tay.
Văn Nhân Lưu hứng thú dạt dào nhìn chằm chằm tiểu gia hỏa kia, nhìn hắn kết quả muốn làm gì. Ai dự đoán được Bánh Bao Nhỏ chạy thẳng về phía hắn , rồi sau đó ôm hai chân hắn , ngửa đầu xem xét hắn, chớp hai mắt sáng rực như sao , miệng nhỏ vừa vén, kêu ra một tiếng làm ba người kém chút té ngã .
Cha nuôi ~ Bánh Bao Nhỏ dùng thanh âm non nớt kêu lên, rồi sau tứ chi cùng sử dụng để trèo lên người Văn Nhân Lưu . Nề hà thế nào cũng đều không thể lên được .
Văn Nhân Lưu nhất thời sửng sốt, ánh mắt của Lê Tử Ngọc cùng Diệp Tùy Trang nhìn về phía Văn Nhân Lưu cũng trở nên vi diệu .
Ha ha ha... Tiểu gia hỏa, ngươi vừa rồi bảo ta cái gì, lại kêu một lần nữa xem! Văn Nhân Lưu cao giọng cười ha hả, xoay người đem tiểu gia hỏa đang cố gắng leo lên người ôm đến trong lòng bản thân.
Ừm... Xúc cảm không sai, lại mập lại mềm , khó trách vừa rồi Tử Ngọc ôm tiểu gia hỏa này đều luyến tiếc buông tay rồi.
Cha nuôi ! Cơ Thần Tinh lại giòn tan kêu một lần, hai cánh tay nhỏ liền thuận thế ôm cổ Văn Nhân Lưu , ngay sau đó dán mặt béo phì tới gần hôn bẹp một cái .
Ha ha ha... Thật sự là đáng yêu , không nghĩ tới ta Văn Nhân Lưu còn chưa thành gia còn có nhi tử. Văn Nhân Lưu cười to không ngừng, tâm tình vô cùng tốt.
Này... Lưu công tử, tuy rằng đứa trẻ này lớn lên đáng yêu, nhưng là lai lịch không rõ, mà vẫn là Kim sư phụ mang từ thuyền của Bạch Ly tới . Lê Tử Ngọc lập tức tỉnh táo nhắc nhở.
Cơ Thần Tinh lập tức bĩu môi xem Lê Tử Ngọc, Vậy các ngươi đưa ta trở về, ta sẽ không nói gặp qua thúc thúc râu quai nón .
Văn Nhân Lưu cười xem tiểu nhân, đang nhìn đến phía sau lưng hắn có gói đồ nhỏ , ý cười càng sâu, Tiểu gia hỏa, ngươi cùng họ Bạch kia có quan hệ như thế nào , làm sao có thể tránh ở trên thuyền của hắn ?
Hừ hừ, ta mới không phải tiểu gia hỏa đâu, ta gọi Tiểu Tinh Tinh. Cơ Thần Tinh bất mãn cường điệu nói.
Ha ha, được rồi , Tiểu Tinh Tinh, ta hỏi ngươi, ngươi vì sao lại trốn trên thuyền của Bạch Ly ? Văn Nhân Lưu cười hỏi.
Lê Tử Ngọc cùng Diệp Tùy Trang trơ mắt xem công tử tao nhã cao quý hóa thân thành thúc thúc lừa gạt tiểu hài tử , trong lòng vừa sợ lại hiếu kỳ. Đã thích tiểu hài tử như vậy , vì sao không nhanh chóng kết hôn, ngược lại vì tránh né hoàng thượng chỉ hôn mà cố ý ra ngoài du ngoạn.
Hai tròng mắt đen như mực của Cơ Thần Tinh chuyển một vòng , bĩu môi giải thích nói: Cha nuôi chẳng lẽ không có nhìn đến gói đồ của Tinh Tinh sao, Tinh Tinh trốn nhà đi đấy . Ta thừa dịp người trên thuyền không chú ý, trốn vào đi.
Ha ha, thật sự là một tiểu gia hỏa thông minh . Vậy ngươi vì sao bảo ta cha nuôi . Cha mẹ ngươi đâu?
Cơ Thần Tinh vừa nghe đến này, nhất thời lộ ra biểu cảm tủi thân , khụt khịt cái mũi nói: Phụ thân không thích ta, hắn muốn nương sinh cho ta một muội muội, ta là một tiểu hài tử cha không đau nương không thương , hu hu...
Rớt vài giọt nước mắt xong , Cơ Thần Tinh liền không có lại khóc nữa . Bởi vì lấy kinh nghiệm của hắn đến xem, đứa nhỏ khóc nhiều luôn luôn không làm cho người thích, mà như bây giờ bộ dáng khóe mắt ngấn nước dễ dàng lừa người lớn nhất .
Còn có, ta gọi ngài là cha nuôi , là vì ta cảm thấy ngài bộ dạng xinh xắn, cha ta cha tuy rằng cũng tốt xem, nhưng là người ta nhìn chán rồi. Lúc Cơ Thần Tinh khen đối phương , đồng thời cũng không quên làm thấp đi cha mình , ai kêu hắn hay mắng hắn, còn tranh mẫu thân với hắn nữa !
Văn Nhân Lưu nghe xong có chút dở khóc dở cười, tiểu hài tử quả nhiên chính là tiểu hài tử . Chỉ vì việc nhỏ thế này liền rời nhà trốn đi, lại bởi vì bản thân bộ dạng xinh xắn nên kêu bản thân cha nuôi , ha ha, thật làm cho người ta cảm thấy vừa buồn cười lại vừa thấy đáng yêu.
Cha nuôi không thích Tiểu Tinh Tinh sao? Cơ Thần Tinh chu miệng hỏi, gương mặt Bánh Bao Nhỏ chôn ở trên cổ Văn Nhân Lưu , một bộ dáng ủy khuất cực kỳ .
Văn Nhân Lưu cười nói: Ai nói cha nuôi không thích ngươi . Nhưng là ngươi không thể luôn luôn không trở về nhà đi, cha nuôi đưa ngươi trở về?
Cơ Thần Tinh vội vàng lắc đầu, thịt non trên mặt đều đung đưa theo , cau cái mũi, tội nghiệp nói, Ta mới không cần nhanh như vậy trở về, cha nuôi, không bằng ngươi mang theo Tinh Tinh du sơn ngoạn thủy đi thôi . Dù sao ta là một đứa nhỏ cha không đau nương không thương .
Lúc nói lời này , một đôi mắt sáng đáng sợ, chỗ nào giống đứa nhỏ không được cha mẹ yêu thương .
Văn Nhân Lưu cười chợt nhíu mày, Ngươi tiểu gia hỏa này, không biết ta là người như thế nào liền dám bảo ta cha nuôi, còn muốn ta mang ngươi đi du sơn ngoạn thủy, ngươi sẽ không sợ ta bán
Cơ Thần Tinh mở to đôi mắt ngập nước , chớp chớp nhìn chằm chằm ba đại nam nhân trước mắt . Sự tình giống như có chút không ổn , trước mắt vài người này rõ ràng lợi hại hơn mình . Nhưng mà , vài vị thúc thúc bộ dạng xinh đẹp như vậy , hẳn là sẽ không bắt nạt một đứa nhỏ đáng yêu như hắn ?
Thật giận bản thân bị thúc thúc râu xồm phía sau điểm á huyệt, không thể dùng cái miệng khôn khéo của mình nói chút lời êm tai . Hiện tại chẳng khác nào một con búp bê vải , mặc cho những người này dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá hắn .
Cơ Thần Tinh vội vàng vung tay , cẳng chân cũng đá ra hai lần, biểu hiện ra bản thân sinh long hoạt hổ.
Này... Trên thuyền của Bạch Ly làm sao có thể có đứa nhỏ như vậy ? Diệp Tùy Trang kinh ngạc hỏi.
Kim sư phụ, có phải ngươi điểm huyệt đạo của tiểu oa nhi phải không ? Lê Tử Ngọc quan sát một lúc , lập tức dùng ánh mắt khiển trách nhìn Kim sư phụ liếc mắt một cái.
Kim sư phụ nghẹn lời, Nếu... Nếu không điểm hắn á huyệt của hắn , tiểu gia hỏa này kêu ra tiếng làm người khác chạy tới làm sao bây giờ? Hắn nhưng là trộm , có người nhìn đến bản thân , còn không cho bản thân điểm á huyệt? Lê công tử khi nào thì không thông tình đạt lý như vậy rồi.
Lê Tử Ngọc không muốn nghe hắn giải thích, kéo Bánh Bao Nhỏ từ trong tay đại hán râu xồm ra .
Gần như lúc hắn vừa tiếp Bánh Bao Nhỏ , Bánh Bao Nhỏ lập tức giơ tay ôm lấy hắn, hai cái chân nhỏ cũng quặp chặt người hắn , động tác vô cùng thân thiết làm Lê Tử Ngọc cả người cứng đờ.
Một cục thịt thật mềm !
Gương mặt nhỏ nhắn tròn vo thật khiến người thích , đặc biệt cặp mắt tối đen như mực kia , thật sự làm người ta chỉ muốn cưng chiều . Nhưng mà , khuôn mặt nhỏ nhắn này thấy thế nào có chút nhìn quen mắt?
Không có nghĩ nhiều, Lê Tử Ngọc hai ngón tay duỗi ra, lập tức giải huyệt đạo cho Bánh Bao Nhỏ .
Bánh Bao Nhỏ được giải huyệt đạo cũng không có méo miệng nỉ non giống như trong tưởng tượng của bọn hắn , ngược lại tò mò xem xét Lê Tử Ngọc đang ôm hắn , mặt mày cong lên , ngọt ngaò nói: Chào thúc thúc .
Lê Tử Ngọc hoàn toàn không có sức chống cự, kém chút liền lên tiếng trả lời rồi. Tưởng đến tình hình hiện tại, miệng vừa mới mở ra lại lập tức đóng lại , lập tức quay mặt đi, không nhìn tới gương mặt khả ái của Bánh Bao Nhỏ .
Lưu công tử, đứa trẻ này vẫn là giao cho ngài xử trí đi . Lê Tử Ngọc nhẫn tâm đem Bánh Bao Nhỏ để xuống đất , không có cục thịt mềm trong ngực, trong lòng thất lạc.
Ánh mắt của Cơ Thần Tinh dừng ở trên người vị thúc thúc ăn mặc tốt nhất trong đó , nhãn tình sáng lên, nhìn giày đen của mình , chạy vội tới chỗ Văn Nhân Lưu .
Kim sư phụ trong đầu cảnh báo vừa vang, đang muốn một chưởng chụp đi qua, lại bị một cái liếc mắt ngăn cản của Văn Nhân Lưu nên đành thu hồi lòng bàn tay.
Văn Nhân Lưu hứng thú dạt dào nhìn chằm chằm tiểu gia hỏa kia, nhìn hắn kết quả muốn làm gì. Ai dự đoán được Bánh Bao Nhỏ chạy thẳng về phía hắn , rồi sau đó ôm hai chân hắn , ngửa đầu xem xét hắn, chớp hai mắt sáng rực như sao , miệng nhỏ vừa vén, kêu ra một tiếng làm ba người kém chút té ngã .
Cha nuôi ~ Bánh Bao Nhỏ dùng thanh âm non nớt kêu lên, rồi sau tứ chi cùng sử dụng để trèo lên người Văn Nhân Lưu . Nề hà thế nào cũng đều không thể lên được .
Văn Nhân Lưu nhất thời sửng sốt, ánh mắt của Lê Tử Ngọc cùng Diệp Tùy Trang nhìn về phía Văn Nhân Lưu cũng trở nên vi diệu .
Ha ha ha... Tiểu gia hỏa, ngươi vừa rồi bảo ta cái gì, lại kêu một lần nữa xem! Văn Nhân Lưu cao giọng cười ha hả, xoay người đem tiểu gia hỏa đang cố gắng leo lên người ôm đến trong lòng bản thân.
Ừm... Xúc cảm không sai, lại mập lại mềm , khó trách vừa rồi Tử Ngọc ôm tiểu gia hỏa này đều luyến tiếc buông tay rồi.
Cha nuôi ! Cơ Thần Tinh lại giòn tan kêu một lần, hai cánh tay nhỏ liền thuận thế ôm cổ Văn Nhân Lưu , ngay sau đó dán mặt béo phì tới gần hôn bẹp một cái .
Ha ha ha... Thật sự là đáng yêu , không nghĩ tới ta Văn Nhân Lưu còn chưa thành gia còn có nhi tử. Văn Nhân Lưu cười to không ngừng, tâm tình vô cùng tốt.
Này... Lưu công tử, tuy rằng đứa trẻ này lớn lên đáng yêu, nhưng là lai lịch không rõ, mà vẫn là Kim sư phụ mang từ thuyền của Bạch Ly tới . Lê Tử Ngọc lập tức tỉnh táo nhắc nhở.
Cơ Thần Tinh lập tức bĩu môi xem Lê Tử Ngọc, Vậy các ngươi đưa ta trở về, ta sẽ không nói gặp qua thúc thúc râu quai nón .
Văn Nhân Lưu cười xem tiểu nhân, đang nhìn đến phía sau lưng hắn có gói đồ nhỏ , ý cười càng sâu, Tiểu gia hỏa, ngươi cùng họ Bạch kia có quan hệ như thế nào , làm sao có thể tránh ở trên thuyền của hắn ?
Hừ hừ, ta mới không phải tiểu gia hỏa đâu, ta gọi Tiểu Tinh Tinh. Cơ Thần Tinh bất mãn cường điệu nói.
Ha ha, được rồi , Tiểu Tinh Tinh, ta hỏi ngươi, ngươi vì sao lại trốn trên thuyền của Bạch Ly ? Văn Nhân Lưu cười hỏi.
Lê Tử Ngọc cùng Diệp Tùy Trang trơ mắt xem công tử tao nhã cao quý hóa thân thành thúc thúc lừa gạt tiểu hài tử , trong lòng vừa sợ lại hiếu kỳ. Đã thích tiểu hài tử như vậy , vì sao không nhanh chóng kết hôn, ngược lại vì tránh né hoàng thượng chỉ hôn mà cố ý ra ngoài du ngoạn.
Hai tròng mắt đen như mực của Cơ Thần Tinh chuyển một vòng , bĩu môi giải thích nói: Cha nuôi chẳng lẽ không có nhìn đến gói đồ của Tinh Tinh sao, Tinh Tinh trốn nhà đi đấy . Ta thừa dịp người trên thuyền không chú ý, trốn vào đi.
Ha ha, thật sự là một tiểu gia hỏa thông minh . Vậy ngươi vì sao bảo ta cha nuôi . Cha mẹ ngươi đâu?
Cơ Thần Tinh vừa nghe đến này, nhất thời lộ ra biểu cảm tủi thân , khụt khịt cái mũi nói: Phụ thân không thích ta, hắn muốn nương sinh cho ta một muội muội, ta là một tiểu hài tử cha không đau nương không thương , hu hu...
Rớt vài giọt nước mắt xong , Cơ Thần Tinh liền không có lại khóc nữa . Bởi vì lấy kinh nghiệm của hắn đến xem, đứa nhỏ khóc nhiều luôn luôn không làm cho người thích, mà như bây giờ bộ dáng khóe mắt ngấn nước dễ dàng lừa người lớn nhất .
Còn có, ta gọi ngài là cha nuôi , là vì ta cảm thấy ngài bộ dạng xinh xắn, cha ta cha tuy rằng cũng tốt xem, nhưng là người ta nhìn chán rồi. Lúc Cơ Thần Tinh khen đối phương , đồng thời cũng không quên làm thấp đi cha mình , ai kêu hắn hay mắng hắn, còn tranh mẫu thân với hắn nữa !
Văn Nhân Lưu nghe xong có chút dở khóc dở cười, tiểu hài tử quả nhiên chính là tiểu hài tử . Chỉ vì việc nhỏ thế này liền rời nhà trốn đi, lại bởi vì bản thân bộ dạng xinh xắn nên kêu bản thân cha nuôi , ha ha, thật làm cho người ta cảm thấy vừa buồn cười lại vừa thấy đáng yêu.
Cha nuôi không thích Tiểu Tinh Tinh sao? Cơ Thần Tinh chu miệng hỏi, gương mặt Bánh Bao Nhỏ chôn ở trên cổ Văn Nhân Lưu , một bộ dáng ủy khuất cực kỳ .
Văn Nhân Lưu cười nói: Ai nói cha nuôi không thích ngươi . Nhưng là ngươi không thể luôn luôn không trở về nhà đi, cha nuôi đưa ngươi trở về?
Cơ Thần Tinh vội vàng lắc đầu, thịt non trên mặt đều đung đưa theo , cau cái mũi, tội nghiệp nói, Ta mới không cần nhanh như vậy trở về, cha nuôi, không bằng ngươi mang theo Tinh Tinh du sơn ngoạn thủy đi thôi . Dù sao ta là một đứa nhỏ cha không đau nương không thương .
Lúc nói lời này , một đôi mắt sáng đáng sợ, chỗ nào giống đứa nhỏ không được cha mẹ yêu thương .
Văn Nhân Lưu cười chợt nhíu mày, Ngươi tiểu gia hỏa này, không biết ta là người như thế nào liền dám bảo ta cha nuôi, còn muốn ta mang ngươi đi du sơn ngoạn thủy, ngươi sẽ không sợ ta bán
/252
|