Ngày hôm sau, Mã Thiên Lý đưa tôi đi làm bằng chiếc xe hơi thể thao của anh. Chiếc xe này phần lớn thời gian chỉ để trong ga ra, lần trước Vương Thắng Nam mượn lái ra ngoài bị va quyệt, trầy xước, Mã Thiên Lý không bắt đền, còn nói nếu cô ấy thích thì cứ lấy mà lái, kết quả cô ấy nghe xong suýt rớt mắt ra ngoài, đừng nói là lái đi, giờ có cho cầm lại chìa khoá cũng không dám nữa.
Không những thế, cô ấy còn liên tục lẩm bẩm với tôi: “May mà chị không có tính suy nghĩ lung tung, chiếc xe thể thao đó đắt tiền như vậy, anh ấy lại nói cho em mượn dễ dàng như thế, như người khác là đã nghĩ bọn em có vấn đề rồi… Anh Mã Thiên Lý nhà chị đúng là hào phóng quá.”
Bây giờ nhìn thấy Mã Thiên Lý lái chiếc xe này, tôi dám chắc anh đang cố tình khoe khoang. Sau khi ngồi lên xe, tôi cố ý ho một tiếng, trêu chọc Mã Thiên Lý: “Chẳng phải anh không muốn đôi co với phụ nữ sao, sao giờ lại đổi ý, không sợ mang tiếng bắt nạt phụ nữ à?”
“Chẳng qua là không yên tâm với em thôi.” Mã Thiên Lý vừa giúp tôi thắt dây an toàn vừa nói: “Vợ anh còn non nớt quá, nếu anh đây không ra tay bảo vệ, nhỡ đâu bị người ta bắt nạt đến nỗi uất ức, người chịu khổ vẫn chỉ là anh thôi.”
Hiếm có lúc Mã Thiên Lý nói đùa một cách nhẹ nhàng như vậy, từ khi chúng tôi nói rõ ràng mọi chuyện, anh trở nên sống nội tâm hơn.
Đưa đến công ty, có mấy đồng nghiệp thấy tôi lại được chồng đưa đi làm bằng xe ô tô thì cũng không bàn tán gì nữa.
Gần giờ nghỉ trưa, tôi vén rèm cửa sổ lên xem thì thấy ở khoảng đất trống bên cạnh có một chiếc xe chở đồ ăn, chiếc xe đó trông thật đẹp mắt, còn có cả giá nướng đồ có thể kéo ra bên ngoài. Trên chiếc giá đó đang nướng thịt bò bít tết, còn điểm thêm những thứ khác. Ngọn lửa trên bếp nướng cũng thật khoa trương, cứ như kỹ xảo điện ảnh vậy, có rất nhiều người đứng vây quanh xem, cười nói ồn ào.
Tôi bỗng cảm thấy không ổn, cô nàng Vương Thắng Nam này không định khoa trương đến mức đó chứ, thuê hẳn xe nấu đồ ăn để làm món cho tôi sao?
Tôi đang nghĩ như vậy thì Vương Thắng Nam gọi tới, khoái chí cười, nói: “Chị thấy thế nào? Em thuê đầu bếp ở khách sạn năm sao làm bữa trưa cho chị trong vòng một tháng, thức ăn hạng sang, món Tây món ta đủ cả, nếu chị thích ăn sushi kiểu Nhật, em còn có thể tìm thêm cho chị một đầu bếp nữa.”
Tôi không dám thở mạnh: “Này, Vương Thắng Nam, đây là công ty của chị đấy, em làm như vậy, chị thấy khó xử lắm.”
Tôi vừa dứt lời thì trưởng phòng liền chạy đến tìm tôi. Tôi biết sắp có việc xảy ra, vội chuẩn bị thành khẩn tự kiểm điểm, kết quả trưởng phòng lại mặt mày hớn hở mời tôi tới phòng làm việc của giám đốc công ty.
Thường thì giám đốc công ty ở lầu chính, lúc đi họp tôi mới thỉnh thoảng gặp ông ấy. Chẳng lẽ ông ấy cũng bị việc này làm cho kinh động rồi ư?!
Cái cô nàng Vương Thắng Nam này...
Lúc đến phòng làm việc của giám đốc, tôi lại thấy ông ấy vô cùng khách sáo, tự tay rót cho tôi một cốc trà, còn niềm nở đưa tận tay cho tôi, nói những lời khách sáo, còn hỏi tôi có vừa lòng với công việc gần đây không, có gì bất mãn thì cứ nói với ông ấy.
Tôi ngây người, lát sau mới vội lắc đầu, khách sáo nói: “Đều rất tốt ạ.”
Lúc trở về phòng mình, tôi phát hiện thường ngày Triệu Yến Yến bày rất nhiều đồ trên bàn, không hiểu sao hôm nay chiếc bàn đó lại rất trống trải. Tôi bỗng khựng lại, vội hỏi người bên cạnh đã có chuyện gì xảy ra.
Người đó hôm nay nhìn thấy tôi thì có biểu cảm thận trọng hơn nhiều, nghiêm túc nói: “Triệu Yến Yến đã bị đuổi khỏi đây rồi, ban nãy người của phòng bảo vệ lên thu dọn đồ đạc của cô ấy rồi đi tìm cô ấy ở nhà ăn, bảo cô ấy rời khỏi đây ngay lập tức.”
“Á?” Tôi không ngờ Vương Thắng Nam lại có thể hành động đến mức này, vội gọi cho cô ấy, nói: “Em làm cô ta bị đuổi khỏi đây à? Sao em có thể làm được như vậy?”
“Đâu có.” Vương Thắng Nam có vẻ rất kinh ngạc. “Tâm Ái, chị còn không hiểu em sao, em có thể chơi khăm cô ta nhưng làm mấy việc cướp đi miếng cơm manh áo của người khác thì quả thật em không dám ra tay.”
Tôi lờ mờ nhớ lại những lời Mã Thiên Lý nói hồi sáng lúc đưa tôi đi làm. Tôi có chút hoảng hốt, lại vội gọi cho Mã Thiên Lý.
Mã Thiên Lý liền cười, giải thích: “Lúc đầu anh cũng không muốn quan tâm tới cô ta nhưng bỗng nghĩ tới chuyện cô ta ngày ngày làm việc cùng phòng với em, nhỡ đâu có một ngày cô ta cho cái gì đó vào cốc nước của em thì chẳng phải nguy hiểm cho em rồi sao, anh thấy loại người đó không đáng để ở bên cạnh em.”
Những lời Mã Thiên Lý nói nghe ra rất có lý nhưng tôi luôn cảm thấy làm thế có vẻ hơi quá. Có điều nghĩ đi cũng nghĩ lại, nếu như bây giờ Mã Thiên Lý vẫn chỉ là người bán thịt lợn thì chẳng phải Triêu Yến Yến vẫn bắt nạt tôi sao? Cô ta sẽ không bao giờ thông cảm cho tôi, hơn nữa tôi vốn chẳng làm gì tổn hại đến cô ta cả, cô ta làm như thế không phải ác độc quá sao? Nghĩ như vậy nên tôi không áy náy nữa, trái lại còn cảm thấy rất khoái chí.
Loại người như cô ta, cho một bài học cũng đáng đời, xem ra việc này vẫn phải nhờ vào Mã Thiên Lý, tôi và Vương Thắng Nam đều chỉ biết võ mồm, nghĩ lại thì việc chúng tôi có thể làm cũng chỉ là gây lộn giữa phụ nữ với nhau, chỉ có Mã Thiên Lý là biết cách giải quyết tận gốc vấn đề.
Có điều, rắc rối là bây giờ đi đến đâu tôi cũng như một chiếc đèn pha, không muốn gây chú ý cũng không được, mọi người trong công ty đều nhìn tôi như nhìn một ngoạ hổ tàng long.
Tôi nói chuyện này với Vương Thắng Nam, Vương Thắng Nam trầm mặc hồi lâu, sau đó nói như trách móc tôi: “Có phải là mình làm hơi quá rồi không?”
Vương Thắng Nam nói vậy khiến tôi không khỏi ngây người, có điều nghĩ lại thì cô ấy cũng đâu biết chuyện tương lai Triệu Yến Yến sẽ đối xử với tôi như thế nào, cô ấy sẽ cảm thấy áy náy với chuyện Triệu Yến Yến bị sa thải cũng là điều dẽ hiểu.
Trong mắt mọi người chắc cũng là như thế, Triệu Yến Yến chỉ vừa mới nói xấu tôi vài câu, đã bị tôi dùng các mối quan hệ để ép buộc phải nghỉ việc.
Tôi cảm thấy rất ấm ức, tối đó lúc đi nghỉ, tôi mới hỏi Mã Thiên Lý: “Anh đã từng bị người khác hiểu lầm chưa? Chỉ vì biết trước những việc có thể xảy ra nên đã làm quá lên một chút, sau đó mọi người đều hiểu lầm anh?”
Mã Thiên Lý an ủi tôi: “Em đừng quan tâm mọi người nghĩ gì về mình, em chỉ cần biết em có anh là đủ rồi.”
Nghe anh nói cứ như thể anh chẳng bao giờ quan tâm người khác nghĩ gì về mình. Quả nhiên từng trải nhiều rồi thì nội tam cũng sẽ trở nên rắn rỏi hơn.
Tôi biết Mã Thiên Lý đang an ủi tôi nhưng lời nói của anh lại khiến tôi cảm thấy rất lạ, hình như anh rất thích tôi phụ thuộc vào anh, anh cũng từng nói là muốn bảo vệ tôi, đỡ cả bầu trời cho tôi. Nhưng tôi là người trưởng thành, kể cả không được trưởng thành như anh nhưng đâu thể phụ thuộc hoàn toàn vào người khác được, tôi đâu phải cún con, mèo con mà cần anh nuôi dưỡng chứ!
Ngày hôm sau khi đi làm, tôi vừa mới bước xuống xe, đang định chào tạm biệt Mã Thiên Lý, nhưng chưa kịp cúi xuống đã thấy đầu tóc đau nhói. Triệu Yến Yến không biết từ đâu xông tới, kéo tóc tôi, miệng không ngừng chửi bới thậm tệ: “Lộ Tâm Ái, cô đừng tưởng mình lấy được kẻ lắm tiền thì có thể ngạo mạn như vậy, loại đàn bà như cô sớm muộn cũng sẽ gặp báo ứng, sớm muộn cũng sẽ bị đàn ông ruồng bỏ.”
Tôi giật cả mình, không ngờ Triệu Yến Yến lại có thể đúng trước cửa công ty gây sự với tôi, xung quanh đang có rất nhiều đồng nghiệp đứng nhìn ngó.
Cô ta vừa lôi vừa kéo vừa chửi bới khiến tôi nhất thời không phản ứng kịp, may mà Mã Thiên Lý thấy tình hình không ổn, vội xuống xe, giúp tôi ngăn cô ta lại, sau đó để tôi nhanh chóng vào công ty.
Tôi thực sự bị sốc, vội chạy nhanh vào trong công ty. Khi vào trong rồi, phát hiện các đồng nghiệp đều đang nhìn tôi với ánh mắt lạ lùng.
Tôi biết những ngày qua cả Vương Thắng Nam và Mã Thiên Lý đều đã khiến tôi nổi như cồn rồi, nhưng đến mức này thì thật đúng là không còn con đường sống nào cho tôi nữa. Có lẽ bây giờ mọi người đều nghĩ tôi vừa ngông cuồng vừa thù dai.
Không những thế, cô ấy còn liên tục lẩm bẩm với tôi: “May mà chị không có tính suy nghĩ lung tung, chiếc xe thể thao đó đắt tiền như vậy, anh ấy lại nói cho em mượn dễ dàng như thế, như người khác là đã nghĩ bọn em có vấn đề rồi… Anh Mã Thiên Lý nhà chị đúng là hào phóng quá.”
Bây giờ nhìn thấy Mã Thiên Lý lái chiếc xe này, tôi dám chắc anh đang cố tình khoe khoang. Sau khi ngồi lên xe, tôi cố ý ho một tiếng, trêu chọc Mã Thiên Lý: “Chẳng phải anh không muốn đôi co với phụ nữ sao, sao giờ lại đổi ý, không sợ mang tiếng bắt nạt phụ nữ à?”
“Chẳng qua là không yên tâm với em thôi.” Mã Thiên Lý vừa giúp tôi thắt dây an toàn vừa nói: “Vợ anh còn non nớt quá, nếu anh đây không ra tay bảo vệ, nhỡ đâu bị người ta bắt nạt đến nỗi uất ức, người chịu khổ vẫn chỉ là anh thôi.”
Hiếm có lúc Mã Thiên Lý nói đùa một cách nhẹ nhàng như vậy, từ khi chúng tôi nói rõ ràng mọi chuyện, anh trở nên sống nội tâm hơn.
Đưa đến công ty, có mấy đồng nghiệp thấy tôi lại được chồng đưa đi làm bằng xe ô tô thì cũng không bàn tán gì nữa.
Gần giờ nghỉ trưa, tôi vén rèm cửa sổ lên xem thì thấy ở khoảng đất trống bên cạnh có một chiếc xe chở đồ ăn, chiếc xe đó trông thật đẹp mắt, còn có cả giá nướng đồ có thể kéo ra bên ngoài. Trên chiếc giá đó đang nướng thịt bò bít tết, còn điểm thêm những thứ khác. Ngọn lửa trên bếp nướng cũng thật khoa trương, cứ như kỹ xảo điện ảnh vậy, có rất nhiều người đứng vây quanh xem, cười nói ồn ào.
Tôi bỗng cảm thấy không ổn, cô nàng Vương Thắng Nam này không định khoa trương đến mức đó chứ, thuê hẳn xe nấu đồ ăn để làm món cho tôi sao?
Tôi đang nghĩ như vậy thì Vương Thắng Nam gọi tới, khoái chí cười, nói: “Chị thấy thế nào? Em thuê đầu bếp ở khách sạn năm sao làm bữa trưa cho chị trong vòng một tháng, thức ăn hạng sang, món Tây món ta đủ cả, nếu chị thích ăn sushi kiểu Nhật, em còn có thể tìm thêm cho chị một đầu bếp nữa.”
Tôi không dám thở mạnh: “Này, Vương Thắng Nam, đây là công ty của chị đấy, em làm như vậy, chị thấy khó xử lắm.”
Tôi vừa dứt lời thì trưởng phòng liền chạy đến tìm tôi. Tôi biết sắp có việc xảy ra, vội chuẩn bị thành khẩn tự kiểm điểm, kết quả trưởng phòng lại mặt mày hớn hở mời tôi tới phòng làm việc của giám đốc công ty.
Thường thì giám đốc công ty ở lầu chính, lúc đi họp tôi mới thỉnh thoảng gặp ông ấy. Chẳng lẽ ông ấy cũng bị việc này làm cho kinh động rồi ư?!
Cái cô nàng Vương Thắng Nam này...
Lúc đến phòng làm việc của giám đốc, tôi lại thấy ông ấy vô cùng khách sáo, tự tay rót cho tôi một cốc trà, còn niềm nở đưa tận tay cho tôi, nói những lời khách sáo, còn hỏi tôi có vừa lòng với công việc gần đây không, có gì bất mãn thì cứ nói với ông ấy.
Tôi ngây người, lát sau mới vội lắc đầu, khách sáo nói: “Đều rất tốt ạ.”
Lúc trở về phòng mình, tôi phát hiện thường ngày Triệu Yến Yến bày rất nhiều đồ trên bàn, không hiểu sao hôm nay chiếc bàn đó lại rất trống trải. Tôi bỗng khựng lại, vội hỏi người bên cạnh đã có chuyện gì xảy ra.
Người đó hôm nay nhìn thấy tôi thì có biểu cảm thận trọng hơn nhiều, nghiêm túc nói: “Triệu Yến Yến đã bị đuổi khỏi đây rồi, ban nãy người của phòng bảo vệ lên thu dọn đồ đạc của cô ấy rồi đi tìm cô ấy ở nhà ăn, bảo cô ấy rời khỏi đây ngay lập tức.”
“Á?” Tôi không ngờ Vương Thắng Nam lại có thể hành động đến mức này, vội gọi cho cô ấy, nói: “Em làm cô ta bị đuổi khỏi đây à? Sao em có thể làm được như vậy?”
“Đâu có.” Vương Thắng Nam có vẻ rất kinh ngạc. “Tâm Ái, chị còn không hiểu em sao, em có thể chơi khăm cô ta nhưng làm mấy việc cướp đi miếng cơm manh áo của người khác thì quả thật em không dám ra tay.”
Tôi lờ mờ nhớ lại những lời Mã Thiên Lý nói hồi sáng lúc đưa tôi đi làm. Tôi có chút hoảng hốt, lại vội gọi cho Mã Thiên Lý.
Mã Thiên Lý liền cười, giải thích: “Lúc đầu anh cũng không muốn quan tâm tới cô ta nhưng bỗng nghĩ tới chuyện cô ta ngày ngày làm việc cùng phòng với em, nhỡ đâu có một ngày cô ta cho cái gì đó vào cốc nước của em thì chẳng phải nguy hiểm cho em rồi sao, anh thấy loại người đó không đáng để ở bên cạnh em.”
Những lời Mã Thiên Lý nói nghe ra rất có lý nhưng tôi luôn cảm thấy làm thế có vẻ hơi quá. Có điều nghĩ đi cũng nghĩ lại, nếu như bây giờ Mã Thiên Lý vẫn chỉ là người bán thịt lợn thì chẳng phải Triêu Yến Yến vẫn bắt nạt tôi sao? Cô ta sẽ không bao giờ thông cảm cho tôi, hơn nữa tôi vốn chẳng làm gì tổn hại đến cô ta cả, cô ta làm như thế không phải ác độc quá sao? Nghĩ như vậy nên tôi không áy náy nữa, trái lại còn cảm thấy rất khoái chí.
Loại người như cô ta, cho một bài học cũng đáng đời, xem ra việc này vẫn phải nhờ vào Mã Thiên Lý, tôi và Vương Thắng Nam đều chỉ biết võ mồm, nghĩ lại thì việc chúng tôi có thể làm cũng chỉ là gây lộn giữa phụ nữ với nhau, chỉ có Mã Thiên Lý là biết cách giải quyết tận gốc vấn đề.
Có điều, rắc rối là bây giờ đi đến đâu tôi cũng như một chiếc đèn pha, không muốn gây chú ý cũng không được, mọi người trong công ty đều nhìn tôi như nhìn một ngoạ hổ tàng long.
Tôi nói chuyện này với Vương Thắng Nam, Vương Thắng Nam trầm mặc hồi lâu, sau đó nói như trách móc tôi: “Có phải là mình làm hơi quá rồi không?”
Vương Thắng Nam nói vậy khiến tôi không khỏi ngây người, có điều nghĩ lại thì cô ấy cũng đâu biết chuyện tương lai Triệu Yến Yến sẽ đối xử với tôi như thế nào, cô ấy sẽ cảm thấy áy náy với chuyện Triệu Yến Yến bị sa thải cũng là điều dẽ hiểu.
Trong mắt mọi người chắc cũng là như thế, Triệu Yến Yến chỉ vừa mới nói xấu tôi vài câu, đã bị tôi dùng các mối quan hệ để ép buộc phải nghỉ việc.
Tôi cảm thấy rất ấm ức, tối đó lúc đi nghỉ, tôi mới hỏi Mã Thiên Lý: “Anh đã từng bị người khác hiểu lầm chưa? Chỉ vì biết trước những việc có thể xảy ra nên đã làm quá lên một chút, sau đó mọi người đều hiểu lầm anh?”
Mã Thiên Lý an ủi tôi: “Em đừng quan tâm mọi người nghĩ gì về mình, em chỉ cần biết em có anh là đủ rồi.”
Nghe anh nói cứ như thể anh chẳng bao giờ quan tâm người khác nghĩ gì về mình. Quả nhiên từng trải nhiều rồi thì nội tam cũng sẽ trở nên rắn rỏi hơn.
Tôi biết Mã Thiên Lý đang an ủi tôi nhưng lời nói của anh lại khiến tôi cảm thấy rất lạ, hình như anh rất thích tôi phụ thuộc vào anh, anh cũng từng nói là muốn bảo vệ tôi, đỡ cả bầu trời cho tôi. Nhưng tôi là người trưởng thành, kể cả không được trưởng thành như anh nhưng đâu thể phụ thuộc hoàn toàn vào người khác được, tôi đâu phải cún con, mèo con mà cần anh nuôi dưỡng chứ!
Ngày hôm sau khi đi làm, tôi vừa mới bước xuống xe, đang định chào tạm biệt Mã Thiên Lý, nhưng chưa kịp cúi xuống đã thấy đầu tóc đau nhói. Triệu Yến Yến không biết từ đâu xông tới, kéo tóc tôi, miệng không ngừng chửi bới thậm tệ: “Lộ Tâm Ái, cô đừng tưởng mình lấy được kẻ lắm tiền thì có thể ngạo mạn như vậy, loại đàn bà như cô sớm muộn cũng sẽ gặp báo ứng, sớm muộn cũng sẽ bị đàn ông ruồng bỏ.”
Tôi giật cả mình, không ngờ Triệu Yến Yến lại có thể đúng trước cửa công ty gây sự với tôi, xung quanh đang có rất nhiều đồng nghiệp đứng nhìn ngó.
Cô ta vừa lôi vừa kéo vừa chửi bới khiến tôi nhất thời không phản ứng kịp, may mà Mã Thiên Lý thấy tình hình không ổn, vội xuống xe, giúp tôi ngăn cô ta lại, sau đó để tôi nhanh chóng vào công ty.
Tôi thực sự bị sốc, vội chạy nhanh vào trong công ty. Khi vào trong rồi, phát hiện các đồng nghiệp đều đang nhìn tôi với ánh mắt lạ lùng.
Tôi biết những ngày qua cả Vương Thắng Nam và Mã Thiên Lý đều đã khiến tôi nổi như cồn rồi, nhưng đến mức này thì thật đúng là không còn con đường sống nào cho tôi nữa. Có lẽ bây giờ mọi người đều nghĩ tôi vừa ngông cuồng vừa thù dai.
/67
|