CHƯƠNG II : RỜI KHỎI HÀN QUỐC
Bầu trời trong xanh của buổi sớm mùa đông, sương mù phủ khắp mọi nơi và lác đác vài giọt nước trong cơn mưa tuyết. Tất cả tạo nên khuôn cảnh thật thơ mộng, lạnh lẽo và cô đơn. Trong căn phòng đó một cô gái đang ngủ bị chiếc đồng hồ báo thức đánh thức giấc
“Đã đến giờ rồi sao ?’’ cô gái đó nhìn đồng hồ mà có chút nuối tiếc nhưng không chần chừ hơn nữa cô đứng dậy làm vệ sinh cá nhân rồi xách hành lí ra khỏi căn phòng đó
“Em tin anh sẽ đến mà’’ cô trả thẻ phòng khách sạn rồi lên chiếc xe đậu sẵn ở đấy chờ cô
“Tiểu thư, thiếu gia dặn tôi đến đón cô’’ một người vệ sĩ mặc bộ đồ màu đen, đeo kính đen cúi chào lễ phép
“Được rồi. Chúng ta đi thôi’’ trên con đường đi cô cứ nhìn ra phía ngoài, ghi lại những khoảng khắc ở nơi đây. Sự ấm áp và lạnh lẽo của mùa đông
“Tôi đã giải quyết phía công ty giải trí xong và tiền bồi thường hợp đồng tôi cũng đã trả’’ tên vệ sĩ đó nói khiến nó bất ngờ nhưng vẫn trả lời thản nhiên
“Vậy là từ nay không có lí do quay lại nơi này rồi’’ cô mỉm cười trên môi một cách ngượng ngạo, có chút kiêu ngạo cũng như cười với ông trời
“Anh tôi sẽ đón tôi ở sân bay chứ ?’’ nó vẫn nhìn ra phía ngoài cùng với câu hỏi lạnh nhạt vang lên
“Vâng’’ vệ sĩ nhìn nó qua kính xe thì phát hiện nó đang khóc nhưng cậu cũng không thể làm gì
Khi em dạo quanh con đường ngày đó ta cùng song bước
Những kí ức giản đơn như chỉ là trao nhau câu chào hỏi
Giọt nước mắt chảy ngược vào trong cổ nghẹn đắng , làm em khó thở vô cùng
Đến bao giờ ta mới lại trao nhau câu chào hỏi ấm áp được đây ?
Và hỏi han nhau mọi điều, làm sao có thể tươi cười với nhau lần nữa ?
Khi nào được đây ? Đến bao giờ đây ? Khi nào được chứ ?
Giờ em chỉ cảm thấy bản thân thật lẻ loi
(Vietsub – When would if be- Iu, Yoon Sang Hyun)
“Chuyến bay mang số hiệu JK 329 sắp khởi hành từ Seoul đến Thượng Hải- Trung Quốc. Mong tất cả các hành khách nhanh chóng lên máy bay” tiếng nói phát ra từ loa như thức tỉnh nó. Một mình ngồi trên chiếc ghế chờ đợi anh nhưng anh không đến
“Cô chủ… chúng ta đi thôi’’ tên vệ sĩ áo đen xách hành lí cho nó cũng như đưa cho nó vé máy bay và hộ chiếu
Nó cứ nhìn ra ngoài mong rằng gương mặt quen thuộc, ánh mắt ấm áp đó sẽ xuất hiện nhưng không phải. Chắc cô chỉ chờ đợi trong vô vọng
“Cô Phong Nguyệt… chúng ta đi thôi’’ vệ sĩ nhìn cô mà đau lòng. Từ lúc cô đến Hàn anh đã đi theo bảo vệ cô cũng như những lúc cô đi chơi với Chu Nghĩa nên hiểu đôi chút về cô cũng như biết cô chủ mình yêu người con trai đó sâu đậm như thế nào?
Nó nhìn tên vệ sĩ mà cười trong khi con tim tan nát như sắp nổ tung
“Đi thôi’’ nó bước đi đằng trước không hề quay lại, vệ sĩ bước theo đằng sau… kéo theo hành lí của mình và của nó nhưng anh vẫn nhìn đằng sau mong người mà chủ cậu yêu sẽ xuất hiện và cùng cô ấy trở về
Lúc này tại một căn nhà, chàng thanh niên đang xem từng bức ảnh của anh và cô
“Không… anh yêu em. Anh sẽ bỏ tất cả để theo em’’ Chu Nghĩa cầm chiếc áo khoác rời khỏi nhà
“Vẫn còn kịp phải không. 8h30p rồi em sẽ chờ anh phải không ?’’ Chu Nghĩa lái xe hết tốc độ mặc kệ cho tính mạng của anh sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Anh cố gắng đi những con đường tắt nhất có thể để đuổi theo cô
“Em đang chờ anh phải không ? Anh sẽ cùng về với em’’ Chu Nghĩa vừa lái xe vừa nhớ về nó
“Cái gì ? Cậu ta đang đến sân bay sao ?’’ một giọng nói chững chạc vang lên
“Chặn cậu ta lại ngay lập tức cho tôi. Không được để nó gặp Phong Nguyệt nghe chưa’’
“Thủ tục xong rồi’’ vệ sĩ nhìn nó
“Còn mấy phút nữa ?’’ nó lạnh nhạt hỏi
“Khoảng 15 phút nữa’’ vệ sĩ nhìn nó mà có chút đau lòng, nó vẫn đứng ở đó nhìn ra ngoài kia mong anh sẽ xuất hiện “Anh sẽ đến phải không?’’
Chu Nghĩa vừa tới sân bay đã chạy thẳng vào trong, tìm kiếm xung quanh để mong được thấy cô
“Chúng tôi nhắc lại chuyến bay từ Seoul đến Thượng Hải sắp khởi hành mong các hành khách lên máy bay. Chúng tôi nhắc lại…’’ câu nói từ loa phát thanh phát ra liên tục khiến Chu Nghĩ tìm kiếm nó trong sự lo lắng và vội vã. Anh chạy khắp nơi mong tìm kiếm được cô nhưng hi vọng đã đến với anh khi cô đang ở trước mặt… chỉ một chút nữa thôi là anh được ôm em, nói câu “Anh yêu em”
“Phong Nguyệt. Em chờ anh’’ chàng trai vừa chạy vừa hét mong cô để ý nhưng không như mong muốn
“Đi thôi’’ cô cùng vệ sĩ bước vào cánh cửa, từng bước… bước vào trong
“Cậu là Chu Quãng Nghĩa’’ một đám người mặc đồ đen đi lại, chặn cho Chu Nghĩa không vào được bên trong
“Các người muốn gì ?’’ anh nhìn bóng của người mình yêu dần dần đi khuất khỏi mắt mình nhưng lại không thể thoát khỏi đám vệ sĩ. Giờ phút này anh chỉ mong cô quay lại nhìn anh
“Anh đã như vậy thì em sẽ đi’’ Phong Nguyệt bước đi mà không quay lại , cũng không chần chừ, đắn đo mà ung dung bước đi
“Em sẽ quên anh và bắt đầu cuộc sống mới. Quên em đi Chu Quãng Nghĩa’’
“Em đi rồi sao ?’’ Chu Nghĩa ôm lấy mặt mà khuỵu chân xuống
“Cậu nên quên tiểu thư đi. Ông Phong muốn nói chuyện với cậu’’ một người áo đen đứng ra đưa chiếc điện thoại cho Chu Nghĩa
“Bác hài lòng chưa ? Cô ấy đã đi rồi’’ Chu Nghĩa trách móc người đàn ông đang nghe điện thoại
“Tốt nhất cậu hãy ở Hàn đi. Cậu hết cơ hội rồi’’ tiếng cúp máy vang lên cùng với sự vui vẻ cũng chút lo lắng của người gọi “ Con sẽ ổn thôi Phong nguyệt”
“Bác Phong… bác nhẫn tâm vậy sao ?’’ Chu nghĩa rời khỏi sân bay đi ra ngoài, đám người áo đen cũng biến mất.
I miss you and I want to see you
The words “How are you?’’ seems to be meaningless
The memories that we had together for a long time is left
Like a Polaroid picture
In my heart
I’m sorry, for give me I miss these words now
I think about our time together
All the time, I regret it I miss you
When I run into you
My Breath stops
When would it be that we can say warm welcome to each other
And ask each other how we’ve been with a smile
When? When? When?
Would that be possible?
(English sub- When would if be- IU, Yoon Sang Huyn)
Bầu trời trong xanh của buổi sớm mùa đông, sương mù phủ khắp mọi nơi và lác đác vài giọt nước trong cơn mưa tuyết. Tất cả tạo nên khuôn cảnh thật thơ mộng, lạnh lẽo và cô đơn. Trong căn phòng đó một cô gái đang ngủ bị chiếc đồng hồ báo thức đánh thức giấc
“Đã đến giờ rồi sao ?’’ cô gái đó nhìn đồng hồ mà có chút nuối tiếc nhưng không chần chừ hơn nữa cô đứng dậy làm vệ sinh cá nhân rồi xách hành lí ra khỏi căn phòng đó
“Em tin anh sẽ đến mà’’ cô trả thẻ phòng khách sạn rồi lên chiếc xe đậu sẵn ở đấy chờ cô
“Tiểu thư, thiếu gia dặn tôi đến đón cô’’ một người vệ sĩ mặc bộ đồ màu đen, đeo kính đen cúi chào lễ phép
“Được rồi. Chúng ta đi thôi’’ trên con đường đi cô cứ nhìn ra phía ngoài, ghi lại những khoảng khắc ở nơi đây. Sự ấm áp và lạnh lẽo của mùa đông
“Tôi đã giải quyết phía công ty giải trí xong và tiền bồi thường hợp đồng tôi cũng đã trả’’ tên vệ sĩ đó nói khiến nó bất ngờ nhưng vẫn trả lời thản nhiên
“Vậy là từ nay không có lí do quay lại nơi này rồi’’ cô mỉm cười trên môi một cách ngượng ngạo, có chút kiêu ngạo cũng như cười với ông trời
“Anh tôi sẽ đón tôi ở sân bay chứ ?’’ nó vẫn nhìn ra phía ngoài cùng với câu hỏi lạnh nhạt vang lên
“Vâng’’ vệ sĩ nhìn nó qua kính xe thì phát hiện nó đang khóc nhưng cậu cũng không thể làm gì
Khi em dạo quanh con đường ngày đó ta cùng song bước
Những kí ức giản đơn như chỉ là trao nhau câu chào hỏi
Giọt nước mắt chảy ngược vào trong cổ nghẹn đắng , làm em khó thở vô cùng
Đến bao giờ ta mới lại trao nhau câu chào hỏi ấm áp được đây ?
Và hỏi han nhau mọi điều, làm sao có thể tươi cười với nhau lần nữa ?
Khi nào được đây ? Đến bao giờ đây ? Khi nào được chứ ?
Giờ em chỉ cảm thấy bản thân thật lẻ loi
(Vietsub – When would if be- Iu, Yoon Sang Hyun)
“Chuyến bay mang số hiệu JK 329 sắp khởi hành từ Seoul đến Thượng Hải- Trung Quốc. Mong tất cả các hành khách nhanh chóng lên máy bay” tiếng nói phát ra từ loa như thức tỉnh nó. Một mình ngồi trên chiếc ghế chờ đợi anh nhưng anh không đến
“Cô chủ… chúng ta đi thôi’’ tên vệ sĩ áo đen xách hành lí cho nó cũng như đưa cho nó vé máy bay và hộ chiếu
Nó cứ nhìn ra ngoài mong rằng gương mặt quen thuộc, ánh mắt ấm áp đó sẽ xuất hiện nhưng không phải. Chắc cô chỉ chờ đợi trong vô vọng
“Cô Phong Nguyệt… chúng ta đi thôi’’ vệ sĩ nhìn cô mà đau lòng. Từ lúc cô đến Hàn anh đã đi theo bảo vệ cô cũng như những lúc cô đi chơi với Chu Nghĩa nên hiểu đôi chút về cô cũng như biết cô chủ mình yêu người con trai đó sâu đậm như thế nào?
Nó nhìn tên vệ sĩ mà cười trong khi con tim tan nát như sắp nổ tung
“Đi thôi’’ nó bước đi đằng trước không hề quay lại, vệ sĩ bước theo đằng sau… kéo theo hành lí của mình và của nó nhưng anh vẫn nhìn đằng sau mong người mà chủ cậu yêu sẽ xuất hiện và cùng cô ấy trở về
Lúc này tại một căn nhà, chàng thanh niên đang xem từng bức ảnh của anh và cô
“Không… anh yêu em. Anh sẽ bỏ tất cả để theo em’’ Chu Nghĩa cầm chiếc áo khoác rời khỏi nhà
“Vẫn còn kịp phải không. 8h30p rồi em sẽ chờ anh phải không ?’’ Chu Nghĩa lái xe hết tốc độ mặc kệ cho tính mạng của anh sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Anh cố gắng đi những con đường tắt nhất có thể để đuổi theo cô
“Em đang chờ anh phải không ? Anh sẽ cùng về với em’’ Chu Nghĩa vừa lái xe vừa nhớ về nó
“Cái gì ? Cậu ta đang đến sân bay sao ?’’ một giọng nói chững chạc vang lên
“Chặn cậu ta lại ngay lập tức cho tôi. Không được để nó gặp Phong Nguyệt nghe chưa’’
“Thủ tục xong rồi’’ vệ sĩ nhìn nó
“Còn mấy phút nữa ?’’ nó lạnh nhạt hỏi
“Khoảng 15 phút nữa’’ vệ sĩ nhìn nó mà có chút đau lòng, nó vẫn đứng ở đó nhìn ra ngoài kia mong anh sẽ xuất hiện “Anh sẽ đến phải không?’’
Chu Nghĩa vừa tới sân bay đã chạy thẳng vào trong, tìm kiếm xung quanh để mong được thấy cô
“Chúng tôi nhắc lại chuyến bay từ Seoul đến Thượng Hải sắp khởi hành mong các hành khách lên máy bay. Chúng tôi nhắc lại…’’ câu nói từ loa phát thanh phát ra liên tục khiến Chu Nghĩ tìm kiếm nó trong sự lo lắng và vội vã. Anh chạy khắp nơi mong tìm kiếm được cô nhưng hi vọng đã đến với anh khi cô đang ở trước mặt… chỉ một chút nữa thôi là anh được ôm em, nói câu “Anh yêu em”
“Phong Nguyệt. Em chờ anh’’ chàng trai vừa chạy vừa hét mong cô để ý nhưng không như mong muốn
“Đi thôi’’ cô cùng vệ sĩ bước vào cánh cửa, từng bước… bước vào trong
“Cậu là Chu Quãng Nghĩa’’ một đám người mặc đồ đen đi lại, chặn cho Chu Nghĩa không vào được bên trong
“Các người muốn gì ?’’ anh nhìn bóng của người mình yêu dần dần đi khuất khỏi mắt mình nhưng lại không thể thoát khỏi đám vệ sĩ. Giờ phút này anh chỉ mong cô quay lại nhìn anh
“Anh đã như vậy thì em sẽ đi’’ Phong Nguyệt bước đi mà không quay lại , cũng không chần chừ, đắn đo mà ung dung bước đi
“Em sẽ quên anh và bắt đầu cuộc sống mới. Quên em đi Chu Quãng Nghĩa’’
“Em đi rồi sao ?’’ Chu Nghĩa ôm lấy mặt mà khuỵu chân xuống
“Cậu nên quên tiểu thư đi. Ông Phong muốn nói chuyện với cậu’’ một người áo đen đứng ra đưa chiếc điện thoại cho Chu Nghĩa
“Bác hài lòng chưa ? Cô ấy đã đi rồi’’ Chu Nghĩa trách móc người đàn ông đang nghe điện thoại
“Tốt nhất cậu hãy ở Hàn đi. Cậu hết cơ hội rồi’’ tiếng cúp máy vang lên cùng với sự vui vẻ cũng chút lo lắng của người gọi “ Con sẽ ổn thôi Phong nguyệt”
“Bác Phong… bác nhẫn tâm vậy sao ?’’ Chu nghĩa rời khỏi sân bay đi ra ngoài, đám người áo đen cũng biến mất.
I miss you and I want to see you
The words “How are you?’’ seems to be meaningless
The memories that we had together for a long time is left
Like a Polaroid picture
In my heart
I’m sorry, for give me I miss these words now
I think about our time together
All the time, I regret it I miss you
When I run into you
My Breath stops
When would it be that we can say warm welcome to each other
And ask each other how we’ve been with a smile
When? When? When?
Would that be possible?
(English sub- When would if be- IU, Yoon Sang Huyn)
/14
|