Quá Khứ Và Anh, Em Chọn Ai

Chương 47

/86


Khoảng kí ức đó chấm dứt, thay vào đó một hình ảnh khác lại hiện ra. Lúc này Hồng Ngọc đã 8t.

" – Hanah ơi, xuống đây bố bảo cái này nè! – Tôn Thất Vĩ đứng ở dưới phòng khách gọi lên

- Dạ! Con xuống liền . – Hồng Ngọc đáp lại rồi nhanh chóng chạy xuống.

Xuống đến nơi Hồng Ngọc hơi chựng lại khi thấy sự xuất hiện của một người đàn ông trung niên. Nhìn ra sự lúng túng của con gái, Tôn Thất Vỹ liền vẫy tay nói:

-Lại đây con, không sao đâu.

-Dạ.

-Giới thiệu với con đây là chủ tịch Phan Quốc Việt của Tập Đoàn Phan thị.

-Dạ! Cháu chào bác. Cháu tên là Tôn Nữ Hồng Ngọc. Bác gọi cháu là Hanah cũng được ạ. – Hồng Ngọc lễ phép chào.

-Ừ, cháu ngoan lắm. – Phan Quốc Việt mỉm cười – lại đây ta giới thiệu với cháu đứa con trai của ta nào.

Nghe vậy Hồng Ngọc liền bước lại chỗ chủ tịch Phan. Lúc này cô mới nhận ra bên cạnh ông Phan còn có một cậu bé khoảng chừng 13, 14t nữa.

-Đây là con trai thứ của ta. Nó tên là Phan Quốc Viễn. Năm nay nó 13t rồi, hơn con 5t phải không?

-Dạ, vâng.

-Vừa rồi ta đã bàn bạc với cha con, chúng ta quyết định sẽ cho hai đứa đính hôn với nhau, tức là sau này con trai ta sẽ trở thành chồng con đó.

-Ch....Chồng con sao? – Hồng Ngọc mở to mắt ngạc nhiên

-Hahaha, con ngạc nhiên lắm sao. Không sao, từ từ sẽ quen thôi. Nhưng mà con thực sự rất dễ thương đó, nếu không phải đứa con trai lớn của ta đã có người yêu thì ta đã để con kết hôn với nó rồi

- Nhưng mà con....

-Được rồi, hai đứa ra vườn chơi đi để chúng ta nói chuyện – Tôn Thất Vỹ nhanh chóng ngắt lời Hồng Ngọc bởi ông nhận ra Hồng Ngọc có ý phản đối mà điều đó thì ông không hề mong muốn.

Nghe bố nói vậy Hồng Ngọc không còn cách nào khác đành phải nắm tay Phan Quốc Viễn ra vườn chơi.

Vừa ra đến nơi Phan Quốc Viễn đã vội vàng giật tay mình ra khỏi tay Hồng Ngọc. Ném cho Hồng Ngọc cái nhìn khó chịu, câu ta nói:

-Đừng có đụng vào người tôi

-Ơ, xin...xin lỗi, em không cố ý. Mà anh tên là Phan Quốc Viễn phải không?

-Biết rồi còn hỏi sao?

-Vậy chúng ta bày trò j` chơi đi – Hồng Ngọc lúng túng trong giây lát rồi nhanh chóng tươi cười nói với Quốc Viễn

-Chơi à? – Phan Quốc Viễn khẽ nhếch môi – được thôi, tôi biết trò này rất vui đấy.

*******

5p sau:

-Thả em ra. Anh Viễn thả em ra – Hồng Ngọc dộng rầm rầm vào cửa nhà kho

-Sao thế, tôi thấy trò này vui mà - ở bên ngoài Phan Quốc Viễn cười độc địa, đắc ý nói.

-Mau thả em ra. Xin anh đấy, em sợ bị nhốt lắm. Làm ơn thả em ra

-Chưa được,mày cứ ở đó chờ người tới cứu nhé. Tao đi đây.

-Khoan đã. Anh Viễn. Thả em ra - ở bên trong Hồng Ngọc đã hoảng loạn đến cực độ. Cô cứ kêu gào, đập cửa rầm rầm nhưng chẳng thấy ai đến cả. Đơn giản vì Phan Quốc Viễn đã ra lệnh cho mọi người không được đến gần nhà kho.

Suốt 3 tiếng Hồng Ngọc ngồi co ro trong nhà kho khóc, mong chờ phép lạ. 7h tối, Tôn Thất Vỹ không thấy Hồng Ngọc đâu liền hỏi Phan Quốc Viễn, cậu ta liền giả vờ hoảng hốt nói:

-Thôi chết, cháu quên mất. Lúc nãy cháu chơi đùa nhốt Hồng Ngọc trong nhà kho.

-Thôi chết, Hanah nó sợ tối lắm. Để bác đến đó – Tôn Thất Vỹ hoảng sợ, quên cả trách mắng Quốc Viễn.

Mở cửa nhà kho, ông Vỹ vội vàng chạy đến bế Hồng Ngọc vào phòng, gọi bác sĩ riêng. Sau khi tình hình cô bé khá hơn ông mới khẽ thở phào. Lúc này Phan Quốc Việt mới quay sang mắng Quốc Vũ:

-Sao mày chơi dại vậy hả?

-Dạ con chỉ định trêu em ấy một chút, ai ngờ...

-Thôi, không sao. Không biết thì không có tội mà. Hanah nhà tôi bị bệnh sợ bị nhốt trong không gian kín không có ánh sáng. Sau này cháu nhớ chú ý nhé. – Tôn Thất Vỹ khẽ mỉm cười với Quốc Viễn

-Dạ, cháu nhớ rồi.

Sau đó Quốc Viễn ra về cùng bố mình. Ngồi trên xe, cậu quay mặt về phía cửa sổ để che giấu nụ cười đắc ý và đôi mắt độc ác của mình.

Liền mấy ngày sau đó, hầu như ngay nào Phan Quốc Viễn cũng đến nhà Hồng Ngọc chơi. Vừa gặp Hồng Ngọc cậu ta đã lập tức kéo cô đi. Khi chắc chắn chỉ còn hai đứa, cậu ta mới trừng mắt nhìn cô:

-Mày chưa nói điều j` ngu ngốc với bác Tôn đấy chứ.

-Nói j`? – Hồng Ngọc co rúm người lại

-Về việc tao cố ý nhốt mày

-Chưa. Em chưa nói

-Tốt lắm. Mày biết điều hơn tao nghĩ đấy. Nghe đây, nếu mày dám hé môi nói với Tôn Thất Vỹ nửa câu thì tao nhất định sẽ khiến ông ta táng gia bại sản.

-Anh nói dối. Bố em giàu như thế làm sao có thể bị anh hại được. – Hồng Ngọc hét lên

-Ha ha. Mày thật ngây thơ. Bố mày giàu nhưng làm sao quyền lực bằng bố tao chứ. Chính vì vậy nên Tôn Thất Vỹ mới gả mày cho tao đấy. Khôn hồn thì ngậm miệng lại và ngoan ngoãn làm vợ tao đi.Nếu không, mày biết sẽ thế nào rồi đây – Phan Quốc Viễn gằn giọng

-Em biết ạ – Hồng Ngọc sợ hãi nói.

Từ đó, ngày nào Hồng Ngọc cũng như sống trong địa ngục. Cô không dám nói với ai cho đến khi cô 15t, Trúc Nhã biết chuyện. Cô liền dẫn Hồng Ngọc đi khỏi Anh, đến Việt Nam và dùng sức mạnh của Black Paradise chặn mọi thông tin, không cho Phan Quốc Viễn tìm ra Hồng Ngọc. Lúc đó Trúc Nhã đã nói với Hồng Ngọc một câu khiến Hồng Ngọc nhớ mãi. Trúc Nhã nói:'tớ sẽ bảo vệ cậu đến cùng' "

Tớ sẽ bảo vệ cậu đến cùng, Hồng Ngọc lặp đi lặp lại câu đó, cô lúc này đag nằm co ro trong một góc nhà kho, nước mắt đã tuôn ướt hết má. Lúc này cô đag rất sợ bởi vì nhà kho này rất tối, không có một chút ánh sáng nào cả và cô còn rất đói nữa. Đã hai tiếng trôi qua rồi, bụng cô đang réo ầm ĩ. Với người khác thì việc này rất bình thường nhưng với cô thì không. Bởi vì lượng Insulin trong người cô cao gấp 6 lần người thường nên dù ăn bao nhiêu cô cũng không bị béo nhưng nếu bị đói thì sẽ rất nguy hiểm, rất dễ dẫn đến tử vong. Lúc này không còn ai ở trường cả, cô thật sự tuyệt vọng.

/86

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status