"Chuyện này thì có cái gì mà không nên?" Ta không hiểu rõ: "Tối nay đợi tiệc tàn rồi, ta sẽ đi tìm Tiết bá phụ với huynh để nói chuyện này."
"Đến lúc đó xé hôn thư, trả lại thiếp canh bát tự của ta cho ta, chẳng phải là xong à?"
Sắc mặt Tiết Vọng càng thêm khó coi, giọng nói càng âm trầm khàn khàn chưa từng có:
"Ta nói không nên thì là không nên!"
"Nhưng ta hơi vội." Ta không khỏi che che mặt, càng không hiểu: "Không phải trước đây huynh ngóng trông muốn từ hôn sao? Sao lúc sắp được rồi lại bắt đầu lề mề chậm chạp thế?"
"Ta…" Tiết Vọng nghẹn lại, lộ ra vẻ mặt bực bội khó tả: "Dù sao hôm nay cũng không được! Ngày sau hãy nói!"
Ta rất gấp: "Nào còn có ngày sau, ta cũng đã…"
"Tiết công tử và Vân tiểu thư đang cãi nhau sao?"
Giọng nói dịu dàng ấm áp bỗng nhiên vang lên trong đình cách đó không xa.
Ta và Tiết Vọng đều sững sờ.
Ngẩng đầu nhìn qua, thấy Tam hoàng tử Ôn Cảnh đang ngồi ở trên ghế đá, cười tủm tỉm nhìn chúng ta.
Không biết đã nhìn bao lâu.
Mà bên cạnh hắn ta ——
Ôn Kỳ Ngọc chống khuỷu tay trên mặt bàn, ngón trỏ đè ở huyệt Thái Dương.
Vẻ mặt lười biếng tùy tiện.
Ánh mắt yếu ớt quét tới, cuối cùng, rơi vào trên cái tay Tiết Vọng kéo cổ tay ta.
Môi mỏng nhẹ nhàng cong lên, cười ẩn chứa ý nghĩa sâu xa.
11.
Hô hấp của ta đột nhiên nghẹn lại.
Vội vàng lui về phía sau, rút cổ tay ra khỏi tay Tiết Vọng.
Ta không chú ý tới vẻ mặt vô cớ mất mát buồn bã của y, chỉ hốt hoảng uốn gối hành lễ về phía đình:
"Thần nữ bái kiến hai vị hoàng tử."
"Vân tiểu thư không cần đa lễ."
Tam hoàng tử cười ôn hòa, khẽ gật đầu với ta:
"Lần trước Vân tiểu thư bị người ta gài bẫy trên yến tiệc của bản Vương, nên là bản Vương nhận lỗi với Vân tiểu thư mới đúng."
Tất cả khách mời xung quanh đều đã an tĩnh lại.
Trong lòng ta lại trầm xuống ——
Sau hôm đó, cha từng điều tra, người hôm đó muốn đưa ta lên xe ngựa mang đi, là nhi tử Thái Hành nhà Hộ bộ Thượng thư.
Mà Hộ bộ Thượng thư, là người bên phía Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử tổ chức yến tiệc, người của Tam hoàng tử…
Hóa ra hội thi tối đó, từ lúc bắt đầu đã là Hồng Môn Yến nhằm vào ta.
Chắc hẳn Tam hoàng tử cũng đã nhận ra gần đây cha ta đã dần dần không muốn dốc sức vì y nữa rồi.
Mà phụ thân Tiết Vọng, Tiết thừa tướng vẫn luôn đứng ở vị trí trung lập, không đứng về phía bất cứ hoàng tử nào.
Cho nên, hắn ta muốn dùng thủ đoạn này để ép ta và Tiết Vọng từ hôn, ngược lại gả cho Thái Hành.
Như thế, cha sẽ có thể tiếp tục để cho hắn ta sử dụng.
Nhưng ta không rõ, đêm đó Thái Hành cũng không ra tay được, hiện giờ Tam hoàng tử nhắc đến chuyện đêm đó trước mặt mọi người là để làm gì?
"Ai da, bản vương ồn ào rồi."
Đột nhiên, Tam hoàng tử giống như vừa mới phát hiện mình khiến mọi người chú ý.
Hắn ta cười xin lỗi khách mời xung quanh một tiếng:
"Quả thực ngại quá, bản vương vô tình quấy nhiễu nhã hứng của chư vị rồi."
"Chỉ là bản vương vừa mới mơ hồ nghe thấy Tiết công tử và Vân tiểu thư hình như đang cãi vã chuyện từ hôn."
"Nên có chút bận tâm có phải là bởi vì đêm đó Vân tiểu thư bị người ta hạ Hợp Hoan tán trên yến tiệc bản Vương tổ chức nên Tiết công tử để ý chuyện này hay không."
"Cho nên mới mở miệng muốn khuyên can một chút, dù sao thì đêm đó cũng không phải do Vân tiểu thư sai."
"Chư vị đừng trách, tiếp tục nâng cốc trò chuyện thôi."
Hắn ta nói lời này, còn ai có tâm tư tiếp tục uống rượu chứ?
Tiếng nghị luận lập tức nổi lên xung quanh, ánh mắt đám người nhìn ta nhao nhao thay đổi:
"Đến lúc đó xé hôn thư, trả lại thiếp canh bát tự của ta cho ta, chẳng phải là xong à?"
Sắc mặt Tiết Vọng càng thêm khó coi, giọng nói càng âm trầm khàn khàn chưa từng có:
"Ta nói không nên thì là không nên!"
"Nhưng ta hơi vội." Ta không khỏi che che mặt, càng không hiểu: "Không phải trước đây huynh ngóng trông muốn từ hôn sao? Sao lúc sắp được rồi lại bắt đầu lề mề chậm chạp thế?"
"Ta…" Tiết Vọng nghẹn lại, lộ ra vẻ mặt bực bội khó tả: "Dù sao hôm nay cũng không được! Ngày sau hãy nói!"
Ta rất gấp: "Nào còn có ngày sau, ta cũng đã…"
"Tiết công tử và Vân tiểu thư đang cãi nhau sao?"
Giọng nói dịu dàng ấm áp bỗng nhiên vang lên trong đình cách đó không xa.
Ta và Tiết Vọng đều sững sờ.
Ngẩng đầu nhìn qua, thấy Tam hoàng tử Ôn Cảnh đang ngồi ở trên ghế đá, cười tủm tỉm nhìn chúng ta.
Không biết đã nhìn bao lâu.
Mà bên cạnh hắn ta ——
Ôn Kỳ Ngọc chống khuỷu tay trên mặt bàn, ngón trỏ đè ở huyệt Thái Dương.
Vẻ mặt lười biếng tùy tiện.
Ánh mắt yếu ớt quét tới, cuối cùng, rơi vào trên cái tay Tiết Vọng kéo cổ tay ta.
Môi mỏng nhẹ nhàng cong lên, cười ẩn chứa ý nghĩa sâu xa.
11.
Hô hấp của ta đột nhiên nghẹn lại.
Vội vàng lui về phía sau, rút cổ tay ra khỏi tay Tiết Vọng.
Ta không chú ý tới vẻ mặt vô cớ mất mát buồn bã của y, chỉ hốt hoảng uốn gối hành lễ về phía đình:
"Thần nữ bái kiến hai vị hoàng tử."
"Vân tiểu thư không cần đa lễ."
Tam hoàng tử cười ôn hòa, khẽ gật đầu với ta:
"Lần trước Vân tiểu thư bị người ta gài bẫy trên yến tiệc của bản Vương, nên là bản Vương nhận lỗi với Vân tiểu thư mới đúng."
Tất cả khách mời xung quanh đều đã an tĩnh lại.
Trong lòng ta lại trầm xuống ——
Sau hôm đó, cha từng điều tra, người hôm đó muốn đưa ta lên xe ngựa mang đi, là nhi tử Thái Hành nhà Hộ bộ Thượng thư.
Mà Hộ bộ Thượng thư, là người bên phía Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử tổ chức yến tiệc, người của Tam hoàng tử…
Hóa ra hội thi tối đó, từ lúc bắt đầu đã là Hồng Môn Yến nhằm vào ta.
Chắc hẳn Tam hoàng tử cũng đã nhận ra gần đây cha ta đã dần dần không muốn dốc sức vì y nữa rồi.
Mà phụ thân Tiết Vọng, Tiết thừa tướng vẫn luôn đứng ở vị trí trung lập, không đứng về phía bất cứ hoàng tử nào.
Cho nên, hắn ta muốn dùng thủ đoạn này để ép ta và Tiết Vọng từ hôn, ngược lại gả cho Thái Hành.
Như thế, cha sẽ có thể tiếp tục để cho hắn ta sử dụng.
Nhưng ta không rõ, đêm đó Thái Hành cũng không ra tay được, hiện giờ Tam hoàng tử nhắc đến chuyện đêm đó trước mặt mọi người là để làm gì?
"Ai da, bản vương ồn ào rồi."
Đột nhiên, Tam hoàng tử giống như vừa mới phát hiện mình khiến mọi người chú ý.
Hắn ta cười xin lỗi khách mời xung quanh một tiếng:
"Quả thực ngại quá, bản vương vô tình quấy nhiễu nhã hứng của chư vị rồi."
"Chỉ là bản vương vừa mới mơ hồ nghe thấy Tiết công tử và Vân tiểu thư hình như đang cãi vã chuyện từ hôn."
"Nên có chút bận tâm có phải là bởi vì đêm đó Vân tiểu thư bị người ta hạ Hợp Hoan tán trên yến tiệc bản Vương tổ chức nên Tiết công tử để ý chuyện này hay không."
"Cho nên mới mở miệng muốn khuyên can một chút, dù sao thì đêm đó cũng không phải do Vân tiểu thư sai."
"Chư vị đừng trách, tiếp tục nâng cốc trò chuyện thôi."
Hắn ta nói lời này, còn ai có tâm tư tiếp tục uống rượu chứ?
Tiếng nghị luận lập tức nổi lên xung quanh, ánh mắt đám người nhìn ta nhao nhao thay đổi:
/15
|