Ôi đành chỉ còn nước như vậy thôi, Trần Thanh Thanh đã không thể chỉ có thể là Vương Minh hắn đứng ra thôi. Bất quá Vương Minh cũng không ngu ngốc ngay lập tức lao ra, hắn cần phải có kế hoạch kỹ lưỡng khống chế toàn bộ đám người này để cái đám công tử này sau này không dám manh động, tìm hắn gây phiền phức.
Đám công tử kia thấy Vương Minh cúi đầu cùng với biểu hiện dao động càng lúc càng rõ ràng của Trần Thanh Thanh thì nghĩ rằng những lời “khuyên nhủ” của bọn chúng đã phát huy tác dụng vì vậy càng ra sức, trổ hết tài miệng mép của bản thân, hăng máu nhiệt tình đến mức tên nào tên nấy hễ cứ mở miệng ra thì ngoài tiếng nói còn kèm theo một trận “mưa xuân” văng tung toé ra. Nhìn cái hình tượng lúc này của đám người, nếu không phải từ đầu chân đều được một đống hàng hiệu đắt tiền bao bọc thì chắc chẳng ai nhận ra đám người này chính là đám công tử ác danh nổi tiếng khắp Đông Doanh mà cho rằng đây là một đám lưu manh côn đồ đang cãi vã.
Trần Thanh Thanh thấy đám người kia càng lúc càng ép tới thì tâm càng loạn, bất tri bất giác, theo bản năng của một người phụ nữ nàng nhìn về phía người đàn ông mà nàng có thể tin tưởng bây giờ với ánh mắt tràn đầy chờ mong, hi vọng hắn có thể giúp nàng thoát ra khỏi tình thế nào.
Vương Minh đúng lúc này cũng đã suy nghĩ xong, mặc dù biện pháp mới chỉ phác thảo sơ qua mà thôi nhưng lại đơn giản, không quá phức tạp vì vậy có thể lập tức vừa áp dụng vừa hoàn thiện dần cũng được. Bất quá điều đầu tiên hắn bắt buộc phải làm là tìm cách khiến cho Trần Thanh Thanh lập tức rời khỏi nơi này.
Vương Minh ánh mắt quét cái đám máu lên não quá nhiều ở xung quanh, cuối cùng lại nhìn xuống người đẹp đang trong ngực hắn, nhìn hắn với ánh mắt mong chờ. Hắn mỉm cười, gật đầu với nàng.
Trần Thanh Thanh thấy Vương Minh có những động tác như vậy thì biết hắn đang ám chỉ nàng không cần phải lo lắng, hắn đã có cách giải quyết. Trần Thanh Thanh cảm giác trong lòng đột nhiên đi một gánh nặng, trở lên nhẹ nhõm hơn hẳn. Mối loạn trong lòng nàng đã được dẹp bỏ, tinh thần của Trần Thanh Thanh cũng đã tỉnh táo lại, khôi phục trạng thái bình thường. Cứ nghĩ đến biểu hiện lúc trước của mình, Trần Thanh Thanh cảm thấy mình thật sự là mất hết mặt mũi. Ai dè lại để cái đám người suốt ngày bị nàng dạy dỗ chèn ép đến mức như vậy, đã vậy lại còn trước mặt Vương Minh nữa chứ, quá mất mặt a.
Lúc này nàng dùng thứ hung hăng trừng mắt nhìn cái đám người vừa chèn ép nàng, ghi nhớ rõ khuôn mặt của từng tên một, quyết không thể bỏ sót một tên nào cả. Hiện tại đám người này đang cùng nhau kết lại làm một, nàng không thể đụng đến bọn chúng nhưng nàng biết sự liên kết giữa đám người này mỏng manh chả khác nào một sợi chỉ, có thể bị đứt đoạn bất cứ lúc nào. Đến khi đó, đám người này chẳng khác nào cá nằm trên thớt mà nàng sẽ không còn bất cứ sự cố kỵ nào nữa, tha hồ mà trả thù. Vì vậy lúc này Trần Thanh Thanh tự nhắc nhở bản thân phải giữ được tỉnh táo và bình tĩnh, kiên nhẫn chờ đợi, quân tử trà thù mười năm vẫn chưa muộn.
“Im lặng”
Vương Minh lúc này đột nhiên gầm lên một tiếng doạ cho cả Trần Thanh Thanh và đám công tử xung quanh hắn giật mình, hồn suýt chút nữa lìa khỏi xác. Không đợi mọi người hồi tỉnh lại, Vương Minh buông Trần Thanh Thanh ra, đẩy nàng ra phía sau nói:
“Nếu Trịnh thiếu gia đã nhiệt tình mời thì tôi còn khách sáo từ chối nữa thì đúng là quá không nể mặt Trịnh thiếu rồi. Thanh Thanh, em lái ô tô về trước đi”
Nói xong, Vương Minh lấy chìa khoá ô tô trong túi đặt vào tay Trần Thanh Thanh. Trần Thanh Thanh bị tiếng gầm của Vương Minh doạ khiến cho bộ não nhất thời vẫn ở trong trạng thái u u mê mê, chưa hoàn toàn tỉnh táo thể nên cũng không nghe rõ ràng Vương Minh nói gì, lại thấy hắn đột nhiên đưa một chùm chìa khoá vào trong tay nàng thì đầu óc càng mờ mịt, không hiểu Vương Minh đang làm cái gì.
Vương Minh thấy cái bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác của nàng thì hận đến nghiến răng, không nhịn được vỗ mạnh một cái vào bộ mông nhỏ nhắn nhưng vểnh lên và cực kỳ giàu tính đàn hồi của nàng. Đương nhiên khi tay hắn tiếp xúc với mông của nàng, hắn cũng tiện tay xoa xoa, niết niết vài cái rồi mới lưu luyến thu tay về.
“A”
Trần Thanh Thanh cảm thấy bờ mông đột nhiên bị tập kích thì theo bản năng lập tức kêu lên một tiếng, khuôn mặt lập tức chuyển hồng, đương nhiên là sẽ không quên quăng cho tên thủ phạm ở bên cạnh một ánh mắt giận dữ.
Vương Minh trừng mặt lại với nàng, bộ mặt hung dữ nói:
“Nhìn cái gì mà nhìn, còn không lên xe trở về… hừ, học ở đâu cái thói chồng nói mà vợ không nghe, chắc là lâu ngày chưa được gia pháp hầu hạ nên mông ngứa rồi phải không”
Trần Thanh Thanh hơi ngẩn người trong một giây rồi mới hiểu Vương Minh đang muốn nàng rời đi. Đây đúng là việc nàng cầu mong nhất vào lúc này bất quá lời nói của Vương Minh quả thật khiến nàng xấu hổ, cái gì mà “gia pháp”, cái gì mà “mông ngứa”,… nếu mà truyền ra thì thử hỏi sau này nàng nào dám mà ra ngoài nhìn ngươi cơ chứ.
Trần Thanh Thanh mặc dù hiện giờ trong lòng là lửa giận ngập trời nhưng lý trí vẫn tỉnh táo vô cùng. Nàng biết lúc này không nên cùng Vương Minh tính sổ, dù sao nàng đã nhịn được đến giờ thì nhịn thêm chút nữa cũng không sao cả, sau này sẽ tìm Vương Minh tính số luôn thể.
“Hừ”
Trần Thanh Thanh khẽ “hừ” nhẹ một tiếng thể để phát tiết sự bất mãn cùng tức giận trong lòng. Sau đó Trần Thanh Thanh cũng không cùng Vương Minh dây dưa nữa, làm một động tác xoay người đầy duyên dáng, cất bước đi vào trong xe.
Mà cũng vào lúc này, Trịnh Thanh Hưng, Phương Tuấn và đám thiếu gia cũng kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra. Thấy Trần Thanh Thanh đã lên xe chuẩn bị đi thì cả đám người vô cùng khẩn trường, đang định lao lên chặn Trần Thanh Thanh không cho nàng rời đi nhưng vừa mới bước được một bước đầu tiên, đột nhiên cả đám người này cảm giác có một loại áp lực đè nặng lên bọn hắn khiến cảm giác trước ngực dường như bị đặt một quả siêu tạ cực nặng, hô hấp khó khăn. Tinh thần thì ở trong trạng thái hỗn loạn, không thể tập trung điều khiển thân thể. Ở trong cái trạng thái như vậy, muốn nhúc nhích hoạt thân, làm vài động tác đơn giản như giơ tay nhấc chân còn khó khăn nói chi là đi lại.
Có vài kẻ thần kinh yêu, vừa mới cảm nhận được áp lực lập tức hai chân như nhũn ra, sắc mặt trắng bệch như bệnh nhân thiếu máu, trực tiếp ngồi bệt xuống. Mà trong đám người này, có một số tên càng khoa trương hơn, vừa mới ngồi xuống thì ở giữa hai chân đã chảy ra một vũng nước vàng vàng cùng với một thứ mùi thối. Nhất thời, xung quanh chỗ đám người này vài mét, trong không khí xen lẫn một hỗn hợp mùi vừa khai khai lại vừa thối thối cực kỳ khủng khiếp, làm cho những người qua đường hoặc những người đang đứng xem náo nhiệt vừa ngửi thấy lập tức vội chạy ra xa, có một vài người không nhịn được mà trực tiếp ói ra tất cả những gì có trong ruột thế nên càng làm gia tăng thêm uy lực cho thứ mùi vị đang tồn tại trong không khí lúc này.
Vương Minh nhìn thấy cảnh tượng khoa trương như vậy thì há hốc mồm, đương nhiên kinh ngạc thì kinh ngạc, hắn cũng lập tức chạy lùi ra xa, dù cho Vương Minh mạnh mẽ hay thực lực khủng bố như thế nào đi nữa thì trước cái thứ mùi kia cũng chỉ có nước đầu hàng.
Khi chắc chắn là đã ra ngoài phạm vi của cái thứ mùi kia, cảm nhận được sự trong lòng của không khí thì Vương Minh mới dừng lại, vừa “thưởng thức” thành quả của mình ra tạo vừa trong lòng cảm thán về sự thần kỳ của hắc ám nội khí.
Vốn Vương Minh tính chỉ dùng Uy để cản đường đám người này thôi vì vậy chỉ tuỳ tiện dùng một lượng hắc ám nội khí rất nhỏ. Nếu là bình thường thì hiệu quả sẽ hoàn toàn giống với Vương Minh mong muốn chỉ là hắn quên mất một điều rằng vừa rồi hắc ám nội khí đã hấp thu gần như hoàn toàn nội khí của Trịnh Thanh Hưng thế nên về chất và về lượng cũng được đề cao lên vì vậy mới có được hiệu quả vượt xa mong muốn như lúc này.
Vương Minh quay ra nhìn thì không biết từ lúc nào, Trần Thanh Thanh cùng xe của hắn đã biến mất rồi. Mục đích coi như đã đạt thành nên Vương Minh cũng thu tay lại, lập tức thu hồi Uy.
Trịnh Thanh Hưng, Phương Tuấn cùng đám công tử cảm thấy áp lực vô hình đè nặng lên người biến mất thì cũng là lúc tâm trí của bọn hắn cũng trở lại trạng thái bình thường. Lập tức cả đám người khuôn mặt lại một lần nữa lại trắng bệch bởi hình tượng của bọn hắn hiện giờ quá mức doạ người.
Phản ứng nhanh nhất vẫn là Trịnh Thanh Hưng cùng Phương Tuấn, hai tên này lập tức dùng tốc độ nhanh nhất của mình, chạy nhanh rời khỏi nơi này. Bọn chúng cũng chẳng còn thiết tha cái kế hoạch kia nữa bởi nếu còn tiếp tục ở lại đây, xui xẻo bị đám người đứng xem nào nhiệt xung quanh chụp hoặc quay lại thì coi như hai bọn hắn tiêu đời luôn.
Vương Minh thấy Trịnh Thanh Hưng cùng Phương Tuấn rời đi thì cũng không chậm trễ, vội vàng chạy theo hướng hai tên này bởi hai tên này mới là mục tiêu chính hắn cần ra tay. Còn về phần đám công tử kia thì Vương Minh không lo bởi với cái sự kiện “ngoài dự kiến này” cũng đủ để đám công tử đó cùng gia đình bọn chúng bận rộn một thời gian dài để dọn dẹp hậu quả, làm gì còn thời gian để quay sang đối phó với Vương Minh cơ chứ.
Đám công tử kia thấy Vương Minh cúi đầu cùng với biểu hiện dao động càng lúc càng rõ ràng của Trần Thanh Thanh thì nghĩ rằng những lời “khuyên nhủ” của bọn chúng đã phát huy tác dụng vì vậy càng ra sức, trổ hết tài miệng mép của bản thân, hăng máu nhiệt tình đến mức tên nào tên nấy hễ cứ mở miệng ra thì ngoài tiếng nói còn kèm theo một trận “mưa xuân” văng tung toé ra. Nhìn cái hình tượng lúc này của đám người, nếu không phải từ đầu chân đều được một đống hàng hiệu đắt tiền bao bọc thì chắc chẳng ai nhận ra đám người này chính là đám công tử ác danh nổi tiếng khắp Đông Doanh mà cho rằng đây là một đám lưu manh côn đồ đang cãi vã.
Trần Thanh Thanh thấy đám người kia càng lúc càng ép tới thì tâm càng loạn, bất tri bất giác, theo bản năng của một người phụ nữ nàng nhìn về phía người đàn ông mà nàng có thể tin tưởng bây giờ với ánh mắt tràn đầy chờ mong, hi vọng hắn có thể giúp nàng thoát ra khỏi tình thế nào.
Vương Minh đúng lúc này cũng đã suy nghĩ xong, mặc dù biện pháp mới chỉ phác thảo sơ qua mà thôi nhưng lại đơn giản, không quá phức tạp vì vậy có thể lập tức vừa áp dụng vừa hoàn thiện dần cũng được. Bất quá điều đầu tiên hắn bắt buộc phải làm là tìm cách khiến cho Trần Thanh Thanh lập tức rời khỏi nơi này.
Vương Minh ánh mắt quét cái đám máu lên não quá nhiều ở xung quanh, cuối cùng lại nhìn xuống người đẹp đang trong ngực hắn, nhìn hắn với ánh mắt mong chờ. Hắn mỉm cười, gật đầu với nàng.
Trần Thanh Thanh thấy Vương Minh có những động tác như vậy thì biết hắn đang ám chỉ nàng không cần phải lo lắng, hắn đã có cách giải quyết. Trần Thanh Thanh cảm giác trong lòng đột nhiên đi một gánh nặng, trở lên nhẹ nhõm hơn hẳn. Mối loạn trong lòng nàng đã được dẹp bỏ, tinh thần của Trần Thanh Thanh cũng đã tỉnh táo lại, khôi phục trạng thái bình thường. Cứ nghĩ đến biểu hiện lúc trước của mình, Trần Thanh Thanh cảm thấy mình thật sự là mất hết mặt mũi. Ai dè lại để cái đám người suốt ngày bị nàng dạy dỗ chèn ép đến mức như vậy, đã vậy lại còn trước mặt Vương Minh nữa chứ, quá mất mặt a.
Lúc này nàng dùng thứ hung hăng trừng mắt nhìn cái đám người vừa chèn ép nàng, ghi nhớ rõ khuôn mặt của từng tên một, quyết không thể bỏ sót một tên nào cả. Hiện tại đám người này đang cùng nhau kết lại làm một, nàng không thể đụng đến bọn chúng nhưng nàng biết sự liên kết giữa đám người này mỏng manh chả khác nào một sợi chỉ, có thể bị đứt đoạn bất cứ lúc nào. Đến khi đó, đám người này chẳng khác nào cá nằm trên thớt mà nàng sẽ không còn bất cứ sự cố kỵ nào nữa, tha hồ mà trả thù. Vì vậy lúc này Trần Thanh Thanh tự nhắc nhở bản thân phải giữ được tỉnh táo và bình tĩnh, kiên nhẫn chờ đợi, quân tử trà thù mười năm vẫn chưa muộn.
“Im lặng”
Vương Minh lúc này đột nhiên gầm lên một tiếng doạ cho cả Trần Thanh Thanh và đám công tử xung quanh hắn giật mình, hồn suýt chút nữa lìa khỏi xác. Không đợi mọi người hồi tỉnh lại, Vương Minh buông Trần Thanh Thanh ra, đẩy nàng ra phía sau nói:
“Nếu Trịnh thiếu gia đã nhiệt tình mời thì tôi còn khách sáo từ chối nữa thì đúng là quá không nể mặt Trịnh thiếu rồi. Thanh Thanh, em lái ô tô về trước đi”
Nói xong, Vương Minh lấy chìa khoá ô tô trong túi đặt vào tay Trần Thanh Thanh. Trần Thanh Thanh bị tiếng gầm của Vương Minh doạ khiến cho bộ não nhất thời vẫn ở trong trạng thái u u mê mê, chưa hoàn toàn tỉnh táo thể nên cũng không nghe rõ ràng Vương Minh nói gì, lại thấy hắn đột nhiên đưa một chùm chìa khoá vào trong tay nàng thì đầu óc càng mờ mịt, không hiểu Vương Minh đang làm cái gì.
Vương Minh thấy cái bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác của nàng thì hận đến nghiến răng, không nhịn được vỗ mạnh một cái vào bộ mông nhỏ nhắn nhưng vểnh lên và cực kỳ giàu tính đàn hồi của nàng. Đương nhiên khi tay hắn tiếp xúc với mông của nàng, hắn cũng tiện tay xoa xoa, niết niết vài cái rồi mới lưu luyến thu tay về.
“A”
Trần Thanh Thanh cảm thấy bờ mông đột nhiên bị tập kích thì theo bản năng lập tức kêu lên một tiếng, khuôn mặt lập tức chuyển hồng, đương nhiên là sẽ không quên quăng cho tên thủ phạm ở bên cạnh một ánh mắt giận dữ.
Vương Minh trừng mặt lại với nàng, bộ mặt hung dữ nói:
“Nhìn cái gì mà nhìn, còn không lên xe trở về… hừ, học ở đâu cái thói chồng nói mà vợ không nghe, chắc là lâu ngày chưa được gia pháp hầu hạ nên mông ngứa rồi phải không”
Trần Thanh Thanh hơi ngẩn người trong một giây rồi mới hiểu Vương Minh đang muốn nàng rời đi. Đây đúng là việc nàng cầu mong nhất vào lúc này bất quá lời nói của Vương Minh quả thật khiến nàng xấu hổ, cái gì mà “gia pháp”, cái gì mà “mông ngứa”,… nếu mà truyền ra thì thử hỏi sau này nàng nào dám mà ra ngoài nhìn ngươi cơ chứ.
Trần Thanh Thanh mặc dù hiện giờ trong lòng là lửa giận ngập trời nhưng lý trí vẫn tỉnh táo vô cùng. Nàng biết lúc này không nên cùng Vương Minh tính sổ, dù sao nàng đã nhịn được đến giờ thì nhịn thêm chút nữa cũng không sao cả, sau này sẽ tìm Vương Minh tính số luôn thể.
“Hừ”
Trần Thanh Thanh khẽ “hừ” nhẹ một tiếng thể để phát tiết sự bất mãn cùng tức giận trong lòng. Sau đó Trần Thanh Thanh cũng không cùng Vương Minh dây dưa nữa, làm một động tác xoay người đầy duyên dáng, cất bước đi vào trong xe.
Mà cũng vào lúc này, Trịnh Thanh Hưng, Phương Tuấn và đám thiếu gia cũng kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra. Thấy Trần Thanh Thanh đã lên xe chuẩn bị đi thì cả đám người vô cùng khẩn trường, đang định lao lên chặn Trần Thanh Thanh không cho nàng rời đi nhưng vừa mới bước được một bước đầu tiên, đột nhiên cả đám người này cảm giác có một loại áp lực đè nặng lên bọn hắn khiến cảm giác trước ngực dường như bị đặt một quả siêu tạ cực nặng, hô hấp khó khăn. Tinh thần thì ở trong trạng thái hỗn loạn, không thể tập trung điều khiển thân thể. Ở trong cái trạng thái như vậy, muốn nhúc nhích hoạt thân, làm vài động tác đơn giản như giơ tay nhấc chân còn khó khăn nói chi là đi lại.
Có vài kẻ thần kinh yêu, vừa mới cảm nhận được áp lực lập tức hai chân như nhũn ra, sắc mặt trắng bệch như bệnh nhân thiếu máu, trực tiếp ngồi bệt xuống. Mà trong đám người này, có một số tên càng khoa trương hơn, vừa mới ngồi xuống thì ở giữa hai chân đã chảy ra một vũng nước vàng vàng cùng với một thứ mùi thối. Nhất thời, xung quanh chỗ đám người này vài mét, trong không khí xen lẫn một hỗn hợp mùi vừa khai khai lại vừa thối thối cực kỳ khủng khiếp, làm cho những người qua đường hoặc những người đang đứng xem náo nhiệt vừa ngửi thấy lập tức vội chạy ra xa, có một vài người không nhịn được mà trực tiếp ói ra tất cả những gì có trong ruột thế nên càng làm gia tăng thêm uy lực cho thứ mùi vị đang tồn tại trong không khí lúc này.
Vương Minh nhìn thấy cảnh tượng khoa trương như vậy thì há hốc mồm, đương nhiên kinh ngạc thì kinh ngạc, hắn cũng lập tức chạy lùi ra xa, dù cho Vương Minh mạnh mẽ hay thực lực khủng bố như thế nào đi nữa thì trước cái thứ mùi kia cũng chỉ có nước đầu hàng.
Khi chắc chắn là đã ra ngoài phạm vi của cái thứ mùi kia, cảm nhận được sự trong lòng của không khí thì Vương Minh mới dừng lại, vừa “thưởng thức” thành quả của mình ra tạo vừa trong lòng cảm thán về sự thần kỳ của hắc ám nội khí.
Vốn Vương Minh tính chỉ dùng Uy để cản đường đám người này thôi vì vậy chỉ tuỳ tiện dùng một lượng hắc ám nội khí rất nhỏ. Nếu là bình thường thì hiệu quả sẽ hoàn toàn giống với Vương Minh mong muốn chỉ là hắn quên mất một điều rằng vừa rồi hắc ám nội khí đã hấp thu gần như hoàn toàn nội khí của Trịnh Thanh Hưng thế nên về chất và về lượng cũng được đề cao lên vì vậy mới có được hiệu quả vượt xa mong muốn như lúc này.
Vương Minh quay ra nhìn thì không biết từ lúc nào, Trần Thanh Thanh cùng xe của hắn đã biến mất rồi. Mục đích coi như đã đạt thành nên Vương Minh cũng thu tay lại, lập tức thu hồi Uy.
Trịnh Thanh Hưng, Phương Tuấn cùng đám công tử cảm thấy áp lực vô hình đè nặng lên người biến mất thì cũng là lúc tâm trí của bọn hắn cũng trở lại trạng thái bình thường. Lập tức cả đám người khuôn mặt lại một lần nữa lại trắng bệch bởi hình tượng của bọn hắn hiện giờ quá mức doạ người.
Phản ứng nhanh nhất vẫn là Trịnh Thanh Hưng cùng Phương Tuấn, hai tên này lập tức dùng tốc độ nhanh nhất của mình, chạy nhanh rời khỏi nơi này. Bọn chúng cũng chẳng còn thiết tha cái kế hoạch kia nữa bởi nếu còn tiếp tục ở lại đây, xui xẻo bị đám người đứng xem nào nhiệt xung quanh chụp hoặc quay lại thì coi như hai bọn hắn tiêu đời luôn.
Vương Minh thấy Trịnh Thanh Hưng cùng Phương Tuấn rời đi thì cũng không chậm trễ, vội vàng chạy theo hướng hai tên này bởi hai tên này mới là mục tiêu chính hắn cần ra tay. Còn về phần đám công tử kia thì Vương Minh không lo bởi với cái sự kiện “ngoài dự kiến này” cũng đủ để đám công tử đó cùng gia đình bọn chúng bận rộn một thời gian dài để dọn dẹp hậu quả, làm gì còn thời gian để quay sang đối phó với Vương Minh cơ chứ.
/398
|