Chương 4
-Bố, bố có thấy cái khăn tay con để trong giỏ không ạ? –Trịnh Tiết Nhĩ vừa lục tung cả phòng xong, thấy không có chiếc khăn tay cô tìm bèn chạy ra hỏi người bố đang nấu bữa sáng.
-Con vào xem trong máy giặt thử, lúc nãy bố giặt nhưng chưa lấy ra. Hình như có cái con cần tìm thì phải?!
-Vâng. –Trịnh Tiết Nhĩ cảm thấy bản thân đúng là hết việc để làm. Chợt nhớ còn cầm ở anh cái khăn tay, vốn dĩ là không trả cũng được nhưng Trịnh Tiết Nhĩ lại nghĩ, làm người không nên làm thế! Phải đem trả lại cho anh. Biết đâu người giàu có như anh ta lại hậu tạ mình không chừng. hehe
5 phút sau…
-Bố, sao bố lại không cẩn thận thế! Bố xem cái khăn đây này… -Cô giơ cái khăn tay hình thù giờ đây không khác cái giẻ rách, ai óan.
Ông Trịnh bày bữa sáng trong bếp, đang định gọi bà Trịnh dậy thì nghe con gái oán ông –Âya, bố làm sao biết nó sẽ như thế! Con xem này, mấy cái khăn của nhà chúng ta bao lâu nay không phải đều giặt như thế sao? –Ông cầm lấy cái khăn nhìn bên mác có ghi chất liệu, kí vào đầu con gái.
-Bố… -Cô xoa xoa cái trán.
-Con gái này, khai thật đi. Tiền đâu ra mua cái khăn này.
-Đây là khăn… của bạn con. –Cô ấp úng.
Ông Trịnh nghe giọng con gái chẳng thành thật chúng nào, như giấu diếm gì đó. Ông nghĩ chắc cô cái khăn này là của cô.- Bố nói cho con biết, con mà cứ tiêu pha lung lung như thế thì nước cũng chẳng có mà uống đâu nha con.
-…
****
Tại cửa hàng …
Trịnh Tiết Nhĩ tìm khắp cả khu mới tìm được một cửa hàng có cái khăn giống như của Lăng Thế Quân. Thấy bảng giá của nó, cô chỉ có một việc để làm đó là… nuốt nước miếng cái ực.
Qủa thật giá của chiếc khăn này bằng giá cô mua hai mươi chiếc khăn tay bình thường vẫn còn thừa. Cô vốn là một người rất rất tiếc tiền a.
-Cô bán hàng, giá này có được giảm thêm không ạ? –Cô cười cười, xấu hổ nhìn cô bán hàng.
Cô bán hàng lịch sự trả lời mặc dù nhìn điệu bộ của vị khách này đúng là không có tiền mấy, bộ đồ trên người cũng là mẫu cũ nhưng nhìn rất gọn gàng và tươi mới. – Thưa cô, đây là mẫu khăn tay mới chất liệu mềm mại và tốt cho sức khỏe, 100% sợi tự nhiên và được nhập từ Ý. Nếu cô không thích có thể xem các mẫu khăn tay khác.
Lăng Thế Quân đúng là ‘Rùa vàng’ mà, cái gì cũng hàng hiệu cả.
Trịnh Tiết Nhĩ căn răng móc tiền trong ví đưa cho người bán hàng. Cầm trên tay chiếc hộp được gói gém cẩn thận, cô cảm thấy lòng đau như cắt. Tháng này… phải ăn xin thôi.
***
Ngồi trong quán Café sang trọng, Trịnh Tiết Nhĩ tay khuấy Café tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô thích cảm giác yên bình như thế này. Thật thỏa mái làm sao.
-Cốc cốc cốc… -Lăng Thế Quân vừa đến nơi, thấy cô thất thần thì gõ nhẹ mặt bàn.
Trịnh Tiết Nhĩ giật mình, lấy lại ‘3 hồn 7 phách’ cười nhẹ với anh, -Anh đến rồi à?! Anh ngồi đi.
Lăng Thế Quân cũng rất tự nhiên ngồi đối diện cô, gọi một li café đen, -Xin lỗi cô. Hôm nay tôi có chút chuyện nên tới trễ. Cô đợi chắc lâu lắm rồi nhỉ?
-Cũng không lâu lắm. Anh Lăng chắc bận việc? –Trịnh Tiết Nhĩ bày bộ dạng không để ý lắm. Nhấp một ngụp café, vô thức liếm môi.
Lăng Thế Quân nhìn hành động vô thức của cô thì trong lòng có một trận xốn xang khó tả. Anh khẽ ho nhẹ, -À, cũng không.Mà cô tìm tôi có việc sao?
-Đây, cảm ơn anh. –Trịnh Tiết Nhĩ đẩy hộp giấy lại phía anh.
Ánh mắt Lăng Thế Quân dừng trên khuôn mặt cô, thấy cô ý bảo mình mở ra, anh tất nhiên làm theo. –Đây là… -Anh thắc mắc nhìn cô.
-Đây là khăn tay của anh. Haha, hôm bữa.. anh cho tôi mượn. –Trịnh Tiết Nhĩ có phần xấu hổ, lại có phần tiếc tiền.
-Ồ… -Anh nhớ lại lúc gặp cô, thật có đưa cho cô chiếc khăn này nhưng anh lại không mấy để ý. –Cảm ơn cô. Nhưng đây là khăn mới, tôi thật không cần đâu. Hay là bao nhiêu tôi gửi lại cô tiền?
Trịnh Tiết Nhĩ nghe anh nói như thế thì hận không thể bảo anh “Đưa đi, đưa đi, đưa đi mà..” –Không cần. Cũng không bao nhiêu tiền đâu. Anh cứ cầm lấy đi, khăn tay của anh… tôi… làm bẩn mất rồi. –Đôi khi cô cũng khâm phục tài nói dối không chớp mắt của mình. Nhưng hình tượng… cần phải giữ.
-Vậy, cảm ơn cô. –Lăng Thế Quân tâm tình hôm nay có vẻ tốt,nhìn thời gian cũng đã tối, tỏ ý muốn mời cô ăn tối –Cô Trịnh, bữa tối nay tôi mời cô được chứ!
Trịnh Tiết Nhĩ làm sao lại có thể bỏ qua cơ hội ‘ăn cơm chùa’ thế này, nhưng lại dối lòng –Anh Lăng, quả thật…
-Quân, hóa ra anh ở đây. Anh định trốn người ta đến bao giờ hả? –Một giọng nói chen vào. Trịnh Tiết Nhĩ lại cảm thấy giọng nói này cô nghe đâu đó rồi…Cô lại nhìn Lăng Thế Quân thấy anh ta nhìn cô tỏ vẻ áy náy. Cô cười yên lặng uống café.
-Tôi có việc. –Lăng Thế Quân không nóng không lạnh trả lời với Cố Kiều Như. Anh và Cố Kiều Như cũng coi như là người quen…. trên giường.
Hồi trước, anh về nhà, cùng Tống Hạo và bạn bè tụ tập uống rượu. Anh gặp Cố Kìêu Như lúc ấy, anh là đàn ông đối với chuyện nam nữ tất nhiên là một nhu cầu. Vì thế, xảy ra những chuyện sau đó cũng là chuyện bình thường.
Anh đối với phụ nữ dùng qua một vài lần lại thay. Mà công việc anh phần lớn dành thời gian ở doanh trại là chủ yếu, thời gian xả hơi rất ít nên phụ nữ của anh mà nói cũng không tính là nhiều. Cố Kiều Như cũng là một trong số phụ nữ ấy nhưng cô nàng này cứ bám lấy anh,anh cũng mệt quan tâm làm gì.
-Quân~ em nhớ anh. –Cố Kiều Như thân mình uốn éo, dựa sát vào người Lăng Thế Quân, ánh mắt đưa tình, thỏ thẻ với anh nhưng lại như cố gắng cho Trịnh Tiết Nhĩ nghe.
Lăng Thế Quân bưc bội với người phụ nữ này, trầm giọng nói –Cố Kiều Như, cô đừng làm lọan. Tôi và cô giờ chẳng còn quan hệ gì hết.Phiền cô tự trọng chút.
-Quân, anh nỡ bỏ mặc em thế ư? Người ta là người của anh mà~ Đêm nay, anh đến chỗ em, em sẽ bù cho anh. Được không? –Cố Kiều Như đưa tay vẽ lọan trên vòm ngực rộng lớn của Lăng Thế Quân.
Chưa đợi Lăng Thế Quân phản ứng, Trịnh Tiết Nhĩ từ nãy ngồi xem kịch vui. Dù có hay không để ý, lòng cô có chút buồn bã khó hiểu. Cô nhìn anh và cô gái ấy, cười –Hai người cứ nói chuyện vui vẻ. Tôi có chút việc.
Nói rồi cô bỏ đi. Lăng Thế Quân thấy vậy định đuổi theo nhưng bị Cố Kiều Như bám lại, anh chỉ vội nói theo , -Cô Trịnh, tôi sẽ liên lạc với cô sau.
***
Trịnh Tiết Nhĩ về lại Viện là buổi chiều, vừa thấy cô ủ rủ bước vào. Trần Văn Văn là người đầu tiên chào đón cô, ánh mắt lấp lánh nói –Tiểu Nhĩ ơi~ cậu nói xem nếu tự dưng trên trời rơi xuống cho cậu hai tháng lương, cậu sẽ làm thế nào?
Trịnh Tiết Nhĩ chẳng thèm để ý đến cô bạn, bực mình ngồi vào vị trí của mình lấy tài liệu ra ghi chép.
Thấy Trần Văn Văn vẫn đứng ngay cạnh mình, cô buồn bực. –Văn Văn à, tháng này tớ sống không nổi đây! Đói rồi đây này, mì gói cũng chưa chắc có mà ăn chứ nói gì mà hai hay ba tháng lương. Văn Văn… ahư hư…
-Thôi nào, tớ nói thật đấy! Lát nữa, thầy về cậu hỏi đi. Chắc có kết quả rồi!
-Kết quả gì…
-Thầy! –Trần Văn Văn cùng Trịnh Tiết Nhĩ chào ông Tô.
Thầy Tô nhìn Trịnh Tiết Nhĩ hòa ái khác hẳn với thường ngày làm sống lưng Trịnh Tiết Nhĩ ớn lạnh. –Tiết Nhĩ, em làm một bài báo cáo về tình hình chú chó Pull em trông nom, ngày mai đem đưa cho thầy. À mà bài này em làm cẩn thận và chi tiết hơn nhé! Có lẽ ngày mai chúng ta sẽ đến Viện nghiên cứu nên em cũng chuẩn bị đi.
-Vâng –Trịnh Tiết Nhĩ ghi tất cả vào giấy ghi chép, tính cô thường hay quên nên ghi như thế này sẽ giúp không ít.
Thầy Tô đi rồi, Văn Văn thấy cô cũng không để tâm lắm hào phóng nhắc lại, -Tiểu Nhĩ à Tiểu Nhĩ, cậu biết Thầy vừa nói gì không? Haha , Tiểu Nhĩ của tớ thật tài giỏi. Con Pull của cậu có lẽ được người khác mua rồi. Lần này, công lao đều …
Trịnh Tiết Nhĩ nghe cô nói đến thế bỗng bật dậy, ánh mắt hỏang hốt nói –Con Pull bị bán là sao? Chẳng phải sẽ để nó ở lại Viện sao?
-Âyo Tiểu Nhĩ, cậu đúng là ngây thơ quá. Cậu nghĩ Viện nghiên cứu lại được chú chó này để làm gì? Tiền tiền đấy! Lần này chắc thu về không nhỏ đâu.
-Gía của nó rất cao sao? –Trịnh Tiết Nhĩ đối với Pull phải gọi là rất thương yêu. Cô coi Pull như bạn của mình. Cảm giác mất nó…
-Rất cao đấy! Thôi nào. –Trần Văn Văn thấy Trịnh Tiết Nhĩ mặt buồn rười rượi, an ủi –Cậu nói xem, cậu làm sao mà có tiền nuôi nó. Mà nói ra thì cậu là người chăm sóc nó hằng ngày tớ nghĩ chủ của nó sẽ cho cậu gặp nó nếu cậu nhớ. Đúng không? Thôi nào, cười cái xem.
-Cậu để tớ suy nghĩ xíu … -Trịnh Tiết Nhĩ như bong bóng xì hơi nằm bẹp trên bàn. Nếu như Văn Văn nói đúng thì sau này cô có thể gặp được Pull như vậy có khi cố kiếm đủ tiền mua lại nó cũng không chừng.
***
-Báo cáo em viết đây ạ! Thầy xem có cần điều chỉnh gì không? –Sau một đêm tự an ủi bản thân, Trịnh Tiết Nhĩ lấy lại tinh thần vẻ mặt không tính là phấn chấn nhưng vẫn xem được.
Hôm nay cô mặc chiếc áo sơmi cổ lọ màu hồng phớt, váy xếp li cách điệu màu xanh nhạt trông rất giống sinh viên mới ra trường. Đây là cô chuẩn bị cho buổi ‘trao chó’.
-Tốt lắm! Em ra ngoài chuẩn bị những thứ cần thiết. Khỏang 1 giờ nữa chúng ta xuất phát.
-Vâng.
Trịnh Tiết Nhĩ vừa ra khỏi cửa thì đụng phải Văn Văn đang ôm bó hoa to đùng.
Thấy cô Trần Văn Văn cười tít mắt –Tiểu Nhĩ, đẹp không?
-Bạn trai cậu tặng đấy à?! –Trịnh Tiết Nhĩ bỏ tài liệu xuống bàn lấy điện thoại ra nhìn, thấy chẳng có cuộc gọi hay tin nhắn nào, vẻ mặt thóang chút thất vọng.
Lăng Thế Quân bảo sẽ liên lạc với cô thế mà từ tối đến giờ chẳng có gì hết. Cô vỗ trán. Trịnh Tiết Nhĩ từ bao giờ mày lại quan tâm chuyện không đâu thế?!
-Ừ, anh ấy còn bảo sẽ mời tớ đi thuyền tối nay đấy. Lãng mạn chết đi được?! Tiểu Nhĩ, anh ấy sẽ ôm tớ từ đằng sau như trong Titanic ấy!
-Thôi đi bà cô! Cậu xem Hán Kiệt và Tiểu Hạnh nhìn cậu kìa. Tỉnh lại đi.
Hán Kiệt và Tô Ngọc Hạnh ở bên kia nghe cô nói thế thì không nhịn được cười thành tiếng.
-Trịnh Tiết Nhĩ ! Cậu ngứa da rồi à?! Dám lôi tớ ra đùa giỡn.
-hahaha…
***
-Pull ơi~ Tạm biệt! –Trịnh Tiết Nhĩ ánh mắt đọng nước, ôm hôn Pull một cái, vò đầu nó. Pull cọ đầu vào lòng bàn tay cô.
-Cô Trịnh, cô đừng làm vẻ mặt như tôi bắt chó của cô vậy. Pull giờ đã là của tôi rồi. –Lăng Thế Quân ôm cúi người xuống nhìn hai người và chó cô ‘chia tay’.
-Anh thì biết gì?! Tôi nói cho anh biết, anh mà để nó đói thì chết với tôi. Anh mà không tắm cho nó, không dẫn nó đi dạo,không… bala…
Trịnh Tiết Nhĩ vừa nói vừa không cầm được nước mắt hại Lăng Thế Quân một lần nữa lúng túng, -Cô đúng là quả bom nước mắt mà.
Nói thật Trịnh Tiết Nhĩ không nghĩ ra lí do tại sao Lăng Thế Quân lại mua con chó này nữa. Anh đối với chó, cô nhìn được, không giống thương yêu nhưng lại không giống chán ghét. Nhưng Lăng Thế Quân là quân nhân, cô tin anh ta sẽ đối xử tốt với Pull.
-Tôi biết rồi. Cô nín đi –Lăng Thế Quân nhìn cô khóc thương tâm một hồi không bận mặt mũi của thầy Tô và cả Viện.
-Anh đi đi không tôi ôm nó cao chạy sa bay đấy!
Nhìn Lăng Thế Quân đưa Pull vào xe, Trịnh Tiết Nhĩ đột nhiên kêu –Lăng Thế Quân…
-Gì thế?! –Lăng Thế Quân dừng bước, quay lại nhìn cô.
-Thi thỏang tôi muốn gặp nó, được không? –Như một lời thỉnh cầu lại có chút lo âu.
–Được ! -Lời nói gắn gọn theo kiểu quân đội làm Trịnh Tiết Nhĩ cảm thấy tin tưởng.
Cô nở nụ cười cảm ơn.
Xin lỗi đã để mọi người chờ a. Ta sẽ cố gắng
-Bố, bố có thấy cái khăn tay con để trong giỏ không ạ? –Trịnh Tiết Nhĩ vừa lục tung cả phòng xong, thấy không có chiếc khăn tay cô tìm bèn chạy ra hỏi người bố đang nấu bữa sáng.
-Con vào xem trong máy giặt thử, lúc nãy bố giặt nhưng chưa lấy ra. Hình như có cái con cần tìm thì phải?!
-Vâng. –Trịnh Tiết Nhĩ cảm thấy bản thân đúng là hết việc để làm. Chợt nhớ còn cầm ở anh cái khăn tay, vốn dĩ là không trả cũng được nhưng Trịnh Tiết Nhĩ lại nghĩ, làm người không nên làm thế! Phải đem trả lại cho anh. Biết đâu người giàu có như anh ta lại hậu tạ mình không chừng. hehe
5 phút sau…
-Bố, sao bố lại không cẩn thận thế! Bố xem cái khăn đây này… -Cô giơ cái khăn tay hình thù giờ đây không khác cái giẻ rách, ai óan.
Ông Trịnh bày bữa sáng trong bếp, đang định gọi bà Trịnh dậy thì nghe con gái oán ông –Âya, bố làm sao biết nó sẽ như thế! Con xem này, mấy cái khăn của nhà chúng ta bao lâu nay không phải đều giặt như thế sao? –Ông cầm lấy cái khăn nhìn bên mác có ghi chất liệu, kí vào đầu con gái.
-Bố… -Cô xoa xoa cái trán.
-Con gái này, khai thật đi. Tiền đâu ra mua cái khăn này.
-Đây là khăn… của bạn con. –Cô ấp úng.
Ông Trịnh nghe giọng con gái chẳng thành thật chúng nào, như giấu diếm gì đó. Ông nghĩ chắc cô cái khăn này là của cô.- Bố nói cho con biết, con mà cứ tiêu pha lung lung như thế thì nước cũng chẳng có mà uống đâu nha con.
-…
****
Tại cửa hàng …
Trịnh Tiết Nhĩ tìm khắp cả khu mới tìm được một cửa hàng có cái khăn giống như của Lăng Thế Quân. Thấy bảng giá của nó, cô chỉ có một việc để làm đó là… nuốt nước miếng cái ực.
Qủa thật giá của chiếc khăn này bằng giá cô mua hai mươi chiếc khăn tay bình thường vẫn còn thừa. Cô vốn là một người rất rất tiếc tiền a.
-Cô bán hàng, giá này có được giảm thêm không ạ? –Cô cười cười, xấu hổ nhìn cô bán hàng.
Cô bán hàng lịch sự trả lời mặc dù nhìn điệu bộ của vị khách này đúng là không có tiền mấy, bộ đồ trên người cũng là mẫu cũ nhưng nhìn rất gọn gàng và tươi mới. – Thưa cô, đây là mẫu khăn tay mới chất liệu mềm mại và tốt cho sức khỏe, 100% sợi tự nhiên và được nhập từ Ý. Nếu cô không thích có thể xem các mẫu khăn tay khác.
Lăng Thế Quân đúng là ‘Rùa vàng’ mà, cái gì cũng hàng hiệu cả.
Trịnh Tiết Nhĩ căn răng móc tiền trong ví đưa cho người bán hàng. Cầm trên tay chiếc hộp được gói gém cẩn thận, cô cảm thấy lòng đau như cắt. Tháng này… phải ăn xin thôi.
***
Ngồi trong quán Café sang trọng, Trịnh Tiết Nhĩ tay khuấy Café tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô thích cảm giác yên bình như thế này. Thật thỏa mái làm sao.
-Cốc cốc cốc… -Lăng Thế Quân vừa đến nơi, thấy cô thất thần thì gõ nhẹ mặt bàn.
Trịnh Tiết Nhĩ giật mình, lấy lại ‘3 hồn 7 phách’ cười nhẹ với anh, -Anh đến rồi à?! Anh ngồi đi.
Lăng Thế Quân cũng rất tự nhiên ngồi đối diện cô, gọi một li café đen, -Xin lỗi cô. Hôm nay tôi có chút chuyện nên tới trễ. Cô đợi chắc lâu lắm rồi nhỉ?
-Cũng không lâu lắm. Anh Lăng chắc bận việc? –Trịnh Tiết Nhĩ bày bộ dạng không để ý lắm. Nhấp một ngụp café, vô thức liếm môi.
Lăng Thế Quân nhìn hành động vô thức của cô thì trong lòng có một trận xốn xang khó tả. Anh khẽ ho nhẹ, -À, cũng không.Mà cô tìm tôi có việc sao?
-Đây, cảm ơn anh. –Trịnh Tiết Nhĩ đẩy hộp giấy lại phía anh.
Ánh mắt Lăng Thế Quân dừng trên khuôn mặt cô, thấy cô ý bảo mình mở ra, anh tất nhiên làm theo. –Đây là… -Anh thắc mắc nhìn cô.
-Đây là khăn tay của anh. Haha, hôm bữa.. anh cho tôi mượn. –Trịnh Tiết Nhĩ có phần xấu hổ, lại có phần tiếc tiền.
-Ồ… -Anh nhớ lại lúc gặp cô, thật có đưa cho cô chiếc khăn này nhưng anh lại không mấy để ý. –Cảm ơn cô. Nhưng đây là khăn mới, tôi thật không cần đâu. Hay là bao nhiêu tôi gửi lại cô tiền?
Trịnh Tiết Nhĩ nghe anh nói như thế thì hận không thể bảo anh “Đưa đi, đưa đi, đưa đi mà..” –Không cần. Cũng không bao nhiêu tiền đâu. Anh cứ cầm lấy đi, khăn tay của anh… tôi… làm bẩn mất rồi. –Đôi khi cô cũng khâm phục tài nói dối không chớp mắt của mình. Nhưng hình tượng… cần phải giữ.
-Vậy, cảm ơn cô. –Lăng Thế Quân tâm tình hôm nay có vẻ tốt,nhìn thời gian cũng đã tối, tỏ ý muốn mời cô ăn tối –Cô Trịnh, bữa tối nay tôi mời cô được chứ!
Trịnh Tiết Nhĩ làm sao lại có thể bỏ qua cơ hội ‘ăn cơm chùa’ thế này, nhưng lại dối lòng –Anh Lăng, quả thật…
-Quân, hóa ra anh ở đây. Anh định trốn người ta đến bao giờ hả? –Một giọng nói chen vào. Trịnh Tiết Nhĩ lại cảm thấy giọng nói này cô nghe đâu đó rồi…Cô lại nhìn Lăng Thế Quân thấy anh ta nhìn cô tỏ vẻ áy náy. Cô cười yên lặng uống café.
-Tôi có việc. –Lăng Thế Quân không nóng không lạnh trả lời với Cố Kiều Như. Anh và Cố Kiều Như cũng coi như là người quen…. trên giường.
Hồi trước, anh về nhà, cùng Tống Hạo và bạn bè tụ tập uống rượu. Anh gặp Cố Kìêu Như lúc ấy, anh là đàn ông đối với chuyện nam nữ tất nhiên là một nhu cầu. Vì thế, xảy ra những chuyện sau đó cũng là chuyện bình thường.
Anh đối với phụ nữ dùng qua một vài lần lại thay. Mà công việc anh phần lớn dành thời gian ở doanh trại là chủ yếu, thời gian xả hơi rất ít nên phụ nữ của anh mà nói cũng không tính là nhiều. Cố Kiều Như cũng là một trong số phụ nữ ấy nhưng cô nàng này cứ bám lấy anh,anh cũng mệt quan tâm làm gì.
-Quân~ em nhớ anh. –Cố Kiều Như thân mình uốn éo, dựa sát vào người Lăng Thế Quân, ánh mắt đưa tình, thỏ thẻ với anh nhưng lại như cố gắng cho Trịnh Tiết Nhĩ nghe.
Lăng Thế Quân bưc bội với người phụ nữ này, trầm giọng nói –Cố Kiều Như, cô đừng làm lọan. Tôi và cô giờ chẳng còn quan hệ gì hết.Phiền cô tự trọng chút.
-Quân, anh nỡ bỏ mặc em thế ư? Người ta là người của anh mà~ Đêm nay, anh đến chỗ em, em sẽ bù cho anh. Được không? –Cố Kiều Như đưa tay vẽ lọan trên vòm ngực rộng lớn của Lăng Thế Quân.
Chưa đợi Lăng Thế Quân phản ứng, Trịnh Tiết Nhĩ từ nãy ngồi xem kịch vui. Dù có hay không để ý, lòng cô có chút buồn bã khó hiểu. Cô nhìn anh và cô gái ấy, cười –Hai người cứ nói chuyện vui vẻ. Tôi có chút việc.
Nói rồi cô bỏ đi. Lăng Thế Quân thấy vậy định đuổi theo nhưng bị Cố Kiều Như bám lại, anh chỉ vội nói theo , -Cô Trịnh, tôi sẽ liên lạc với cô sau.
***
Trịnh Tiết Nhĩ về lại Viện là buổi chiều, vừa thấy cô ủ rủ bước vào. Trần Văn Văn là người đầu tiên chào đón cô, ánh mắt lấp lánh nói –Tiểu Nhĩ ơi~ cậu nói xem nếu tự dưng trên trời rơi xuống cho cậu hai tháng lương, cậu sẽ làm thế nào?
Trịnh Tiết Nhĩ chẳng thèm để ý đến cô bạn, bực mình ngồi vào vị trí của mình lấy tài liệu ra ghi chép.
Thấy Trần Văn Văn vẫn đứng ngay cạnh mình, cô buồn bực. –Văn Văn à, tháng này tớ sống không nổi đây! Đói rồi đây này, mì gói cũng chưa chắc có mà ăn chứ nói gì mà hai hay ba tháng lương. Văn Văn… ahư hư…
-Thôi nào, tớ nói thật đấy! Lát nữa, thầy về cậu hỏi đi. Chắc có kết quả rồi!
-Kết quả gì…
-Thầy! –Trần Văn Văn cùng Trịnh Tiết Nhĩ chào ông Tô.
Thầy Tô nhìn Trịnh Tiết Nhĩ hòa ái khác hẳn với thường ngày làm sống lưng Trịnh Tiết Nhĩ ớn lạnh. –Tiết Nhĩ, em làm một bài báo cáo về tình hình chú chó Pull em trông nom, ngày mai đem đưa cho thầy. À mà bài này em làm cẩn thận và chi tiết hơn nhé! Có lẽ ngày mai chúng ta sẽ đến Viện nghiên cứu nên em cũng chuẩn bị đi.
-Vâng –Trịnh Tiết Nhĩ ghi tất cả vào giấy ghi chép, tính cô thường hay quên nên ghi như thế này sẽ giúp không ít.
Thầy Tô đi rồi, Văn Văn thấy cô cũng không để tâm lắm hào phóng nhắc lại, -Tiểu Nhĩ à Tiểu Nhĩ, cậu biết Thầy vừa nói gì không? Haha , Tiểu Nhĩ của tớ thật tài giỏi. Con Pull của cậu có lẽ được người khác mua rồi. Lần này, công lao đều …
Trịnh Tiết Nhĩ nghe cô nói đến thế bỗng bật dậy, ánh mắt hỏang hốt nói –Con Pull bị bán là sao? Chẳng phải sẽ để nó ở lại Viện sao?
-Âyo Tiểu Nhĩ, cậu đúng là ngây thơ quá. Cậu nghĩ Viện nghiên cứu lại được chú chó này để làm gì? Tiền tiền đấy! Lần này chắc thu về không nhỏ đâu.
-Gía của nó rất cao sao? –Trịnh Tiết Nhĩ đối với Pull phải gọi là rất thương yêu. Cô coi Pull như bạn của mình. Cảm giác mất nó…
-Rất cao đấy! Thôi nào. –Trần Văn Văn thấy Trịnh Tiết Nhĩ mặt buồn rười rượi, an ủi –Cậu nói xem, cậu làm sao mà có tiền nuôi nó. Mà nói ra thì cậu là người chăm sóc nó hằng ngày tớ nghĩ chủ của nó sẽ cho cậu gặp nó nếu cậu nhớ. Đúng không? Thôi nào, cười cái xem.
-Cậu để tớ suy nghĩ xíu … -Trịnh Tiết Nhĩ như bong bóng xì hơi nằm bẹp trên bàn. Nếu như Văn Văn nói đúng thì sau này cô có thể gặp được Pull như vậy có khi cố kiếm đủ tiền mua lại nó cũng không chừng.
***
-Báo cáo em viết đây ạ! Thầy xem có cần điều chỉnh gì không? –Sau một đêm tự an ủi bản thân, Trịnh Tiết Nhĩ lấy lại tinh thần vẻ mặt không tính là phấn chấn nhưng vẫn xem được.
Hôm nay cô mặc chiếc áo sơmi cổ lọ màu hồng phớt, váy xếp li cách điệu màu xanh nhạt trông rất giống sinh viên mới ra trường. Đây là cô chuẩn bị cho buổi ‘trao chó’.
-Tốt lắm! Em ra ngoài chuẩn bị những thứ cần thiết. Khỏang 1 giờ nữa chúng ta xuất phát.
-Vâng.
Trịnh Tiết Nhĩ vừa ra khỏi cửa thì đụng phải Văn Văn đang ôm bó hoa to đùng.
Thấy cô Trần Văn Văn cười tít mắt –Tiểu Nhĩ, đẹp không?
-Bạn trai cậu tặng đấy à?! –Trịnh Tiết Nhĩ bỏ tài liệu xuống bàn lấy điện thoại ra nhìn, thấy chẳng có cuộc gọi hay tin nhắn nào, vẻ mặt thóang chút thất vọng.
Lăng Thế Quân bảo sẽ liên lạc với cô thế mà từ tối đến giờ chẳng có gì hết. Cô vỗ trán. Trịnh Tiết Nhĩ từ bao giờ mày lại quan tâm chuyện không đâu thế?!
-Ừ, anh ấy còn bảo sẽ mời tớ đi thuyền tối nay đấy. Lãng mạn chết đi được?! Tiểu Nhĩ, anh ấy sẽ ôm tớ từ đằng sau như trong Titanic ấy!
-Thôi đi bà cô! Cậu xem Hán Kiệt và Tiểu Hạnh nhìn cậu kìa. Tỉnh lại đi.
Hán Kiệt và Tô Ngọc Hạnh ở bên kia nghe cô nói thế thì không nhịn được cười thành tiếng.
-Trịnh Tiết Nhĩ ! Cậu ngứa da rồi à?! Dám lôi tớ ra đùa giỡn.
-hahaha…
***
-Pull ơi~ Tạm biệt! –Trịnh Tiết Nhĩ ánh mắt đọng nước, ôm hôn Pull một cái, vò đầu nó. Pull cọ đầu vào lòng bàn tay cô.
-Cô Trịnh, cô đừng làm vẻ mặt như tôi bắt chó của cô vậy. Pull giờ đã là của tôi rồi. –Lăng Thế Quân ôm cúi người xuống nhìn hai người và chó cô ‘chia tay’.
-Anh thì biết gì?! Tôi nói cho anh biết, anh mà để nó đói thì chết với tôi. Anh mà không tắm cho nó, không dẫn nó đi dạo,không… bala…
Trịnh Tiết Nhĩ vừa nói vừa không cầm được nước mắt hại Lăng Thế Quân một lần nữa lúng túng, -Cô đúng là quả bom nước mắt mà.
Nói thật Trịnh Tiết Nhĩ không nghĩ ra lí do tại sao Lăng Thế Quân lại mua con chó này nữa. Anh đối với chó, cô nhìn được, không giống thương yêu nhưng lại không giống chán ghét. Nhưng Lăng Thế Quân là quân nhân, cô tin anh ta sẽ đối xử tốt với Pull.
-Tôi biết rồi. Cô nín đi –Lăng Thế Quân nhìn cô khóc thương tâm một hồi không bận mặt mũi của thầy Tô và cả Viện.
-Anh đi đi không tôi ôm nó cao chạy sa bay đấy!
Nhìn Lăng Thế Quân đưa Pull vào xe, Trịnh Tiết Nhĩ đột nhiên kêu –Lăng Thế Quân…
-Gì thế?! –Lăng Thế Quân dừng bước, quay lại nhìn cô.
-Thi thỏang tôi muốn gặp nó, được không? –Như một lời thỉnh cầu lại có chút lo âu.
–Được ! -Lời nói gắn gọn theo kiểu quân đội làm Trịnh Tiết Nhĩ cảm thấy tin tưởng.
Cô nở nụ cười cảm ơn.
Xin lỗi đã để mọi người chờ a. Ta sẽ cố gắng
/7
|