Chương 5
“Đã không dùng đồ tốt thì thôi một khi đã dùng thì phải là thứ tốt nhất” .Trịnh Tiết Nhĩ luôn làm đúng như câu nói đấy. Vì muốn có một chiếc ôtô sang trọng, cô bắt đầu đi xe đạp để tiết kiệm tiền. Vì muốn gặp được soái ca, cô không ngại từ chối các cuộc theo đuổi bình thường. Nói thế cũng đừng nghĩ Trịnh Tiết Nhĩ cô là nhân vật tự cao tự đại nha.
Trịnh Tiết Nhĩ năm nay đã 25 tuổi, mắt hạnh đen nhánh, môi anh đào hồng nhuận cộng thêm dáng người thong thả nhìn cô trông rất yêu kiều. Nhưng chỉ tiếc, theo lời của Văn Văn là người cô nặng mùi chó quá.
Nói thật chứ cô cũng đã trãi qua một thời yêu đương không đến nỗi sống chết có nhau nhưng không dễ nói quên là quên. Đó là mối tình cấp ba của cô, cô và anh cùng lớp, cùng bàn chuyện yêu đương như thế cũng là bình thường nhưng sau đó lại chia tay trong im lặng . Anh ta cặp với bạn thân cô rồi hai người đi Anh du học. Trịnh Tiết nhĩ lúc ấy nói chung là suy sụp tinh thần tuyệt đối. Sau đó lại nghĩ “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn”, đúng vậy cô phải báo thù!
Cũng thừ đó cô bắt đầu thích và yêu chó nhưng mà mẹ cô lại dị ứng với lông chó nên cả nhà không cho nuôi. Thế là cô theo học bên ngành Thú Y rồi về Viện tiếp tục học tập và làm việc.
Bố mẹ cô cũng sắp xếp cho cô vài mối coi mắt , cô ngược lại không từ chối. Mỗi lần như thế cô lại dẫn một con Husky theo, thế là đối tượng của cô lập tức bỏ chạy không tung tích. Từ đấy, Trịnh Tiết Nhĩ thầm nói với bản thân, ai có đủ can đảm và gan dạ chịu đựng những chú chó này thì cô sẽ chấp nhận ‘kết tóc se duyên’ với người đó. Nhưng có vẻ như Trịnh Tiết Nhĩ lại không biết ngày tháng tự do của cô đã hết vì gặp phải Lăng Thế Quân.
***
Tiết trời thu se lạnh, từng cơn gió nhẹ ngang qua lại mang cái lành lạnh ngọt ngào. Trịnh Tiết Nhĩ vừa đạp xe vừa cảm nhận từng sợi tơ cuộc sống, những khỏanh khắc hạnh phúc của mọi người làm cô thấy ấm lòng.
Vừa đi ngang qua hồ nước khu trung tâm, Trịnh Tiết Nhĩ lại nghe tiếng con Pull kêu lên. Cô nghĩ bản thân mình đã nghe lầm, chỉ mới 2 ngày mà cô đã không chịu nổi cái cảnh nhớ nó đến nổi gặp ảo giác.
“Gâu gâu… gâu…”
Trịnh Tiết Nhĩ dừng xe lại, cô nhìn xung quanh. Ở đây là trung tâm của công viên, có những đài phun nước nhiều màu sắc lại vào chiều tối nên trở nên lung linh, huyền ảo. Khó khăn lắm cô mới nhìn thấy được nó –Pull của cô.
Trịnh Tiết Nhĩ bỏ xe ngay vỉa hè chạy như bay lại chỗ nó. Pull thấy cô liên tục sủa, mồm gặm ống quần cô. Trịnh Tiết Nhĩ nhìn quanh gần đó thì thấy Lăng Thế Quân đang đi về phía cô. Anh mặc áo phông màu nhạt, quần jacket làm anh trông có vẻ thư thái rất nhiều.
-Cô cũng đến đây đi dạo sao? Trùng hợp thật. –Lăng Thế Hạo nhìn đáy mắt cô ánh lên vẻ vui sướng. Có vẻ như việc cô gặp Pull làm cô vui rất nhiều. Quyết định hôm nay của anh thật đúng là… chính xác.
Đúng vậy, Lăng Thế Quân anh đúng là cố ý để gặp cô còn tại sao thì chính anh cũng không biết. Anh biết cô sẽ đi ngang qua đài phun nước nên dẫn Pull đến đây ‘đi dạo’. Là quân nhân mà nói dối như thế này… chỉ là bất đắt dĩ mà thôi!
-Ôh, tôi đi ngang qua đây thôi… Pull nó ngoan không?
-Nó ngoan lắm, cô yên tâm.
-Vậy thì tốt… - Trịnh Tiết Nhĩ gật đầu cùng Lăng Thế Quân ngồi xuống ghế.
Ngồi cạnh cô, Lăng Thế Quân cảm thấy bình yên hơn bao giờ. Hương thơm từ người cô làm tinh thần anh trở nên thỏai mái hơn. Bỗng dưng anh muốn gần cô, chạm vào cô hơn bao giờ hết nhưng anh phải kiềm chế… kiềm nén cái cảm xúc khác lạ này. Nó không giống như cảm giác của anh với những người phụ nữ khác mà là muốn chinh phục, muốn có được cô.
Anh nhìn về phía cô, giọng bỗng nhiên khác thường -Sáng mai, cô có bận không?
-Không. Có chuyện gì sao? –Chủ nhật, Trịnh Tiết Nhĩ thường dậy sớm chạy bộ, sau đó dành thời gian đi dạo phố với bạn hoặc ở nhà học mấy món ăn mới. Bởi vì không biết Lăng Thế Quân hỏi vậy có ý gì nên Trịnh Tiết Nhĩ chỉ trả lời đơn giản như thế.
-Tôi chỉ muốn hẹn cô sáng mai đi tập thể dục. –Lăng Thế Quân đáp lại một cách thẳng thắng.
-Tất nhiên là được. –Hóa ra anh muốn hẹn cô. HẸN cô đấy! Qủa thật, Trịnh Tiết Nhĩ có chút vui sướng trong lòng.
-Vậy quyết định như thế. Sáng mai tôi chờ cô.
-Ok!
***
6:00 Đồng hồ reo lên!
Trịnh Tiết Nhĩ uể oải rời giường, thay bộ đồ thể dục truyền thống của mình rồi bước ra cửa. Vừa mới đến cửa,sực nhớ hôm nay có hẹn với Lăng Thế Quân, Trịnh Tiết Nhĩ vội vàng chạy vào phòng tô thêm chút son và đánh má hồng.
Bà Trịnh nghe tiếng chạy vội vàng của cô, bà trách –Con gái con lứa đi đứng ra dáng thục nữ xíu đi con. Mà hôm nay con đi tập thể dục còn phải đánh phấn à? –Bà đứng ở cửa phòng nhìn con gái trang điểm.
Trịnh Tiết nhĩ bậm bậm môi, cười với bà –Mẹ, như thế này được chưa?
-Con có hẹn à?
-Vâng, hẹn cùng tập thể dục. –Trịnh Tiết Nhĩ mang tiếng là đỏm dáng nên cô còn đứng nhìn mình trong gương một lát rồi hôn chụt vào bên má bà. –Con đi đây!
Bà Trịnh thấy cô chạy đi mà quên mang theo nước, nói theo , -Này, nước của con! –Bà vừa nói xong thì cánh cửa cũng vừa khép lại, Trịnh Tiết Nhĩ đã không thấy tăm hơi.
***
-Chào buổi sáng! –Trịnh Tiết Nhĩ tươi cười với anh, nụ cười như ánh nắng ban mai.
-Chào buổi sáng! –Lăng Thế Quân đáp lại cô là nụ cười đạt tiêu chuẩn. Khỏi phải nói, nụ cười của anh có thể cưa đổ cả tá cô gái tất nhiên bao gồm cả Trịnh Tiết Nhĩ.
-Đi thôi!- Cô đỏ mặt cúi đầu thấp không nhìn anh mà chạy trước cùng Pull.
Lăng Thế Quân làm sao thấy được biểu hiện khác lạ của cô, anh chỉ vội chạy theo. Với sức chạy của anh đuổi theo cô là chuyện bình thường nên chẳng mấy chốc đã chạy ngang hang với cô.
Xung quanh đây cũng có rất nhiều người chạy thể dục, còn có cả một số người tụ họp thành nhóm luyện tập. Lăng Thế Quân cùng Trịnh Tiết Nhĩ hòa vào dòng người như đôi tình nhân hạnh phúc.
Trịnh Tiết Nhĩ cắm đầu chạy sao cho nhanh hơn anh nhưng Lăng Thế Quân lại sao thua được. Vậy nên, chưa được bao lâu Trịnh Tiết Nhĩ đã ngồi xổm ôm bụng thở phì phò huơ tay ngang hông lấy bình nước nhưng chẳng thấy đâu.
Lăng Thế Quân nhìn bộ dạng cô thì bỗng dưng cảm thấy buồn cười, anh định đưa nước cho cô. Nhưng cùng lúc đó là tiếng la thất thanh –Cướp, có cướp!
Đằng xa, một người thanh niên mặt mày dữ tợn tay cầm chiếc ví co giò bỏ chạy về phía cô và anh. Lăng Thế Quân thấy vậy chạy đến tóm cổ hắn. Công phu của tên cướp này cũng không bình thường, những chiêu thức của anh hắn ta đều có thể ít nhiều né tránh.
Trịnh Tiết Nhĩ thấy Lăng Thế Quân bắt cướp thì cũng có chút lo lắng, cô cũng chạy đến chỗ anh. Lúc này anh đã xử lí được tên cướp cùng lúc cảnh sát khu vực chạy đến.
Lúc anh giao tên cướp cho cảnh sát, vị cảnh sát nhìn anh có phần bất ngờ.
Anh ta chào Lăng Thế Quân rồi cảm ơn anh, –Chào Trung Đòan trưởng Lăng! Cảm ơn anh rất nhiều.
-Chỉ là việc nhỏ mà thôi! – Lăng Thế Quân khách sáo nói. Đối với anh, xử lí tên cướp vặt này chỉ là việc nhỏ.
Kết thúc sự việc, anh đưa mắt tìm kiếm Trịnh Tiết Nhĩ . Ai ngờ đâu cô lại ở phía sau anh –Hù!
-Hết hồn. –Anh phối hợp với cô, ôm tim làm vẻ mặt hỏang hốt.
-Anh diễn dỡ quá! –Cô đấm vào người anh.-Hảo anh hùng, hân hạnh chỉ giáo tại hạ vài chiêu a.
Nghe cô nói đến đó, Lăng Thế Quân cười –Phốc, cô đúng là vui tính.
-Lăng Thế Quân, anh rất rất rất… vô cùng … superman. Lần đầu tiên tôi được gặp và nói chuyện với một người anh hùng a. –Trịnh Tiết Nhĩ đúng thật là rất hâm mộ anh. Nhìn cảnh anh oai phong lẫm liệt cô cũng muốn trở thành một nữ superman. Đáng tiếc cô lại là bác sĩ thú y.
-Cô nên cảm thấy hãnh diện đi. Vậy cô có cần xin chữ kí không?
-Thôi đi, không biết ngượng ngùng. –Trịnh Tiết Nhĩ thấy vẻ mặt anh không có vẻ gì xấu hổ thì trề môi. –Pull à, chủ mới của mi không biết xấu hổ đấy! –Cô xoa đầu đầy lông của Pull.
-Gâu gâu…- Pull đáp. ==!
Anh thật không biết nói gì hơn là im lặng đi theo sau.
Hết chương 5
“Đã không dùng đồ tốt thì thôi một khi đã dùng thì phải là thứ tốt nhất” .Trịnh Tiết Nhĩ luôn làm đúng như câu nói đấy. Vì muốn có một chiếc ôtô sang trọng, cô bắt đầu đi xe đạp để tiết kiệm tiền. Vì muốn gặp được soái ca, cô không ngại từ chối các cuộc theo đuổi bình thường. Nói thế cũng đừng nghĩ Trịnh Tiết Nhĩ cô là nhân vật tự cao tự đại nha.
Trịnh Tiết Nhĩ năm nay đã 25 tuổi, mắt hạnh đen nhánh, môi anh đào hồng nhuận cộng thêm dáng người thong thả nhìn cô trông rất yêu kiều. Nhưng chỉ tiếc, theo lời của Văn Văn là người cô nặng mùi chó quá.
Nói thật chứ cô cũng đã trãi qua một thời yêu đương không đến nỗi sống chết có nhau nhưng không dễ nói quên là quên. Đó là mối tình cấp ba của cô, cô và anh cùng lớp, cùng bàn chuyện yêu đương như thế cũng là bình thường nhưng sau đó lại chia tay trong im lặng . Anh ta cặp với bạn thân cô rồi hai người đi Anh du học. Trịnh Tiết nhĩ lúc ấy nói chung là suy sụp tinh thần tuyệt đối. Sau đó lại nghĩ “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn”, đúng vậy cô phải báo thù!
Cũng thừ đó cô bắt đầu thích và yêu chó nhưng mà mẹ cô lại dị ứng với lông chó nên cả nhà không cho nuôi. Thế là cô theo học bên ngành Thú Y rồi về Viện tiếp tục học tập và làm việc.
Bố mẹ cô cũng sắp xếp cho cô vài mối coi mắt , cô ngược lại không từ chối. Mỗi lần như thế cô lại dẫn một con Husky theo, thế là đối tượng của cô lập tức bỏ chạy không tung tích. Từ đấy, Trịnh Tiết Nhĩ thầm nói với bản thân, ai có đủ can đảm và gan dạ chịu đựng những chú chó này thì cô sẽ chấp nhận ‘kết tóc se duyên’ với người đó. Nhưng có vẻ như Trịnh Tiết Nhĩ lại không biết ngày tháng tự do của cô đã hết vì gặp phải Lăng Thế Quân.
***
Tiết trời thu se lạnh, từng cơn gió nhẹ ngang qua lại mang cái lành lạnh ngọt ngào. Trịnh Tiết Nhĩ vừa đạp xe vừa cảm nhận từng sợi tơ cuộc sống, những khỏanh khắc hạnh phúc của mọi người làm cô thấy ấm lòng.
Vừa đi ngang qua hồ nước khu trung tâm, Trịnh Tiết Nhĩ lại nghe tiếng con Pull kêu lên. Cô nghĩ bản thân mình đã nghe lầm, chỉ mới 2 ngày mà cô đã không chịu nổi cái cảnh nhớ nó đến nổi gặp ảo giác.
“Gâu gâu… gâu…”
Trịnh Tiết Nhĩ dừng xe lại, cô nhìn xung quanh. Ở đây là trung tâm của công viên, có những đài phun nước nhiều màu sắc lại vào chiều tối nên trở nên lung linh, huyền ảo. Khó khăn lắm cô mới nhìn thấy được nó –Pull của cô.
Trịnh Tiết Nhĩ bỏ xe ngay vỉa hè chạy như bay lại chỗ nó. Pull thấy cô liên tục sủa, mồm gặm ống quần cô. Trịnh Tiết Nhĩ nhìn quanh gần đó thì thấy Lăng Thế Quân đang đi về phía cô. Anh mặc áo phông màu nhạt, quần jacket làm anh trông có vẻ thư thái rất nhiều.
-Cô cũng đến đây đi dạo sao? Trùng hợp thật. –Lăng Thế Hạo nhìn đáy mắt cô ánh lên vẻ vui sướng. Có vẻ như việc cô gặp Pull làm cô vui rất nhiều. Quyết định hôm nay của anh thật đúng là… chính xác.
Đúng vậy, Lăng Thế Quân anh đúng là cố ý để gặp cô còn tại sao thì chính anh cũng không biết. Anh biết cô sẽ đi ngang qua đài phun nước nên dẫn Pull đến đây ‘đi dạo’. Là quân nhân mà nói dối như thế này… chỉ là bất đắt dĩ mà thôi!
-Ôh, tôi đi ngang qua đây thôi… Pull nó ngoan không?
-Nó ngoan lắm, cô yên tâm.
-Vậy thì tốt… - Trịnh Tiết Nhĩ gật đầu cùng Lăng Thế Quân ngồi xuống ghế.
Ngồi cạnh cô, Lăng Thế Quân cảm thấy bình yên hơn bao giờ. Hương thơm từ người cô làm tinh thần anh trở nên thỏai mái hơn. Bỗng dưng anh muốn gần cô, chạm vào cô hơn bao giờ hết nhưng anh phải kiềm chế… kiềm nén cái cảm xúc khác lạ này. Nó không giống như cảm giác của anh với những người phụ nữ khác mà là muốn chinh phục, muốn có được cô.
Anh nhìn về phía cô, giọng bỗng nhiên khác thường -Sáng mai, cô có bận không?
-Không. Có chuyện gì sao? –Chủ nhật, Trịnh Tiết Nhĩ thường dậy sớm chạy bộ, sau đó dành thời gian đi dạo phố với bạn hoặc ở nhà học mấy món ăn mới. Bởi vì không biết Lăng Thế Quân hỏi vậy có ý gì nên Trịnh Tiết Nhĩ chỉ trả lời đơn giản như thế.
-Tôi chỉ muốn hẹn cô sáng mai đi tập thể dục. –Lăng Thế Quân đáp lại một cách thẳng thắng.
-Tất nhiên là được. –Hóa ra anh muốn hẹn cô. HẸN cô đấy! Qủa thật, Trịnh Tiết Nhĩ có chút vui sướng trong lòng.
-Vậy quyết định như thế. Sáng mai tôi chờ cô.
-Ok!
***
6:00 Đồng hồ reo lên!
Trịnh Tiết Nhĩ uể oải rời giường, thay bộ đồ thể dục truyền thống của mình rồi bước ra cửa. Vừa mới đến cửa,sực nhớ hôm nay có hẹn với Lăng Thế Quân, Trịnh Tiết Nhĩ vội vàng chạy vào phòng tô thêm chút son và đánh má hồng.
Bà Trịnh nghe tiếng chạy vội vàng của cô, bà trách –Con gái con lứa đi đứng ra dáng thục nữ xíu đi con. Mà hôm nay con đi tập thể dục còn phải đánh phấn à? –Bà đứng ở cửa phòng nhìn con gái trang điểm.
Trịnh Tiết nhĩ bậm bậm môi, cười với bà –Mẹ, như thế này được chưa?
-Con có hẹn à?
-Vâng, hẹn cùng tập thể dục. –Trịnh Tiết Nhĩ mang tiếng là đỏm dáng nên cô còn đứng nhìn mình trong gương một lát rồi hôn chụt vào bên má bà. –Con đi đây!
Bà Trịnh thấy cô chạy đi mà quên mang theo nước, nói theo , -Này, nước của con! –Bà vừa nói xong thì cánh cửa cũng vừa khép lại, Trịnh Tiết Nhĩ đã không thấy tăm hơi.
***
-Chào buổi sáng! –Trịnh Tiết Nhĩ tươi cười với anh, nụ cười như ánh nắng ban mai.
-Chào buổi sáng! –Lăng Thế Quân đáp lại cô là nụ cười đạt tiêu chuẩn. Khỏi phải nói, nụ cười của anh có thể cưa đổ cả tá cô gái tất nhiên bao gồm cả Trịnh Tiết Nhĩ.
-Đi thôi!- Cô đỏ mặt cúi đầu thấp không nhìn anh mà chạy trước cùng Pull.
Lăng Thế Quân làm sao thấy được biểu hiện khác lạ của cô, anh chỉ vội chạy theo. Với sức chạy của anh đuổi theo cô là chuyện bình thường nên chẳng mấy chốc đã chạy ngang hang với cô.
Xung quanh đây cũng có rất nhiều người chạy thể dục, còn có cả một số người tụ họp thành nhóm luyện tập. Lăng Thế Quân cùng Trịnh Tiết Nhĩ hòa vào dòng người như đôi tình nhân hạnh phúc.
Trịnh Tiết Nhĩ cắm đầu chạy sao cho nhanh hơn anh nhưng Lăng Thế Quân lại sao thua được. Vậy nên, chưa được bao lâu Trịnh Tiết Nhĩ đã ngồi xổm ôm bụng thở phì phò huơ tay ngang hông lấy bình nước nhưng chẳng thấy đâu.
Lăng Thế Quân nhìn bộ dạng cô thì bỗng dưng cảm thấy buồn cười, anh định đưa nước cho cô. Nhưng cùng lúc đó là tiếng la thất thanh –Cướp, có cướp!
Đằng xa, một người thanh niên mặt mày dữ tợn tay cầm chiếc ví co giò bỏ chạy về phía cô và anh. Lăng Thế Quân thấy vậy chạy đến tóm cổ hắn. Công phu của tên cướp này cũng không bình thường, những chiêu thức của anh hắn ta đều có thể ít nhiều né tránh.
Trịnh Tiết Nhĩ thấy Lăng Thế Quân bắt cướp thì cũng có chút lo lắng, cô cũng chạy đến chỗ anh. Lúc này anh đã xử lí được tên cướp cùng lúc cảnh sát khu vực chạy đến.
Lúc anh giao tên cướp cho cảnh sát, vị cảnh sát nhìn anh có phần bất ngờ.
Anh ta chào Lăng Thế Quân rồi cảm ơn anh, –Chào Trung Đòan trưởng Lăng! Cảm ơn anh rất nhiều.
-Chỉ là việc nhỏ mà thôi! – Lăng Thế Quân khách sáo nói. Đối với anh, xử lí tên cướp vặt này chỉ là việc nhỏ.
Kết thúc sự việc, anh đưa mắt tìm kiếm Trịnh Tiết Nhĩ . Ai ngờ đâu cô lại ở phía sau anh –Hù!
-Hết hồn. –Anh phối hợp với cô, ôm tim làm vẻ mặt hỏang hốt.
-Anh diễn dỡ quá! –Cô đấm vào người anh.-Hảo anh hùng, hân hạnh chỉ giáo tại hạ vài chiêu a.
Nghe cô nói đến đó, Lăng Thế Quân cười –Phốc, cô đúng là vui tính.
-Lăng Thế Quân, anh rất rất rất… vô cùng … superman. Lần đầu tiên tôi được gặp và nói chuyện với một người anh hùng a. –Trịnh Tiết Nhĩ đúng thật là rất hâm mộ anh. Nhìn cảnh anh oai phong lẫm liệt cô cũng muốn trở thành một nữ superman. Đáng tiếc cô lại là bác sĩ thú y.
-Cô nên cảm thấy hãnh diện đi. Vậy cô có cần xin chữ kí không?
-Thôi đi, không biết ngượng ngùng. –Trịnh Tiết Nhĩ thấy vẻ mặt anh không có vẻ gì xấu hổ thì trề môi. –Pull à, chủ mới của mi không biết xấu hổ đấy! –Cô xoa đầu đầy lông của Pull.
-Gâu gâu…- Pull đáp. ==!
Anh thật không biết nói gì hơn là im lặng đi theo sau.
Hết chương 5
/7
|