Edit: Phong Nguyệt
Vương Gia ~ Đột nhiên từ ngoài phòng truyền đến một giọng nói mềm mại, còn kèm theo một tiếng nức nở bị cường điệu lên, chỉ thấy người tới là thiếp thất của hắn, Chu Văn Nương, tóc đen dài mượt búi tóc thành hoa Mẫu Đơn, người mặc y phục lụa gấm mỏng viền hình hoa mai, bên trong áo lụa viền một đóa hoa Phù Dung quý giá, bên hông treo thương bội màu lam bằng bốn ngón tay, rơi xuống là quần mỏng viền hình hoa mai nhiều màu sắc hiện ra, lả lướt mà đi đến.
Chu Văn Nương là hòn ngọc quý trên tay của Chu thừa tướng, ngày thường kiều diễm mỹ lệ, bởi vì thân thể mảnh mai, toàn thân liền toát ra một cỗ phong cách dịu dàng nhu nhược, nhìn một cái làm người ta sinh ra tiếc thương, nhưng đáy mắt lại khó có thể che giấu tàn độc.
Nàng ước muốn gả cho Tà U Vương, nhưng từ khi nàng gả vào Vương phủ liền không được Vương gia sủng hạnh, nàng chờ đợi trong tẩm cung trống rỗng ngày qua ngày, bình thản vô vị, tựa như ở trong lãnh cung một loại thê lương.
Biết được Hiên Viên Dật bị thương nặng, nàng cũng không nhẫn nại được khi trong lòng trống không, không để ý hậu quả, không nghe người làm khuyên, cố ý tới thăm Vương Gia, đây là cơ hội tốt của nàng.
Chu Văn Nương bộ pháp nhẹ nhàng thẳng bước đi vào, ánh mắt tràn ngập địch ý nhìn về phía Nam Cung Tự, xem ra nàng vẫn chậm một bước, lại thấy Vương Gia tay gắt gao lôi kéo tay Nam Cung Tự, ghen tức càng thêm dâng tràn lên trong lòng, nàng đè nén cơn ghen tức trong lòng, gượng cười đi tới.
Thiếp thân gặp qua Vương phi.
Ánh mắt của Nam Cung Tự lười biếng nhìn nữ nhân trước mặt, giác quan thứ sáu nói cho nàng biết, nữ nhân này đối với nàng có thành kiến rất sâu, tám phần coi nàng thành tình địch?
Không cần đa lễ! Nàng lạnh nhạt nói.
Chu Văn Nương rất nhanh tháo xuống thái độ nhún nhường, tiến lên lấy tay của Hiên Viên Dật đặt ở trong lòng bàn tay của mình, ngồi ở bên giường, nhẹ giơ tay phải lên, động tác êm ái nhẹ lau mồ hôi trên trán của Hiên Viên Dật, ánh mắt lạnh tanh liếc nhìn Nam Cung Tự, Vương phi, thời gian cũng không sớm, Vương Gia đã có thần thiếp lo, ngài hay là trở về phòng nghỉ ngơi đi!
Nghe giọng điệu này, giống như nàng là người dư thừa.
Nam Cung Tự liếc nhìn người trên giường vẫn không nhúc nhích, cười nói: Vậy làm phiền muội muội. Nói xong, xoay người muốn rời đi, lại bị một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt.
Bên tai truyền đến giọng nói từ tính hơi khàn khàn: Ai cho ngươi đi?
Hiên Viên Dật chán ghét tay trái đẩy nữ nhân đang ở mép giường ra, tay phải lôi kéo, chợt kéo Nam Cung Tự vào trong ngực ấm áp, kèm theo hô hấp vững vàng, luồng không khí ấm áp phả ra ở trên cổ. Con mắt đen như mực đe dọa nhìn Chu Văn Nương, mới vừa chớp mắt một cái nhu tình đã không còn nữa, thay vào đó là sự chán ghét.
Cút ra khỏi tầm mắt của Bổn vương!
Giọng nói âm lãnh, đập vào mặt, đập vào đến trong lòng của Chu Văn Nương.
Vương Gia. . . . . . Chu Văn Nương sững sờ nhìn nam tử trước mặt lạnh lùng vô tình, hốc mắt ướt át, tim như bị đao cắt. Ba năm, nàng gả cho Vương Gia đã ba năm, đổi lấy chỉ là ánh mắt chán ghét của hắn, dù nàng có làm như thế nào, hắn cũng sẽ không liếc nhìn nàng một cái.
Nàng biết, Vương gia dịu dàng chỉ khi ở bên Nam Cung Tự, những người khác, vĩnh viễn chỉ có thể xem ánh mắt lạnh lùng xem thường của hắn.
Nhưng mà. . . . . . Nàng không phục, nữ nhân trong ngực của Vương Gia ban đầu đã sớm không còn cái dạng xinh đẹp như hoa Đệ Nhất Tài Nữ, mà là nữ nhân xấu xí, dựa vào cái gì Nam Cung Tự được Hiên Viên Dật nâng ở lòng bàn tay như Minh Châu(ngọc), mà nàng đây? Ở bên Vương Gia cũng không xứng.
Chỉ là Vương Gia không phải người bị trọng thương sao? Vì sao trên mặt hắn
Vương Gia ~ Đột nhiên từ ngoài phòng truyền đến một giọng nói mềm mại, còn kèm theo một tiếng nức nở bị cường điệu lên, chỉ thấy người tới là thiếp thất của hắn, Chu Văn Nương, tóc đen dài mượt búi tóc thành hoa Mẫu Đơn, người mặc y phục lụa gấm mỏng viền hình hoa mai, bên trong áo lụa viền một đóa hoa Phù Dung quý giá, bên hông treo thương bội màu lam bằng bốn ngón tay, rơi xuống là quần mỏng viền hình hoa mai nhiều màu sắc hiện ra, lả lướt mà đi đến.
Chu Văn Nương là hòn ngọc quý trên tay của Chu thừa tướng, ngày thường kiều diễm mỹ lệ, bởi vì thân thể mảnh mai, toàn thân liền toát ra một cỗ phong cách dịu dàng nhu nhược, nhìn một cái làm người ta sinh ra tiếc thương, nhưng đáy mắt lại khó có thể che giấu tàn độc.
Nàng ước muốn gả cho Tà U Vương, nhưng từ khi nàng gả vào Vương phủ liền không được Vương gia sủng hạnh, nàng chờ đợi trong tẩm cung trống rỗng ngày qua ngày, bình thản vô vị, tựa như ở trong lãnh cung một loại thê lương.
Biết được Hiên Viên Dật bị thương nặng, nàng cũng không nhẫn nại được khi trong lòng trống không, không để ý hậu quả, không nghe người làm khuyên, cố ý tới thăm Vương Gia, đây là cơ hội tốt của nàng.
Chu Văn Nương bộ pháp nhẹ nhàng thẳng bước đi vào, ánh mắt tràn ngập địch ý nhìn về phía Nam Cung Tự, xem ra nàng vẫn chậm một bước, lại thấy Vương Gia tay gắt gao lôi kéo tay Nam Cung Tự, ghen tức càng thêm dâng tràn lên trong lòng, nàng đè nén cơn ghen tức trong lòng, gượng cười đi tới.
Thiếp thân gặp qua Vương phi.
Ánh mắt của Nam Cung Tự lười biếng nhìn nữ nhân trước mặt, giác quan thứ sáu nói cho nàng biết, nữ nhân này đối với nàng có thành kiến rất sâu, tám phần coi nàng thành tình địch?
Không cần đa lễ! Nàng lạnh nhạt nói.
Chu Văn Nương rất nhanh tháo xuống thái độ nhún nhường, tiến lên lấy tay của Hiên Viên Dật đặt ở trong lòng bàn tay của mình, ngồi ở bên giường, nhẹ giơ tay phải lên, động tác êm ái nhẹ lau mồ hôi trên trán của Hiên Viên Dật, ánh mắt lạnh tanh liếc nhìn Nam Cung Tự, Vương phi, thời gian cũng không sớm, Vương Gia đã có thần thiếp lo, ngài hay là trở về phòng nghỉ ngơi đi!
Nghe giọng điệu này, giống như nàng là người dư thừa.
Nam Cung Tự liếc nhìn người trên giường vẫn không nhúc nhích, cười nói: Vậy làm phiền muội muội. Nói xong, xoay người muốn rời đi, lại bị một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt.
Bên tai truyền đến giọng nói từ tính hơi khàn khàn: Ai cho ngươi đi?
Hiên Viên Dật chán ghét tay trái đẩy nữ nhân đang ở mép giường ra, tay phải lôi kéo, chợt kéo Nam Cung Tự vào trong ngực ấm áp, kèm theo hô hấp vững vàng, luồng không khí ấm áp phả ra ở trên cổ. Con mắt đen như mực đe dọa nhìn Chu Văn Nương, mới vừa chớp mắt một cái nhu tình đã không còn nữa, thay vào đó là sự chán ghét.
Cút ra khỏi tầm mắt của Bổn vương!
Giọng nói âm lãnh, đập vào mặt, đập vào đến trong lòng của Chu Văn Nương.
Vương Gia. . . . . . Chu Văn Nương sững sờ nhìn nam tử trước mặt lạnh lùng vô tình, hốc mắt ướt át, tim như bị đao cắt. Ba năm, nàng gả cho Vương Gia đã ba năm, đổi lấy chỉ là ánh mắt chán ghét của hắn, dù nàng có làm như thế nào, hắn cũng sẽ không liếc nhìn nàng một cái.
Nàng biết, Vương gia dịu dàng chỉ khi ở bên Nam Cung Tự, những người khác, vĩnh viễn chỉ có thể xem ánh mắt lạnh lùng xem thường của hắn.
Nhưng mà. . . . . . Nàng không phục, nữ nhân trong ngực của Vương Gia ban đầu đã sớm không còn cái dạng xinh đẹp như hoa Đệ Nhất Tài Nữ, mà là nữ nhân xấu xí, dựa vào cái gì Nam Cung Tự được Hiên Viên Dật nâng ở lòng bàn tay như Minh Châu(ngọc), mà nàng đây? Ở bên Vương Gia cũng không xứng.
Chỉ là Vương Gia không phải người bị trọng thương sao? Vì sao trên mặt hắn
/88
|