Dường như yêu thú và con người chưa bao giờ có một ngày chung sống hòa bình. Con người kỳ vọng có được răng nanh, móng vuốt sắc bén, xương cốt, da lông để luyện chế pháp khí và yêu đan của yêu thú để luyện đan. Còn trong mắt yêu thú thì con người, nhất là đám tu sĩ tu đạo thành công chính là một món ăn thơm ngon, máu thịt của tu sĩ cũng có tác dụng bổ dưỡng rất mạnh với yêu thú.
Diệp Bạch lật cái xác của Bích Mục Kim Vượn lên, nhận thấy cái xác đã bị ăn mòn quá mạnh, da lông xương cốt đã không còn tác dụng. Còn móng vuốt và hàm răng bốc mùi tởm lợm lại không thể khơi dậy nổi hứng thú của hắn. Đành phải gọi ra một quả cầu lửa, thiêu cháy nó thành tro tàn.
Hắn vào trong huyệt động của đàn vượn mới ngửi thấy mùi thịt tanh nồng nặc, gay mũi kinh người. Yêu thú cấp thấp, linh trí sơ khai nên vẫn còn giữ nguyên bản năng dã thú, thịt thối xương tàn ăn không hết bị vứt đầy đất. Hắn thậm chí còn phát hiện hài cốt của mấy người, không biết đó là vị sư huynh, sư tỷ xui xẻo nào.
Diệp Bạch tiện tay vứt ra mấy quả cầu lửa, thiêu đốt một lát đến khi chỉ còn tro tàn. Đúng vào lúc hắn đangđịnh gọi gió về thổi sạch hang động thì đột nhiên phát hiện có ánh sáng trắng bạc lóe lên trong đám tro tàn. "Di" lên một tiếng kinh dị, lấy lên xem xét, hóa ra là một chiếc vòng tay trữ vật có màu trắng sữa, không biết làm bằng chất liệu gì. Sau khi lau đi lớp tro bụi thì toát ra ánh sáng long lanh rực rỡ.
Mặt trong vòng tay có khắc một mặt chữ nho nhỏ là "Tô", nét chữ thanh tú sâu sắc. Vì phớt lên nước thuốc màu vàng sáng mà đẹp dễ vô cùng, khiến hắn không kìm được mà cứ nhìn mãi. Để lại ấn tượng trang nhã, siêu phàm thoát tục, chủ nhân cũ chắc là một người con gái.
Vòng tay trữ vật và túi trữ vật có cùng một tác dụng, mang theo thuận tiện lại có thể dùng làm đồ trang sức nên rất được phái nữ hoanh nghênh. Chiếc vòng tay này lại có thể hoàn hảo dưới sức nóng của quả cầu lửa, hiểm nhiên không phải vật phàm.
Diệp Bạch không ngờ lại có niềm vui ngoài ý muốn, trong lòng hắn rạo rực chờ mong với đồ vật trong vòng tay trữ vật. Miệng khẽ cười, thần thức tràn vào vòng tay, định bụng tìm xem có gì hay ho trong này.
Vẻn vẹn một hơi thở, vẻ vui mừng trên mặt hắn đã cứng đờ, thần thức không thể nào xâm nhập vào trong. Vòng tay phát ra lực phản bàng bạc, ngăn cách thần thức của hắn.
"Gặp quỷ rồi!"
Tình huồng như vậy chỉ xảy ra khi chủ nhân của chiếc vòng tay này còn sống. Chỉ là không biết cái vòng này bị người chủ làm rơi mất hay bị bọn vượn này cướp về.
"Đúng là lấy giỏ trúc múc nước mà." Diệp Bạch không nhịn được than thở rồi hậm hực thu hồi vòng tay, chẳng thèm để ý nữa. Rồi hắn đi loanh quanh hang động tìm kiếm một hồi nhưng chẳng tìm được gì, vật quý thì không có, đến cả mỏ linh thạch trong tưởng tượng cũng không có chút dấu vết nào. Hắn chỉ tìm được mấy khối linh thạch nhỏ, không biết làm sao đành phải tế lên phi kiếm, biến hang động lộn xộn thành bộ dáng vuông vắn tứ phương.
Diệp Bạch xây xong động phủ nhưng vẫn không cảm thấy an toàn, lại ra ngoài hang động bố trí thêm mấy cái trận pháp. Mấy trận pháp bài bố bằng cây cối và đất đá nên lực công kích không cao. Nhưng bù lại, chúng có tác dụng báo động và mê hoặc rất tốt. Cho dù hắn ở vào tình trạng tu luyện khẩn yếu cũng có thể phát hiện những điềm khác thường ở bên ngoài.
Từ khi hắn vào Liên Vân Đạo tông đến giờ, chỉ biết một lòng một dạ tu luyện, chẳng mấy khi rảnh rang. Mấy cái trận pháp đơn giản này cũng là vì bị nhị sư huynh lôi đi làm cùng mới biết.
Nghĩ tới đây, hắn liền cảm thấy mình không thể không dành thời gian đi tìm thi hài của mấy vị sư huynh, sư tỷ. Một là vì hắn hiểu rõ sư huynh, sư tỷ của mình, người dù còn hay khuất đều muốn trở về với quê hương, tựa như lá rụng về cội vậy. Nếu như có thể ra ngoài, nhất định hắn phải đưa di hài của họ về Lão Thụ Phong. Hai là trong túi trữ vật của họ có vài vật hữu dụng với tình cảnh hiện giờ của hắn.
Lại tốn thêm nửa canh giờ, chẻ mấy cây gỗ thành bộ bàn ghế giản dị, lúc này mới coi như xong việc.
Diệp Bạch làm xong hết thảy, rốt cuộc cũng có cảm giác an toàn. Hắn đặt mông ngồi xuống ghế, lau mồ hôi, lại lấy ra một bầu rượu, bưng bầu rượu dốc vào miệng tu ừng ực rồi thở phào nhẹ nhõm.
Mấy ngày kế tiếp, sinh hoạt của hắn đã bắt đầu có quy luật. Ở nơi không phân biệt được trời trắng đêm đen, không có khái niệm thời gian này, hắn lặng lẽ tính toán trong lòng. Mỗi lần hành công đủ một trăm linh tám huyệt khiếu trong cơ thể là một tiểu chu thiên, mất gần nửa canh giờ. Như vậy, hành công hai tư lần thì một ngày đã qua.
Mỗi ngày, hắn dùng sáu canh giờ để đả tọa tu luyện, thời gian còn lại đều bỏ ra để tìm kiếm bảo vật và tìm đường ra ngoài. Bởi vì khi mệt, tu sĩ không cần ngủ, chỉ cần đả tọa là được.
Mỗi ngày trôi qua, hắn lại vạch lên mặt bàn một đường ngang nho nhỏ, làm dấu xác định thời gian đơn giản.
Giới Môn của vực sâu Lôi Lạc là một tồn tại rất kỳ lạ. Diệp Bạch từ khi gia nhập Liên Vân Đạo tông đến giờ, tuy đã được thấy không ít chuyện huyền bí thần kỳ nhưng vẫn không thể nào dùng ngôn ngữ để miêu tả được hình dáng của Giới Môn. Phảng phất như đó chỉ là một tầng ánh sánh hư ảo, phát ra lục quang âm u, thần bí mạc trắc, sừng sững giữa không trung, có diện mạo na ná như cánh cổng, nhìn vào nó hồi lâu, hai mắt tựa hồ sẽ bị hãm sâu vào trong đó, không thể nào thoát ra được.
Diệp Bạch dựa vào ký ức lúc mới đến, tìm tòi mười ngày, cuối cùng cũng tìm được chỗ Giới Môn ở trên đỉnh một ngọn núi. Hắn có ấn tượng đặc biệt sâu sắc với nơi này, bởi vì khi vừa đặt chân tới đây, mọi người đã phát hiện ra một cây Hỏa Lê. Quả của cây Hỏa Lê là một trong những tài liệu chủ yếu để luyện chế Tinh Nguyên Đan, cực kỳ thưa thớt lại quý giá khó tìm.
Vì vậy một hồi tranh đấu là không thể tránh được, cuối cùng quả của cây Hỏa Lê bị các đại sư huynh lấy mất. Mà thân cây Hỏa Lê nọ cũng vì đó mà hằn đầy những vết đao bổ kiếm chặt, lửa thiêu sét giật.
Diệp Bạch vuốt ve sẹo trên cây, cảm nhận mọi người vì nó mà đánh giết với nhau, trong lòng thổn thức không thôi.
Bởi vì linh khí trong không gian này dị thường nồng đậm nên cây Hỏa Lê lại có dấu hiệu nở hoa. Nụ hoa nho nhỏ màu tuyết trắng đọng ở bên cành, phất phơ theo gió. Có lẽ không bao lâu nữa, sẽ lại kết thành từng chùm trái cây.
Ngoại trừ cây Hỏa Lê vẫn đứng thẳng ở nơi đó như trước thì xung quanh hoàn toàn trống trơn. Giới Môn không hề đứng sừng sững giữa không trung như Diệp Bạch chờ mong. Xem ra muốn đi ra ngoài, hắn thực sự phải chờ tới mười năm sau rồi.
Trong lòng hắn không thấy thất vọng lắm, việc hắn phải làm còn rất nhiều. Mười năm đối với người phàm, có lẽ rất dài. Nhưng đối với tu sĩ thì khoảng thời gian đó chỉ đủ để tĩnh tọa vài lần mà thôi.
Nhất định phải tìm được di hài của mấy vị sư huynh, sư tỷ. Lôi Nguyên thuật vẫn phải tu luyện khắc khổ mới có thể đạt đến cảnh giới Đại Viên Mãn. Linh khí thiên địa ở nơi này nồng đậm hơn ngoại giới rất nhiều, nếu không chăm chỉ tu luyện thì đúng là hư mất của trời.
Diệp Bạch minh bạch trong lòng. Trong vòng mười năm, thế hệ đệ tử này nhất định sẽ xuất hiện tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Quý Thương Manh của Minh Nguyệt Phong, Lý Đông Dương trên Tọa Vong Phong, Liên Dạ Vũ từ Thương Lãng Phong, cùng các thiên tài của các Phong khác đều đã đạt tới Luyện Khí tầng mười ba đại viên mãn, trình độ cao nhất của tu sĩ Luyện Khí. Trải qua hành trình thí luyện lần này, họ đều gặt hái được nhiều điều. Ngày trở về, nhất định thực lực của họ sẽ lại tăng lên một bậc.
Đám người đó mới ngày nào vẫn còn là những nhân vật mà hắn phải ngưỡng vọng. Nhưng giờ đây, sau khi trải qua lôi đình tẩy lễ đến chết đi sống lại, lòng dạ hắn đã khoáng đạt hơn nhiều. Diệp Bạch chợt cảm thấy khoảng cách giữa mình và họ càng ngày càng gần lại, rồi sẽ có một ngày hắn sẽ vượt xa bọn họ.
Diệp Bạch lật cái xác của Bích Mục Kim Vượn lên, nhận thấy cái xác đã bị ăn mòn quá mạnh, da lông xương cốt đã không còn tác dụng. Còn móng vuốt và hàm răng bốc mùi tởm lợm lại không thể khơi dậy nổi hứng thú của hắn. Đành phải gọi ra một quả cầu lửa, thiêu cháy nó thành tro tàn.
Hắn vào trong huyệt động của đàn vượn mới ngửi thấy mùi thịt tanh nồng nặc, gay mũi kinh người. Yêu thú cấp thấp, linh trí sơ khai nên vẫn còn giữ nguyên bản năng dã thú, thịt thối xương tàn ăn không hết bị vứt đầy đất. Hắn thậm chí còn phát hiện hài cốt của mấy người, không biết đó là vị sư huynh, sư tỷ xui xẻo nào.
Diệp Bạch tiện tay vứt ra mấy quả cầu lửa, thiêu đốt một lát đến khi chỉ còn tro tàn. Đúng vào lúc hắn đangđịnh gọi gió về thổi sạch hang động thì đột nhiên phát hiện có ánh sáng trắng bạc lóe lên trong đám tro tàn. "Di" lên một tiếng kinh dị, lấy lên xem xét, hóa ra là một chiếc vòng tay trữ vật có màu trắng sữa, không biết làm bằng chất liệu gì. Sau khi lau đi lớp tro bụi thì toát ra ánh sáng long lanh rực rỡ.
Mặt trong vòng tay có khắc một mặt chữ nho nhỏ là "Tô", nét chữ thanh tú sâu sắc. Vì phớt lên nước thuốc màu vàng sáng mà đẹp dễ vô cùng, khiến hắn không kìm được mà cứ nhìn mãi. Để lại ấn tượng trang nhã, siêu phàm thoát tục, chủ nhân cũ chắc là một người con gái.
Vòng tay trữ vật và túi trữ vật có cùng một tác dụng, mang theo thuận tiện lại có thể dùng làm đồ trang sức nên rất được phái nữ hoanh nghênh. Chiếc vòng tay này lại có thể hoàn hảo dưới sức nóng của quả cầu lửa, hiểm nhiên không phải vật phàm.
Diệp Bạch không ngờ lại có niềm vui ngoài ý muốn, trong lòng hắn rạo rực chờ mong với đồ vật trong vòng tay trữ vật. Miệng khẽ cười, thần thức tràn vào vòng tay, định bụng tìm xem có gì hay ho trong này.
Vẻn vẹn một hơi thở, vẻ vui mừng trên mặt hắn đã cứng đờ, thần thức không thể nào xâm nhập vào trong. Vòng tay phát ra lực phản bàng bạc, ngăn cách thần thức của hắn.
"Gặp quỷ rồi!"
Tình huồng như vậy chỉ xảy ra khi chủ nhân của chiếc vòng tay này còn sống. Chỉ là không biết cái vòng này bị người chủ làm rơi mất hay bị bọn vượn này cướp về.
"Đúng là lấy giỏ trúc múc nước mà." Diệp Bạch không nhịn được than thở rồi hậm hực thu hồi vòng tay, chẳng thèm để ý nữa. Rồi hắn đi loanh quanh hang động tìm kiếm một hồi nhưng chẳng tìm được gì, vật quý thì không có, đến cả mỏ linh thạch trong tưởng tượng cũng không có chút dấu vết nào. Hắn chỉ tìm được mấy khối linh thạch nhỏ, không biết làm sao đành phải tế lên phi kiếm, biến hang động lộn xộn thành bộ dáng vuông vắn tứ phương.
Diệp Bạch xây xong động phủ nhưng vẫn không cảm thấy an toàn, lại ra ngoài hang động bố trí thêm mấy cái trận pháp. Mấy trận pháp bài bố bằng cây cối và đất đá nên lực công kích không cao. Nhưng bù lại, chúng có tác dụng báo động và mê hoặc rất tốt. Cho dù hắn ở vào tình trạng tu luyện khẩn yếu cũng có thể phát hiện những điềm khác thường ở bên ngoài.
Từ khi hắn vào Liên Vân Đạo tông đến giờ, chỉ biết một lòng một dạ tu luyện, chẳng mấy khi rảnh rang. Mấy cái trận pháp đơn giản này cũng là vì bị nhị sư huynh lôi đi làm cùng mới biết.
Nghĩ tới đây, hắn liền cảm thấy mình không thể không dành thời gian đi tìm thi hài của mấy vị sư huynh, sư tỷ. Một là vì hắn hiểu rõ sư huynh, sư tỷ của mình, người dù còn hay khuất đều muốn trở về với quê hương, tựa như lá rụng về cội vậy. Nếu như có thể ra ngoài, nhất định hắn phải đưa di hài của họ về Lão Thụ Phong. Hai là trong túi trữ vật của họ có vài vật hữu dụng với tình cảnh hiện giờ của hắn.
Lại tốn thêm nửa canh giờ, chẻ mấy cây gỗ thành bộ bàn ghế giản dị, lúc này mới coi như xong việc.
Diệp Bạch làm xong hết thảy, rốt cuộc cũng có cảm giác an toàn. Hắn đặt mông ngồi xuống ghế, lau mồ hôi, lại lấy ra một bầu rượu, bưng bầu rượu dốc vào miệng tu ừng ực rồi thở phào nhẹ nhõm.
Mấy ngày kế tiếp, sinh hoạt của hắn đã bắt đầu có quy luật. Ở nơi không phân biệt được trời trắng đêm đen, không có khái niệm thời gian này, hắn lặng lẽ tính toán trong lòng. Mỗi lần hành công đủ một trăm linh tám huyệt khiếu trong cơ thể là một tiểu chu thiên, mất gần nửa canh giờ. Như vậy, hành công hai tư lần thì một ngày đã qua.
Mỗi ngày, hắn dùng sáu canh giờ để đả tọa tu luyện, thời gian còn lại đều bỏ ra để tìm kiếm bảo vật và tìm đường ra ngoài. Bởi vì khi mệt, tu sĩ không cần ngủ, chỉ cần đả tọa là được.
Mỗi ngày trôi qua, hắn lại vạch lên mặt bàn một đường ngang nho nhỏ, làm dấu xác định thời gian đơn giản.
Giới Môn của vực sâu Lôi Lạc là một tồn tại rất kỳ lạ. Diệp Bạch từ khi gia nhập Liên Vân Đạo tông đến giờ, tuy đã được thấy không ít chuyện huyền bí thần kỳ nhưng vẫn không thể nào dùng ngôn ngữ để miêu tả được hình dáng của Giới Môn. Phảng phất như đó chỉ là một tầng ánh sánh hư ảo, phát ra lục quang âm u, thần bí mạc trắc, sừng sững giữa không trung, có diện mạo na ná như cánh cổng, nhìn vào nó hồi lâu, hai mắt tựa hồ sẽ bị hãm sâu vào trong đó, không thể nào thoát ra được.
Diệp Bạch dựa vào ký ức lúc mới đến, tìm tòi mười ngày, cuối cùng cũng tìm được chỗ Giới Môn ở trên đỉnh một ngọn núi. Hắn có ấn tượng đặc biệt sâu sắc với nơi này, bởi vì khi vừa đặt chân tới đây, mọi người đã phát hiện ra một cây Hỏa Lê. Quả của cây Hỏa Lê là một trong những tài liệu chủ yếu để luyện chế Tinh Nguyên Đan, cực kỳ thưa thớt lại quý giá khó tìm.
Vì vậy một hồi tranh đấu là không thể tránh được, cuối cùng quả của cây Hỏa Lê bị các đại sư huynh lấy mất. Mà thân cây Hỏa Lê nọ cũng vì đó mà hằn đầy những vết đao bổ kiếm chặt, lửa thiêu sét giật.
Diệp Bạch vuốt ve sẹo trên cây, cảm nhận mọi người vì nó mà đánh giết với nhau, trong lòng thổn thức không thôi.
Bởi vì linh khí trong không gian này dị thường nồng đậm nên cây Hỏa Lê lại có dấu hiệu nở hoa. Nụ hoa nho nhỏ màu tuyết trắng đọng ở bên cành, phất phơ theo gió. Có lẽ không bao lâu nữa, sẽ lại kết thành từng chùm trái cây.
Ngoại trừ cây Hỏa Lê vẫn đứng thẳng ở nơi đó như trước thì xung quanh hoàn toàn trống trơn. Giới Môn không hề đứng sừng sững giữa không trung như Diệp Bạch chờ mong. Xem ra muốn đi ra ngoài, hắn thực sự phải chờ tới mười năm sau rồi.
Trong lòng hắn không thấy thất vọng lắm, việc hắn phải làm còn rất nhiều. Mười năm đối với người phàm, có lẽ rất dài. Nhưng đối với tu sĩ thì khoảng thời gian đó chỉ đủ để tĩnh tọa vài lần mà thôi.
Nhất định phải tìm được di hài của mấy vị sư huynh, sư tỷ. Lôi Nguyên thuật vẫn phải tu luyện khắc khổ mới có thể đạt đến cảnh giới Đại Viên Mãn. Linh khí thiên địa ở nơi này nồng đậm hơn ngoại giới rất nhiều, nếu không chăm chỉ tu luyện thì đúng là hư mất của trời.
Diệp Bạch minh bạch trong lòng. Trong vòng mười năm, thế hệ đệ tử này nhất định sẽ xuất hiện tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Quý Thương Manh của Minh Nguyệt Phong, Lý Đông Dương trên Tọa Vong Phong, Liên Dạ Vũ từ Thương Lãng Phong, cùng các thiên tài của các Phong khác đều đã đạt tới Luyện Khí tầng mười ba đại viên mãn, trình độ cao nhất của tu sĩ Luyện Khí. Trải qua hành trình thí luyện lần này, họ đều gặt hái được nhiều điều. Ngày trở về, nhất định thực lực của họ sẽ lại tăng lên một bậc.
Đám người đó mới ngày nào vẫn còn là những nhân vật mà hắn phải ngưỡng vọng. Nhưng giờ đây, sau khi trải qua lôi đình tẩy lễ đến chết đi sống lại, lòng dạ hắn đã khoáng đạt hơn nhiều. Diệp Bạch chợt cảm thấy khoảng cách giữa mình và họ càng ngày càng gần lại, rồi sẽ có một ngày hắn sẽ vượt xa bọn họ.
/10
|