- Phạm Đông Ly.
Cổ Qua có chút thất thần. Người nầy cha là thương nhân đệ nhất ở Tây Bắc, nghe nói tiền trong nhà ngay cả hoàng thất Tiên Vũ Đế Quốc cũng không bằng. Địa vị của Phạm Đông Ly này ở Tiên Vũ Đế Quốc so sánh với thái tử cũng không kém bao nhiêu…
Phạm gia chuyên làm ăn buôn bán, nơi đây ai cũng biết. Nghe nói Phạm gia cùng Đông Duyến Tông có chút liên lạc, cho nên mấy lần hoàng thất Tiên Vũ Đế Quốc muốn ra tay với hắn cũng không có thành công.
- Di, vị huynh đệ kia nhìn lạ mặt quá. Thành Thanh Nhận quả là có nhân tài, không nghĩ tới bằng tuổi ta mà tu vi lại cao hơn.
Vẻ mặt Phạm Đông Ly cười ngớ ngẩn, trong giọng nói ít nhiều có chút chua chát, nhưng lại ẩn chứa rất nhiều ngưỡng mộ.
- Tại hạ Cổ Qua, xin chào Phạm huynh đệ.
Cổ Qua không thể làm bộ, giống như trước hành lễ ngang hàng.
- Phạm huynh đệ, mặt hiện hồng quang. Như vậy đột phá Địa giai trung phẩm cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, thật là đáng mừng.
Ánh mắt Cổ Qua vô cùng bén nhọn, mặc dù hắn mười năm qua không có cùng ai động thủ, nhưng một chút nhãn lực vẫn phải có.
Ánh mắt Phạm Đông Ly híp lại, hắn tuy là con của phú thương, nhưng trời sanh tính hiếu chiến, nếu không cũng sẽ không lựa chọn tiến vào Tiên phái:
- Hảo nhãn lực. Cổ huynh đệ, ngày sau ta và ngươi luận bàn một chút.
- Không dám, không dám
Cổ Qua chắp chắp tay, trong lòng sướng khoái cực kỳ. Hắn từng là đệ tử thứ xuất Cổ gia, ở Cổ gia một chút địa vị cũng không có, thực lực bây giờ tăng vọt. Mặc dù chỉ là trên một cảnh giới, nhưng có thể cùng những người mà thiếu gia dòng chính của Cổ gia cũng phải nịnh bợ luận giao ngang hàng, điều nầy có thể không để cho Cổ Qua vui mừng sao?
Thời gian từ từ trôi qua, ba người ở chung một chỗ nói chuyện tào lao đã qua một canh giờ, quảng trường bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, trên quảng trường tụ đầy người, các đại gia tộc lục tục kéo tới.
Trung tâm quảng trường dụng lên một đài cao rộng chừng ba mươi thước, chuẩn bị nghênh đón Tiên Sư đến.
Đúng lúc này, Cổ Qua nhìn thấy nơi lối đi tiến ra gần hai mươi người, dẫn đầu rõ ràng là Cổ Tranh.
Hắn nhìn ra xa, tựa hồ đang tìm người, sau khi ánh mắt hắn nhìn thấy Cổ Qua liền như làn gió chạy vội tới:
- Cổ Qua ca ca, sao ngươi lại tới một mình a. Ta cùng chúng huynh đệ ra hậu sơn tìm ngươi từ sáng sớm.
Trên đầu Cổ Tranh đổ đầy mồ hôi, hiển nhiên là tốn nhiều khí lực.
- Phạm huynh cùng Tần huynh cũng ở nơi đây sao. Nhìn bộ dáng các ngươi hàn huyên hẳn là biết nhau.
Cổ Qua đối với thái độ khiếp sợ vô cùng của Cổ Tranh hắn thật sự không rõ. Hôm qua còn giống như cừu nhân, sáng nay tự nhiên lại thay đổi giống như người khác vậy. “Chẳng lẽ tối hôm qua ta đột phá, hắn và đại trưởng lão nhìn thấy, đại trưởng lão bảo hắn phải cùng ta quan hệ tốt với nhau? Nhìn thái độ của hắn, tựa hồ là phát ra từ nội tâm.”
Cổ Qua cùng Cổ Tranh đều là mười sáu tuổi, Cổ Qua nếu so với Cổ Tranh lớn hơn ba tháng.
- Làm phiền huynh đệ, buổi sáng trong lúc rãnh rỗi, ta liền đi sớm một chút, không nghĩ tới các huynh đệ còn băn khoăn cho ta.
Thái độ Cổ Qua thản nhiên, ánh mắt trong suốt, không hề làm bộ. Lại hướng đối phương chủ động giải tỏa hiềm khích lúc trước. Mặc dù Cổ Tranh từng bởi vì Cổ Lăng cùng mình đối địch, nhưng cũng không quá phận, so với một đệ tử thứ xuất như hắn thì mạnh hơn nhiều.
- Huynh biết là tốt rồi.
Cổ Tranh cầm tay Cổ Qua nói.
Tối hôm qua trở về, hắn vô luận như thế nào cũng không ngủ được, Cổ Qua khiến cho hắn rung động quá mức rồi. Vốn là có chút không phục, chỉ trong một đêm liền tiêu tán.
Ánh mắt Cổ Qua nhìn về các đệ tử phía sau Cổ Tranh, những mầm mống đệ tử này trong có không ít người từng khi nhục hắn. Gặp phải ánh mắt Cổ Qua, bọn họ đều không hẹn mà cùng cúi đầu.
Tin tức Cổ Qua đột phá Địa giai thượng phẩm, sáng sớm nay đã truyền khắp toàn gia tộc. Cấp độ này, bọn hắn trong vòng mười năm cũng khó mà đạt tới.
Cổ Qua thu hồi ánh mắt, cùng Cổ Tranh, Tần Hư, Phạm Đông Ly tiếp tục tán gẫu.
Chỉ chốc lát, trên đài cao, đứng đầy các nhân vật có uy tín ở thành Thanh Nhận.
Thành chủ thành Thanh Nhận Liễu Nam Thiên, tộc trưởng Tần gia Tần Tâm Võ, đại trưởng lão Cổ gia Cổ Long, tộc trưởng Lý gia Lý Tế Lung... Chín người đứng ở trên đài, nhìn về hướng Tây, đợi chờ Tiên Sư tới.
- Mau nhìn. . . Tiên Sư đến rồi.
Một tiếng hô từ trong đám người vang lên. Phía chân trời một điểm đen từ từ hướng bên này bay tới, không ngừng trở nên to lớn.
- Tiên Sư cùng Tiên Thú.
Mọi người nhìn lên, trong ánh mắt tràn đầy sùng bái.
- Tốc độ thật là nhanh … Gần, càng gần.
Trong chốc lát, một con chim Tiên Thú màu xanh khổng lồ từ trên trời chậm rãi hạ xuống.
"Tứ Sí Thanh Điểu. " Trong lòng Cổ Qua chấn động mạnh. Hắn từng đọc trong một số sách trong tộc biết được một chút về loại Tiên Thú này.
- Chiều cao ba mươi thước, sải cánh năm mươi thước, trọng lượng năm nghìn cân, linh tính siêu cường là Linh Thú vận chuyển đệ tử trong Tiên phái.
- Tiên Sư. Hai gã Tiên Sư.
Lại thấy giữa không trung hai gã Tiên Sư từ trên lưng Tứ Sí Thanh Điểu chậm rãi bay xuống.
- Rào rào…
Trên quảng trường, trừ những người trên đài, toàn bộ đều quỳ xuống.
- Bái kiến Tiên Sư.
Thanh âm vang dội, xông phá trời cao.
Hai gã Tiên Sư, một gã trẻ tuổi, một gã lão luyện đứng ở trên đài cao.
Hai gã Tiên Sư mặc dù già trẻ khác nhau, nhưng trang phục giống nhau, đều mặc trường bào bằng tơ màu thanh kim, trên có đính châu ngọc, dưới chân mang giày bó. Trang phục tuy trong có vẻ gò bó, nhưng giá trị thực không rẻ.
Hai gã Tiên Sư một trước một sau, hiển nhiên lão Tiên Sư kia mới là chủ khảo của lần khảo hạch này.
- Ha ha... Không nghĩ tới bần đạo còn có thể nhìn thấy Liễu thành chủ...
Lão Tiên Sư hai tay ôm quyền, giống như lễ tiết của giang hồ phàm trần.
Liễu Nam Thiên vui mừng nhướng mày, hắn sớm biết năm nay có đồng môn sư huynh của mình đến, cho nên chuẩn bị rất chu đáo.
- Tư Mã sư huynh, nghe nói ngươi lên cấp Thông Huyền, thật là đáng mừng.
Hai người đi lên, nhắc lại giao tình trước kia, đem chín người kia coi là không khí. Nhưng chín người này tựa hồ hết sức yên tĩnh, ở một bên cười theo, tràng diện hết sức hòa hợp.
- Liễu sư đệ, nghe nói ngươi mà đã đạt tới Địa giai trung phẩm, xếp hàng thứ bảy trên Tiên Vũ Kiều Sở bảng của Tiên Vũ Đế Quốc. Khi ta vào phàm trần, sư tôn từng dặn dò ta nhất định phải đem ngươi mang về.
Vẻ mặt Tư Mã Thanh Hoằng hâm mộ.
- Ah... Đúng rồi, tới đây ta giới thiệu cho ngươi. Vị sư đệ này là nội môn đệ tử mới lên cấp, tên là Đổng Thanh, rất được Nguyên Chí chân nhân yêu thích, đã được thu làm đồ đệ rồi.
Liễu Thành chủ ngẩn ra. Tuy hắn rời khỏi tông phái nhiều năm, nhưng danh hiệu Nguyên Chí chân nhân hắn cũng biết, đây chính là Đan Đạo chân nhân.
- Tại hạ Liễu Nam Thiên, coi như là nửa sư huynh của ngươi. Chuyện thành Thanh Nhận chọn lựa, kính xin hai vị chiếu cố một chút.
Tham gia chọn lựa có ba trăm người, nhưng danh sách chỉ có mười, hơn nữa đã sớm được thống nhất nội bộ rồi, nếu như Đổng Thanh này mà cản trở, Liễu Nam Thiên sẽ hết sức khó chịu.
Đổng Thanh cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng chắp tay, coi như là hoàn lễ.
- Liễu Thành chủ, người phía dưới còn đang quỳ đấy, để cho bọn họ đứng lên đi. Về phần chọn lựa đệ tử, ngài là môn nhân của tông phái ta, ngài nên biết, tông phái chúng ta không dựa vào một khuôn mẫu mà chọn lựa nhân tài, lần này toàn bộ do Tư Mã sư huynh xử lý, hiện tại nên bắt đầu đi. Buổi tối ta còn có chút chuyện riêng cần xử lý.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Mặt mày Liễu Nam Thiên phơi phới. Sau khi hắn dò xét, biết Đổng Thanh sẽ không làm khó, lập tức lớn tiếng nói:
- Mọi người hảy đứng lên, hiện tại tiến vào chọn lựa.
Chỗ mười một người này đứng cách Cổ Qua tầm hai trăm thước, người trên đài nói gì, đám người Cổ Qua một chút cũng nghe không rõ. Chỉ nghe thấy thành chủ đại nhân quát to một tiếng, hơn ba trăm đệ tử, ai cũng ma quyền sát chưởng, nóng lòng muốn ứng thí.
- Hạng mục thứ nhất, khiêng đỉnh. . Quân đâu, đem đỉnh lên quảng trường.
Cổ Qua có chút thất thần. Người nầy cha là thương nhân đệ nhất ở Tây Bắc, nghe nói tiền trong nhà ngay cả hoàng thất Tiên Vũ Đế Quốc cũng không bằng. Địa vị của Phạm Đông Ly này ở Tiên Vũ Đế Quốc so sánh với thái tử cũng không kém bao nhiêu…
Phạm gia chuyên làm ăn buôn bán, nơi đây ai cũng biết. Nghe nói Phạm gia cùng Đông Duyến Tông có chút liên lạc, cho nên mấy lần hoàng thất Tiên Vũ Đế Quốc muốn ra tay với hắn cũng không có thành công.
- Di, vị huynh đệ kia nhìn lạ mặt quá. Thành Thanh Nhận quả là có nhân tài, không nghĩ tới bằng tuổi ta mà tu vi lại cao hơn.
Vẻ mặt Phạm Đông Ly cười ngớ ngẩn, trong giọng nói ít nhiều có chút chua chát, nhưng lại ẩn chứa rất nhiều ngưỡng mộ.
- Tại hạ Cổ Qua, xin chào Phạm huynh đệ.
Cổ Qua không thể làm bộ, giống như trước hành lễ ngang hàng.
- Phạm huynh đệ, mặt hiện hồng quang. Như vậy đột phá Địa giai trung phẩm cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, thật là đáng mừng.
Ánh mắt Cổ Qua vô cùng bén nhọn, mặc dù hắn mười năm qua không có cùng ai động thủ, nhưng một chút nhãn lực vẫn phải có.
Ánh mắt Phạm Đông Ly híp lại, hắn tuy là con của phú thương, nhưng trời sanh tính hiếu chiến, nếu không cũng sẽ không lựa chọn tiến vào Tiên phái:
- Hảo nhãn lực. Cổ huynh đệ, ngày sau ta và ngươi luận bàn một chút.
- Không dám, không dám
Cổ Qua chắp chắp tay, trong lòng sướng khoái cực kỳ. Hắn từng là đệ tử thứ xuất Cổ gia, ở Cổ gia một chút địa vị cũng không có, thực lực bây giờ tăng vọt. Mặc dù chỉ là trên một cảnh giới, nhưng có thể cùng những người mà thiếu gia dòng chính của Cổ gia cũng phải nịnh bợ luận giao ngang hàng, điều nầy có thể không để cho Cổ Qua vui mừng sao?
Thời gian từ từ trôi qua, ba người ở chung một chỗ nói chuyện tào lao đã qua một canh giờ, quảng trường bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, trên quảng trường tụ đầy người, các đại gia tộc lục tục kéo tới.
Trung tâm quảng trường dụng lên một đài cao rộng chừng ba mươi thước, chuẩn bị nghênh đón Tiên Sư đến.
Đúng lúc này, Cổ Qua nhìn thấy nơi lối đi tiến ra gần hai mươi người, dẫn đầu rõ ràng là Cổ Tranh.
Hắn nhìn ra xa, tựa hồ đang tìm người, sau khi ánh mắt hắn nhìn thấy Cổ Qua liền như làn gió chạy vội tới:
- Cổ Qua ca ca, sao ngươi lại tới một mình a. Ta cùng chúng huynh đệ ra hậu sơn tìm ngươi từ sáng sớm.
Trên đầu Cổ Tranh đổ đầy mồ hôi, hiển nhiên là tốn nhiều khí lực.
- Phạm huynh cùng Tần huynh cũng ở nơi đây sao. Nhìn bộ dáng các ngươi hàn huyên hẳn là biết nhau.
Cổ Qua đối với thái độ khiếp sợ vô cùng của Cổ Tranh hắn thật sự không rõ. Hôm qua còn giống như cừu nhân, sáng nay tự nhiên lại thay đổi giống như người khác vậy. “Chẳng lẽ tối hôm qua ta đột phá, hắn và đại trưởng lão nhìn thấy, đại trưởng lão bảo hắn phải cùng ta quan hệ tốt với nhau? Nhìn thái độ của hắn, tựa hồ là phát ra từ nội tâm.”
Cổ Qua cùng Cổ Tranh đều là mười sáu tuổi, Cổ Qua nếu so với Cổ Tranh lớn hơn ba tháng.
- Làm phiền huynh đệ, buổi sáng trong lúc rãnh rỗi, ta liền đi sớm một chút, không nghĩ tới các huynh đệ còn băn khoăn cho ta.
Thái độ Cổ Qua thản nhiên, ánh mắt trong suốt, không hề làm bộ. Lại hướng đối phương chủ động giải tỏa hiềm khích lúc trước. Mặc dù Cổ Tranh từng bởi vì Cổ Lăng cùng mình đối địch, nhưng cũng không quá phận, so với một đệ tử thứ xuất như hắn thì mạnh hơn nhiều.
- Huynh biết là tốt rồi.
Cổ Tranh cầm tay Cổ Qua nói.
Tối hôm qua trở về, hắn vô luận như thế nào cũng không ngủ được, Cổ Qua khiến cho hắn rung động quá mức rồi. Vốn là có chút không phục, chỉ trong một đêm liền tiêu tán.
Ánh mắt Cổ Qua nhìn về các đệ tử phía sau Cổ Tranh, những mầm mống đệ tử này trong có không ít người từng khi nhục hắn. Gặp phải ánh mắt Cổ Qua, bọn họ đều không hẹn mà cùng cúi đầu.
Tin tức Cổ Qua đột phá Địa giai thượng phẩm, sáng sớm nay đã truyền khắp toàn gia tộc. Cấp độ này, bọn hắn trong vòng mười năm cũng khó mà đạt tới.
Cổ Qua thu hồi ánh mắt, cùng Cổ Tranh, Tần Hư, Phạm Đông Ly tiếp tục tán gẫu.
Chỉ chốc lát, trên đài cao, đứng đầy các nhân vật có uy tín ở thành Thanh Nhận.
Thành chủ thành Thanh Nhận Liễu Nam Thiên, tộc trưởng Tần gia Tần Tâm Võ, đại trưởng lão Cổ gia Cổ Long, tộc trưởng Lý gia Lý Tế Lung... Chín người đứng ở trên đài, nhìn về hướng Tây, đợi chờ Tiên Sư tới.
- Mau nhìn. . . Tiên Sư đến rồi.
Một tiếng hô từ trong đám người vang lên. Phía chân trời một điểm đen từ từ hướng bên này bay tới, không ngừng trở nên to lớn.
- Tiên Sư cùng Tiên Thú.
Mọi người nhìn lên, trong ánh mắt tràn đầy sùng bái.
- Tốc độ thật là nhanh … Gần, càng gần.
Trong chốc lát, một con chim Tiên Thú màu xanh khổng lồ từ trên trời chậm rãi hạ xuống.
"Tứ Sí Thanh Điểu. " Trong lòng Cổ Qua chấn động mạnh. Hắn từng đọc trong một số sách trong tộc biết được một chút về loại Tiên Thú này.
- Chiều cao ba mươi thước, sải cánh năm mươi thước, trọng lượng năm nghìn cân, linh tính siêu cường là Linh Thú vận chuyển đệ tử trong Tiên phái.
- Tiên Sư. Hai gã Tiên Sư.
Lại thấy giữa không trung hai gã Tiên Sư từ trên lưng Tứ Sí Thanh Điểu chậm rãi bay xuống.
- Rào rào…
Trên quảng trường, trừ những người trên đài, toàn bộ đều quỳ xuống.
- Bái kiến Tiên Sư.
Thanh âm vang dội, xông phá trời cao.
Hai gã Tiên Sư, một gã trẻ tuổi, một gã lão luyện đứng ở trên đài cao.
Hai gã Tiên Sư mặc dù già trẻ khác nhau, nhưng trang phục giống nhau, đều mặc trường bào bằng tơ màu thanh kim, trên có đính châu ngọc, dưới chân mang giày bó. Trang phục tuy trong có vẻ gò bó, nhưng giá trị thực không rẻ.
Hai gã Tiên Sư một trước một sau, hiển nhiên lão Tiên Sư kia mới là chủ khảo của lần khảo hạch này.
- Ha ha... Không nghĩ tới bần đạo còn có thể nhìn thấy Liễu thành chủ...
Lão Tiên Sư hai tay ôm quyền, giống như lễ tiết của giang hồ phàm trần.
Liễu Nam Thiên vui mừng nhướng mày, hắn sớm biết năm nay có đồng môn sư huynh của mình đến, cho nên chuẩn bị rất chu đáo.
- Tư Mã sư huynh, nghe nói ngươi lên cấp Thông Huyền, thật là đáng mừng.
Hai người đi lên, nhắc lại giao tình trước kia, đem chín người kia coi là không khí. Nhưng chín người này tựa hồ hết sức yên tĩnh, ở một bên cười theo, tràng diện hết sức hòa hợp.
- Liễu sư đệ, nghe nói ngươi mà đã đạt tới Địa giai trung phẩm, xếp hàng thứ bảy trên Tiên Vũ Kiều Sở bảng của Tiên Vũ Đế Quốc. Khi ta vào phàm trần, sư tôn từng dặn dò ta nhất định phải đem ngươi mang về.
Vẻ mặt Tư Mã Thanh Hoằng hâm mộ.
- Ah... Đúng rồi, tới đây ta giới thiệu cho ngươi. Vị sư đệ này là nội môn đệ tử mới lên cấp, tên là Đổng Thanh, rất được Nguyên Chí chân nhân yêu thích, đã được thu làm đồ đệ rồi.
Liễu Thành chủ ngẩn ra. Tuy hắn rời khỏi tông phái nhiều năm, nhưng danh hiệu Nguyên Chí chân nhân hắn cũng biết, đây chính là Đan Đạo chân nhân.
- Tại hạ Liễu Nam Thiên, coi như là nửa sư huynh của ngươi. Chuyện thành Thanh Nhận chọn lựa, kính xin hai vị chiếu cố một chút.
Tham gia chọn lựa có ba trăm người, nhưng danh sách chỉ có mười, hơn nữa đã sớm được thống nhất nội bộ rồi, nếu như Đổng Thanh này mà cản trở, Liễu Nam Thiên sẽ hết sức khó chịu.
Đổng Thanh cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng chắp tay, coi như là hoàn lễ.
- Liễu Thành chủ, người phía dưới còn đang quỳ đấy, để cho bọn họ đứng lên đi. Về phần chọn lựa đệ tử, ngài là môn nhân của tông phái ta, ngài nên biết, tông phái chúng ta không dựa vào một khuôn mẫu mà chọn lựa nhân tài, lần này toàn bộ do Tư Mã sư huynh xử lý, hiện tại nên bắt đầu đi. Buổi tối ta còn có chút chuyện riêng cần xử lý.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Mặt mày Liễu Nam Thiên phơi phới. Sau khi hắn dò xét, biết Đổng Thanh sẽ không làm khó, lập tức lớn tiếng nói:
- Mọi người hảy đứng lên, hiện tại tiến vào chọn lựa.
Chỗ mười một người này đứng cách Cổ Qua tầm hai trăm thước, người trên đài nói gì, đám người Cổ Qua một chút cũng nghe không rõ. Chỉ nghe thấy thành chủ đại nhân quát to một tiếng, hơn ba trăm đệ tử, ai cũng ma quyền sát chưởng, nóng lòng muốn ứng thí.
- Hạng mục thứ nhất, khiêng đỉnh. . Quân đâu, đem đỉnh lên quảng trường.
/30
|