Chương 14:
Sáng hôm sau.
Vĩnh Phúc đã sửa xong tấm ảnh gia đình cho Nhược Vi. Người đàn ông-tức là ba của nó-trong tấm hình nhìn thật quen. Một bước chân nhẹ nhàng bước tới, là mẹ anh. Bà đi đến ngồi bên cạnh, anh quay lại nhìn mẹ của mình thật âu ếm. Vĩnh Phúc đã quyết định rồi, anh sẽ chuyển về đây ở, không ở chung cư nữa. Một phần để giúp mẹ anh mau hồi phục, một phần là để chăm sóc mẹ anh dễ dàng hơn.
Đột nhiên người phụ nữ tái mặt nhìn chằm chằm vào tấm hình, hai bàn tay khẽ run run và la toáng lên:
-Á…á…á… Đồ giết người, tránh xa tôi ra, đồ giết người… Trương Lam Minh, các người là đồ độc ác… các người chết đi… Á… á… á… KHÔNG… KHÔNG…
-Mẹ… mẹ à. Có chuyện gì vậy, mẹ… mẹ…
Vĩnh Phúc vội vàng bỏ tấm hình xuống đến đỡ bà, mẹ anh vẫn ngồi dưới đất, ánh mắt bà vô cũng hoảng loạn như vừa trải qua một điều thực sự rất kinh khủng và đáng sợ. Anh ôm bà vào lòng vỗ về an ủi:
-Mẹ à, không sao đâu… không sao đâu!
Thật ra có chuyện gì đã xảy ra chứ. Có liên quan tới bức ảnh gia đình này sao? Còn người tên Trương Lam Phong đó… là ai?
Sau khi cho mẹ anh uống thuốc an thần, Vĩnh Phúc chạy xe đến nhà Nhược Vi trả lại tấm hình cho nó.
-Nhanh vậy à, cám ơn anh nhiều nha!
-Không có gì, mà Trương Lam Phong… là… là ba của em à ?
-Đúng rồi, nhưng sao anh biết ?
-À không có gì. Tôi về trước đây.
Nói rồi anh póng xe chay vụt đi. Trên đường đi anh vừa suy nghĩ về thái độ kì lạ củ mẹ mình và cả cái tên Trương Lam Phong, mẹ anh biết ba nó sao ? Nhưng tại sao lại phải hoảng sợ như vậy chứ ? Chẳng lẽ có chuyện gì đó ?
…
Hôm nay là một ngày thứ năm, chẳng có gì đáng nói nếu như ông trời hôm nay không cho nắng sau một tuần âm u mây mưa. Hoàng Nam vẫn chưa được xuất viện nên sau khi học xong Nhược Vi đạp xe cạy ngay đến bệnh viện. Chủ yếu là canh chừng Mai Mai. Cô ta ngày nào cũng đến và mỗi lần đến lại mang theo lùm xùm nào là bánh kẹo với trái cây, nước ngọt… Tội nghiệp Hoàng Nam phải ngồi nghe hai đại tỉ đấu võ miệng với nhau. Điều khiến cậu mắc cười nhất là Nhược Vi vừa cãi vừa lấy bánh của Mai Mai ăn. Khỏi nói cũng biết Mai Mai tức cỡ nào.
-Sao cậu dám ăn bánh của tớ?
-Sao tớ lại không dám?
-Cậu… cậu…
-… đẹp gái hả? Cám ơn nha!
-Cậu… bánh đó tớ mua cho Hoàng Nam ăn, chứ không phải mua cho con nhỏ lanh chanh như cậu. Sao cậu kì cục vậy.
-Hoàng Nam không ăn thì tớ ăn. Có sao đâu!
-Sao lại không sao.
-Chứ làm sao nào? Thôi thôi, cậu về mà lo cho Minh Khoa của cậu đi.
-Cậu…
-… đẹp gái! Tớ biết điều đó lâu rồi. khỏi khen nữa.
Nghe tới Minh Khoa cổ họng Mai Mai tự nhiên nghẹn cúng lại. Sau cái lần mà cậu ta gọi cô là ”An Kiều” thì cô không còn gặp cậu ta nữa.
-Sao im lặng vậy, nói tới Minh Khoa mắc cỡ ha gì? Hí hí…
-Tớ không rãnh để cãi nhau với cậu đâu cái đồ lanh chanh.-Tới đây cô quay qua Hoàng Nam mỉm cười-Tớ về trước nha Hoàng Nam.
Mai Mai xách cặp đi về, không quên tặng cho nó một cái liếc mắt cháy áo.
Nói chuyện cới nó toàn là đinh sắt còn nói vớ cậu thì hoa hồng rơi lã chã. Đúng là cái đồ mặt dày dỡ hơi. Chỉ còn lại Nhược Vi và cậu ở lại trong phòng, dì Ly đã về nhà nấu cháo rồi. Nó nhìn cậu, còn Hoàng Nam thì vẫn dán mắt vào cuốn sách.
-Sao phải làm vậy chứ!
Tới lúc này cậu mới quay qua nhìn nó, khuôn mặt nó đang cúi gằm xuống.
-Làm gì?-Hoàng Nam ngây thơ hỏi lại, nhưng cậu biết là Nhược Vi đang nói tới vụ tai nạn.
-Tại sao phải đẩy tớ ra? Nếu không làm vậy thì giờ cậu đâu phải nằm đây.
-Cậu muốn bản thân mình bị tai nạn lắm à? Chẳng lẽ tớ cứ trơ trơ mắt nhìn khi thấy chiếc xe tải chạy tới cậu.
-Nếu… nếu là người khác thì cậu có… như vậy không? Cậu có cứu người đó như tớ không? Hay chỉ với tớ thôi.
-Ngốc, chỉ mình cậu thôi.
-Cậu…
…
4 ngày sau, là một ngày thứ 3 trong lành mát mẻ và sảng khoái. Sau khi đi thăm Hoàng Nam về, Nhược vi và Xuhi ghé siêu thị mua đồ ăn chuẩn bị bữa tối. Bây giờ cũng khoảng 6 giờ chiều nên siêu thị khá là đông. Chen lấn mãi cuối cùng bọn nó cũng mua được túm ra củ. Tối hôm đó, có hai dĩa mỳ xào ra lò từ bàn tay khéo léo của Xuhi nếu không nhắc đến công gọt củ quả của nó.
Tối…
-Này, cậu học bài đi. Sao chơi game hoài vậy.
-Từ từ đã…
-Học lẹ lên đi.
-Mà cậu cũng có học đâu, lo ôm cái head phone với mấy cuốn tiểu thuyết không hà.-Nó nói nhưng mắt vẫn dán vào màn hình ipad.
-Tại tớ học từ hồi chiều rồi. Cậu học đi, MAU LÊN…
-Úi… úi… đừng nhéo đừng nhéo… Học liền nè…
Nhược Vi phát khổ với cô bạn quý hóa của mình. Ôm một đống tập mà đầu óc nó cứ lơ lễnh với chị Hằng.
-Cho cậu một tiếng, nếu không thuộc hết phần Lịch sử là tối ngày mai cậu sẽ được ngủ một mình đó.
-Ơ… học liền đây này… Bla… bla… bla…
…
Sáng hôm sau.
Vĩnh Phúc đã sửa xong tấm ảnh gia đình cho Nhược Vi. Người đàn ông-tức là ba của nó-trong tấm hình nhìn thật quen. Một bước chân nhẹ nhàng bước tới, là mẹ anh. Bà đi đến ngồi bên cạnh, anh quay lại nhìn mẹ của mình thật âu ếm. Vĩnh Phúc đã quyết định rồi, anh sẽ chuyển về đây ở, không ở chung cư nữa. Một phần để giúp mẹ anh mau hồi phục, một phần là để chăm sóc mẹ anh dễ dàng hơn.
Đột nhiên người phụ nữ tái mặt nhìn chằm chằm vào tấm hình, hai bàn tay khẽ run run và la toáng lên:
-Á…á…á… Đồ giết người, tránh xa tôi ra, đồ giết người… Trương Lam Minh, các người là đồ độc ác… các người chết đi… Á… á… á… KHÔNG… KHÔNG…
-Mẹ… mẹ à. Có chuyện gì vậy, mẹ… mẹ…
Vĩnh Phúc vội vàng bỏ tấm hình xuống đến đỡ bà, mẹ anh vẫn ngồi dưới đất, ánh mắt bà vô cũng hoảng loạn như vừa trải qua một điều thực sự rất kinh khủng và đáng sợ. Anh ôm bà vào lòng vỗ về an ủi:
-Mẹ à, không sao đâu… không sao đâu!
Thật ra có chuyện gì đã xảy ra chứ. Có liên quan tới bức ảnh gia đình này sao? Còn người tên Trương Lam Phong đó… là ai?
Sau khi cho mẹ anh uống thuốc an thần, Vĩnh Phúc chạy xe đến nhà Nhược Vi trả lại tấm hình cho nó.
-Nhanh vậy à, cám ơn anh nhiều nha!
-Không có gì, mà Trương Lam Phong… là… là ba của em à ?
-Đúng rồi, nhưng sao anh biết ?
-À không có gì. Tôi về trước đây.
Nói rồi anh póng xe chay vụt đi. Trên đường đi anh vừa suy nghĩ về thái độ kì lạ củ mẹ mình và cả cái tên Trương Lam Phong, mẹ anh biết ba nó sao ? Nhưng tại sao lại phải hoảng sợ như vậy chứ ? Chẳng lẽ có chuyện gì đó ?
…
Hôm nay là một ngày thứ năm, chẳng có gì đáng nói nếu như ông trời hôm nay không cho nắng sau một tuần âm u mây mưa. Hoàng Nam vẫn chưa được xuất viện nên sau khi học xong Nhược Vi đạp xe cạy ngay đến bệnh viện. Chủ yếu là canh chừng Mai Mai. Cô ta ngày nào cũng đến và mỗi lần đến lại mang theo lùm xùm nào là bánh kẹo với trái cây, nước ngọt… Tội nghiệp Hoàng Nam phải ngồi nghe hai đại tỉ đấu võ miệng với nhau. Điều khiến cậu mắc cười nhất là Nhược Vi vừa cãi vừa lấy bánh của Mai Mai ăn. Khỏi nói cũng biết Mai Mai tức cỡ nào.
-Sao cậu dám ăn bánh của tớ?
-Sao tớ lại không dám?
-Cậu… cậu…
-… đẹp gái hả? Cám ơn nha!
-Cậu… bánh đó tớ mua cho Hoàng Nam ăn, chứ không phải mua cho con nhỏ lanh chanh như cậu. Sao cậu kì cục vậy.
-Hoàng Nam không ăn thì tớ ăn. Có sao đâu!
-Sao lại không sao.
-Chứ làm sao nào? Thôi thôi, cậu về mà lo cho Minh Khoa của cậu đi.
-Cậu…
-… đẹp gái! Tớ biết điều đó lâu rồi. khỏi khen nữa.
Nghe tới Minh Khoa cổ họng Mai Mai tự nhiên nghẹn cúng lại. Sau cái lần mà cậu ta gọi cô là ”An Kiều” thì cô không còn gặp cậu ta nữa.
-Sao im lặng vậy, nói tới Minh Khoa mắc cỡ ha gì? Hí hí…
-Tớ không rãnh để cãi nhau với cậu đâu cái đồ lanh chanh.-Tới đây cô quay qua Hoàng Nam mỉm cười-Tớ về trước nha Hoàng Nam.
Mai Mai xách cặp đi về, không quên tặng cho nó một cái liếc mắt cháy áo.
Nói chuyện cới nó toàn là đinh sắt còn nói vớ cậu thì hoa hồng rơi lã chã. Đúng là cái đồ mặt dày dỡ hơi. Chỉ còn lại Nhược Vi và cậu ở lại trong phòng, dì Ly đã về nhà nấu cháo rồi. Nó nhìn cậu, còn Hoàng Nam thì vẫn dán mắt vào cuốn sách.
-Sao phải làm vậy chứ!
Tới lúc này cậu mới quay qua nhìn nó, khuôn mặt nó đang cúi gằm xuống.
-Làm gì?-Hoàng Nam ngây thơ hỏi lại, nhưng cậu biết là Nhược Vi đang nói tới vụ tai nạn.
-Tại sao phải đẩy tớ ra? Nếu không làm vậy thì giờ cậu đâu phải nằm đây.
-Cậu muốn bản thân mình bị tai nạn lắm à? Chẳng lẽ tớ cứ trơ trơ mắt nhìn khi thấy chiếc xe tải chạy tới cậu.
-Nếu… nếu là người khác thì cậu có… như vậy không? Cậu có cứu người đó như tớ không? Hay chỉ với tớ thôi.
-Ngốc, chỉ mình cậu thôi.
-Cậu…
…
4 ngày sau, là một ngày thứ 3 trong lành mát mẻ và sảng khoái. Sau khi đi thăm Hoàng Nam về, Nhược vi và Xuhi ghé siêu thị mua đồ ăn chuẩn bị bữa tối. Bây giờ cũng khoảng 6 giờ chiều nên siêu thị khá là đông. Chen lấn mãi cuối cùng bọn nó cũng mua được túm ra củ. Tối hôm đó, có hai dĩa mỳ xào ra lò từ bàn tay khéo léo của Xuhi nếu không nhắc đến công gọt củ quả của nó.
Tối…
-Này, cậu học bài đi. Sao chơi game hoài vậy.
-Từ từ đã…
-Học lẹ lên đi.
-Mà cậu cũng có học đâu, lo ôm cái head phone với mấy cuốn tiểu thuyết không hà.-Nó nói nhưng mắt vẫn dán vào màn hình ipad.
-Tại tớ học từ hồi chiều rồi. Cậu học đi, MAU LÊN…
-Úi… úi… đừng nhéo đừng nhéo… Học liền nè…
Nhược Vi phát khổ với cô bạn quý hóa của mình. Ôm một đống tập mà đầu óc nó cứ lơ lễnh với chị Hằng.
-Cho cậu một tiếng, nếu không thuộc hết phần Lịch sử là tối ngày mai cậu sẽ được ngủ một mình đó.
-Ơ… học liền đây này… Bla… bla… bla…
…
/27
|