10A9. Ra chơi.
_Ừm ... Duân Thy này! – Mạnh Quân khẽ chạm vào vai Duân Thy khi cô bé đang cặm cụi viết nốt bài học.
Nó nguớc lên, thấy sượng khi chạm phải ánh mắt Mạnh Quân.
_Có chuyện gì hả?
Quân ấp úng:
_Chuyện hôm trước ... Thy đừng tin nha ... Quân không có ý gì với Thy đâu! Chắc con bé đó nghe ai đồn thổi nên nghĩ bậy ...
Nó thấy nhẹ nhõm hẳn. Mấy ngày nay cứ phải tránh mặt, nó chả thoải mái được. Nó cười:
_Ừ...Thy không để bụng đâu! – Tính tò mò nổi lên – Mà cô bé ấy là ai vậy?
Mạnh Quân ngồi xuống dãy bàn đối diện, chậm rãi kể:
_Hàng xóm kế nhà Quân. Nghỉ học từ năm lớp Bảy, tham gia vào băng đảng lớn nhất nhì thành phố, do có máu chiến nên bây giờ là một trong Tứ đại Thủ lĩnh của nhóm rồi.
Nó tiếp tục hỏi:
_Cô bé ấy thích Quân hả?
Quân bật cười:
_Từ năm lớp Sáu cơ! Thôi, Quân lên phòng giáo vụ có chút việc nhé! – Anh chàng nháy mắt cười với nó rồi vụt chạy đi.
----oOo----
12D3. Chưa vào giờ học.
Thiên Di bước vào chỗ ngồi, quăng cái cặp đánh phịch lên bàn trước mặt Hán Thư rồi ngồi xuống.
Hán Thư lên tiếng trước:
_Nghe tụi thằng Khanh nói hôm qua cô đi với thằng nào à?
_Với Dương của Võ Khương Hán. – Nhỏ quay qua rồi kêu lên – Mà sao mặt phó tướng đằng đằng sát khí thế?
Anh chàng giật mình quay qua chỗ khác, không hề nhận ra là mình đang biểu lộ sự tức tối trên nét mặt cho đến khi nghe nhỏ nói. Hán Thư vội “bào chữa”:
_Thế à? Đâu có gì!
_Đừng có giấu! – Nhỏ chồm tới sát người Hán Thư – Nói nghe coi! Ai chọc ghẹo gì phó tướng? Nói đi, “sếp” xử đẹp nó cho!
Anh chàng quát:
_Đã bảo là không có gì mà!
Nhỏ thụt người lại:
_Không nói thì thôi! Nhỏ mọn!
Hán Thư nổi xung thiên:
_Cô nói ai nhỏ mọn?
_Nói anh đấy!
_Cô … Con gái không ra con gái, con trai không ra con trai mà còn dám bình luận người ta hả?
_Ái chà!!! Gan nhỉ? Đồ công tử thối! – Nhỏ hét toáng.
Cứ thế hai đứa cãi nhau cho đến khi vào học, miệng lưỡi rã rời mới chịu thôi. Hán Thư cãi thì cãi vậy chứ trong lòng không hề thấy vui vẻ như những lần trước. Anh chàng đang cảm thấy khó chịu khi biết nhỏ đi với tên con trai khác. Sao thế này? Hán Thư cũng không biết tình cảm này là gì ... Chỉ là, anh chàng muốn nhỏ thuộc-về-mình, chỉ được đi bên mình thôi, không ai khác nữa. Có lẽ do được nuông chiều từ nhỏ, nên Hán Thư luôn đối xử với bất cứ những gì mình thích cứ như là ... đồ chơi riêng của mình – Chỉ một mình mình được “đụng” tới mà thôi.
----oOo----
Chiều.
Hán Thư dựa lưng vào cây cột sau trường, bật hộp quẹt lên, châm thuốc.
_Phó tướng! Phó tướng! – Huy, một tên đàn em chạy tới, thở hồng hộc rồi tiếp – Đây! Em đã tìm được thông tin về Dương của Võ Khương Hán rồi! – Thằng bé chìa một mảnh giấy ra, đưa hai tay cho anh chàng.
Hán Thư cầm lấy mảnh giấy, đọc, rồi vò lại, vứt vào thùng rác kế bên, nói với thằng nhóc:
_Viết thư khiêu chiến với Võ Khương Hán, tuyệt đối không để sếp biết, nghe chưa?
_Dạ! – Thằng nhóc lật đật cúi đầu rồi chạy đi.
...
60 phút sau. Biệt thự nhà Chấn Dương.
_Đại ca! Đại ca! – Một đứa nhóc lớp 11 khá “cute”, đứng trước cổng nhà Duơng, vặn volume hết mức.
Cửa sổ tầng bốn bật ra, Dương thò đầu xuống:
_Đẩy cửa vào!
Thằng nhóc ngoan ngoãn đẩy hai cánh cổng đen sì, chạy vào.
3 phút sau, thằng nhóc có mặt tại phòng Dương. Căn phòng rộng gấp ba lần những căn phòng bình thường khác, có cả tủ lạnh, máy lạnh, TV, máy giặt, thậm chí có cả rổ lưới để anh chàng luyện ném bóng rổ (trụ cột đội bóng của trường đấy!). Thằng nhóc choáng ngợp giữa căn phòng rộng mênh mông, chân thì bước về phía trước mà mắt thì ngó ngang ngó dọc, ngưỡng mộ.
_Có chuyện gì không Thắng? – Dương lên tiếng, giọng lạnh băng.
Thằng nhóc tên Thắng giật mình, vội rảo bước về chỗ Dương đang ngồi.
_Dạ Thánh Hạc gửi cái này.
Nó móc bức thư khiêu chiến ra, đặt trên bàn. Dương cầm lên. Nói là thư chứ thực ra nó chỉ là một tờ giấy nhỏ đựng trong một cái bao thư lớn. Nội dung chỉ vỏn vẹn: “12 giờ trưa Chủ nhật 10/1/2014. Nghĩa địa Tử Thần. Thánh Hạc.” Đọc xong, Dương đặt bức thư lên bàn, bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
Thằng nhóc Thắng nóng lòng, vội hỏi:
_Vậy tính sao đại ca?
Dương thoáng lặng đi, rồi dựa người vào ghế:
_Thông báo với tụi nó: chuẩn bị sẵn sàng, 11 giờ 30 Chủ nhật, tập trung ở Ciao!
_Dạ! – Mắt thằng nhóc sáng lên – Vậy em đi nghen đại ca! – Thằng nhóc cúi đầu rồi chạy ra khỏi phòng.
----oOo----
_Sao? Võ Khương Hán?!? – Nhỏ sửng sốt nhìn Hán Thư chằm chằm – Tại sao lại phải đánh họ?
Hán Thư đưa tay lên trán:
_Không lí do!
_Phô trương thanh thế hả?
_Cô muốn nghĩ sao cũng được! Nhưng ẩn lâu quá, người ta lại tưởng cô “rửa tay gác kiếm” rồi! – Anh chàng khích nhỏ.
Nhỏ im lặng. Từ nhỏ tới giờ, nhỏ chưa bao giờ đánh người vô lí cả.
Hán Thư bồi thêm vô:
_Nghĩ vậy cũng đỡ, chứ người ta mà nghĩ cô sợ cái đám đực rựa đó mới khổ! – Anh chàng cố tình khơi dậy chuyện xưa trong lòng nhỏ.
_...
_Sao đây?! Nghĩ nhanh lên!
Chuyện ngày xưa … mỗi lần nghĩ đến là máu điên trong nhỏ lại trào lên. Nhỏ đạp ghế đứng dậy:
_OK!
Hán Thư lập tức tươi roi rói trở lại:
_Vậy tôi sẽ sắp sếp chuyện mấy đứa đàn em. Cô chỉ việc ngồi đợi tới Chủ nhật thôi!
Hán Thư bước ra khỏi lớp. Thằng Huy chạy lại, thắc mắc:
_Sao hôm qua phó tướng không cho em nói với đại tỷ?
Hán Thư khoát vai thằng nhóc, cười cười:
_Nhóc không hiểu được tính khí sếp đâu, đánh người vô lí thì cô ấy sẽ nổi xung ngay, không cẩn thận là nhóc bị ăn chửi liền. Vả lại, anh không muốn cho chị hai biết sếp Võ Khương Hán là Hàn Chấn Dương!
----oOo----
Nhỏ về nhà. Hôm nay nhà nhỏ đóng cửa hờ. Lạ nhỉ? Có bao giờ nhà nhỏ khép cửa như thế đâu, mới 5 giờ chiều thôi mà. Hay là ăn trộm?!? Nhỏ khẽ đẩy cửa vào, tay thủ sẵn một khúc gỗ. Nhó rón rén bước lên nhà, tới cầu thang bỗng đụng phải một tên con trai. Khúc cây rơi khỏi tay nhỏ, cái túi trên vai cũng tuột xuống. Nhỏ sung sướng ôm chầm lấy cổ người con trai, hét toáng:
_Anh Shin!!! Anh bay về Việt Nam hồi nào thế hả? Sao không báo để em ra sân bay rước? – Nhỏ ngả người ra, hai tay đặt lên vai người con trai – Chà! Lớn rồi đẹp trai hẳn nhỉ, chả còn giống cậu bé gầy gò, cao lêu nghêu ngày nào nữa.
Shin xoa đầu nhỏ, cười:
_Nhóc vẫn lanh chanh, lóc chóc như ngày xưa!
Shin là anh họ của nhỏ, một chàng trai thú vị với bộ sưu tập tên bằng nhiều thứ tiếng. Tên thật của anh chàng là Triệu Bảo Danh, tên tiếng Anh là Kelvin Trieu, tên tiếng Nhật là Shinae Okawoa. Anh là Việt kiều Đài Loan (người Đài gốc Việt), đẹp trai miễn chê, là con của Hiệu trưởng Trường Dân lập nổi tiếng nhất Đài Bắc: Bạch Long.
Anh em nhỏ thân nhau lắm. Xa nhau mười ba năm rồi còn gì. Ngày Shin lên chín thì ba mẹ chuyển tới Đài Loan, mà nhỏ thì không có điều kiện để đi Đài Loan thăm Shin.
_Anh về Việt Nam làm gì thế? Định lấy vợ Việt à? – Nhỏ cười ranh ma.
Shin cười:
_Chuyện đó còn sớm lắm … Anh về thăm em không được à? – Shin véo mũi nhỏ.
_À mà Duân Thy biết anh về chưa?
_Rồi! Ban đầu con bé chẳng nhận ra anh, may mà anh có mang về cuốn album hồi chúng ta còn nhỏ.
Nhỏ phá lên cười:
_Đúng rồi! Lúc ấy con bé Duân Thy chưa đầy ba tuổi mà ... À ha! Có mang quà về không đấy? – Nhỏ nháy mắt tinh nghịch.
_Tất nhiên! – Nói rồi Shin nắm tay nhỏ.
Hai anh em tíu tít chạy lên lầu. Hai đứa ngồi bệt xuống sàn nhà trong căn phòng trống (phòng Shin sẽ ngủ trong những ngày ở Việt Nam). Với tay lôi cái balô xuống sàn, Shin kéo khóa, rồi thêm một lớp khóa nữa, nhỏ tò mò nhìn vào trong nhưng không thấy gì.Lần mò mãi (hình như đem về nhiều quà lắm), cuối cùng Shin cũng lôi ra được một cái gì đó – cái gì đó đang nằm gọn trong lòng bàn tay anh chàng. Shin đưa bàn tay phải đang nắm chặt lên trước mặt nhỏ. Ngón trỏ tay trái chỉ chỉ vào nắm tay phải, cười ranh ma:
_Quà trong đó đó! Có giỏi thì tự mà lấy đi! – Shin lắc lắc nắm tay.
_Là anh thách em đó nha ... – Nói rồi nhỏ lao vào Shin, nói đúng hơn là lao vào ... bàn tay phải của Shin ... như một con hổ đói đang bắt mồi.
Qua bao nhiêu khó khăn, nhỏ dừng lại, thở dốc, nói không ra hơi:
_Anh ... Anh khỏe quá ... Giành với con trâu còn dễ hơn giành với anh!
Nhỏ lại lao vào chiến dịch khuất phục ... nắm tay của Shin ... “tập 2”. Ngày xưa Shin yếu ớt bao nhiêu, bây giờ lại mạnh mẽ bấy nhiêu. Nhỏ còn nhớ lúc Shin bảy tuổi, nguời anh chàng trắng xanh, gân nổi lên da, trông èo uột như một con cá chết. Thế mà bây giờ anh chàng khỏe như voi. Nhỏ đã là một cao thủ, Shin lại còn cao thủ hơn. Nhỏ tranh giành với Shin mà mồ hôi lã chã, còn Shin thì vẫn tỉnh bơ, chẳng có chút gì gọi là mệt cả, lại còn cười cười như chọc tức.Giằng co mãi trong vô vọng, nhỏ đành buông tay Shin ra, nói:
_Thua! Mệt lắm rồi …
_Định thử xem em còn trâu như ngày xưa không. Cũng khá đấy! – Shin mỉm cười, từ từ hé nắm tay ra.
Món quà lộ nguyên hình là một chiếc nhẫn. Nhỏ nâng chiếc nhẫn lên trong kinh ngạc rồi reo lên như một đứa con nít:
_Mười ba năm rồi! Anh vẫn còn giữ nó à???
Shin cuời, lấy chiếc nhẫn lên từ lòng bàn tay nhỏ, ánh mắt rạng ngời, dường như là đang nhớ về những kỉ niệm tuổi thơ. Ánh mắt ấy gợi lại cho nhỏ điều gì đó, rồi bất giác, quá khứ ùa về trong lòng hai đứa...
Thời gian như ngừng trôi. Căn phòng bây giờ là một thảo nguyên bao la, đầy cỏ dại.
Thấp thoáng hai dáng người nhỏ xíu, đang ngồi giữa một đám cỏ cao ngang đầu gối. Phải công nhận ngày xưa, nhỏ ú na ú nần, nhỏ với Shin lúc ấy trong giống số 10 ghê! Người cao lêu khêu, đứa tròn múp míp.
_Anh Shin này, anh phải đi thật à? – Nhỏ ngước đôi mắt long lanh nhìn Shin.
_Ừ. Ba mẹ anh bảo thế ...
_Anh sẽ về thăm em chứ?
_Ừ… – Shin cười buồn.
Hai đứa ngồi bên nhau một hồi lâu. Nhỏ chợt reo lên:
_À mà em có cái này cho anh! – Nhỏ móc ra trong cái túi xinh đeo ngang người một chiếc nhẫn inox, có in hình ngôi sao xung quanh, bên trong có khắc chữ “Shin và nhóc”. Shin nâng niu chiếc nhẫn, cười:
_“Shin và nhóc” à? Em tự khắc đó hả?
_Ráng lắm mới khắc được đó!
Shin cười xòa, nắm chặt chiếc nhẫn. Có tiếng gọi từ căn nhà nhỏ phía xa.
_Danh ơi!!! Đi thôi con! – Là mẹ của Shin, vợ của bác ruột nhỏ.
Giải thích thêm là vào thời gian đó, gia đình nhỏ và Shin đang có hiểu lầm nên ba mẹ nhỏ quyết định không tiễn vợ chồng ông anh và thằng cháu trai ra sân bay, nhỏ cũng không được đi. Shin vội xoa đầu nhỏ.
_Anh đi nhé! Cho anh gửi lời thăm chú dì! – Shin đứng lên và chạy đi, tay vẫn còn cầm chặt chiếc nhẫn. Nhỏ nhìn theo, chớp chớp mắt nhưng không khóc, lặng người nhìn Shin và ba mẹ anh chàng khuất dần nơi cuối đường.
~~~~~~~Kết thúc màn hoài niệm~~~~~~
Hai anh em sực tỉnh. Shin nói:
_Mà đó chỉ là quà phụ thôi! Quà chính đây nè! – Nói rồi Shin lục lục trong cái balô, lôi ra một cái tui giấy màu xanh – Bánh capucchino gà rán đó! Biết nhóc thích ăn hàng nên anh mang về cho nhóc ăn thử! Ở Việt Nam chưa có đâu!
Nhỏ chộp lấy gói bánh, cười thích thú:
_Hehe, anh Shin là tuyệt nhất!
_Ừm ... Duân Thy này! – Mạnh Quân khẽ chạm vào vai Duân Thy khi cô bé đang cặm cụi viết nốt bài học.
Nó nguớc lên, thấy sượng khi chạm phải ánh mắt Mạnh Quân.
_Có chuyện gì hả?
Quân ấp úng:
_Chuyện hôm trước ... Thy đừng tin nha ... Quân không có ý gì với Thy đâu! Chắc con bé đó nghe ai đồn thổi nên nghĩ bậy ...
Nó thấy nhẹ nhõm hẳn. Mấy ngày nay cứ phải tránh mặt, nó chả thoải mái được. Nó cười:
_Ừ...Thy không để bụng đâu! – Tính tò mò nổi lên – Mà cô bé ấy là ai vậy?
Mạnh Quân ngồi xuống dãy bàn đối diện, chậm rãi kể:
_Hàng xóm kế nhà Quân. Nghỉ học từ năm lớp Bảy, tham gia vào băng đảng lớn nhất nhì thành phố, do có máu chiến nên bây giờ là một trong Tứ đại Thủ lĩnh của nhóm rồi.
Nó tiếp tục hỏi:
_Cô bé ấy thích Quân hả?
Quân bật cười:
_Từ năm lớp Sáu cơ! Thôi, Quân lên phòng giáo vụ có chút việc nhé! – Anh chàng nháy mắt cười với nó rồi vụt chạy đi.
----oOo----
12D3. Chưa vào giờ học.
Thiên Di bước vào chỗ ngồi, quăng cái cặp đánh phịch lên bàn trước mặt Hán Thư rồi ngồi xuống.
Hán Thư lên tiếng trước:
_Nghe tụi thằng Khanh nói hôm qua cô đi với thằng nào à?
_Với Dương của Võ Khương Hán. – Nhỏ quay qua rồi kêu lên – Mà sao mặt phó tướng đằng đằng sát khí thế?
Anh chàng giật mình quay qua chỗ khác, không hề nhận ra là mình đang biểu lộ sự tức tối trên nét mặt cho đến khi nghe nhỏ nói. Hán Thư vội “bào chữa”:
_Thế à? Đâu có gì!
_Đừng có giấu! – Nhỏ chồm tới sát người Hán Thư – Nói nghe coi! Ai chọc ghẹo gì phó tướng? Nói đi, “sếp” xử đẹp nó cho!
Anh chàng quát:
_Đã bảo là không có gì mà!
Nhỏ thụt người lại:
_Không nói thì thôi! Nhỏ mọn!
Hán Thư nổi xung thiên:
_Cô nói ai nhỏ mọn?
_Nói anh đấy!
_Cô … Con gái không ra con gái, con trai không ra con trai mà còn dám bình luận người ta hả?
_Ái chà!!! Gan nhỉ? Đồ công tử thối! – Nhỏ hét toáng.
Cứ thế hai đứa cãi nhau cho đến khi vào học, miệng lưỡi rã rời mới chịu thôi. Hán Thư cãi thì cãi vậy chứ trong lòng không hề thấy vui vẻ như những lần trước. Anh chàng đang cảm thấy khó chịu khi biết nhỏ đi với tên con trai khác. Sao thế này? Hán Thư cũng không biết tình cảm này là gì ... Chỉ là, anh chàng muốn nhỏ thuộc-về-mình, chỉ được đi bên mình thôi, không ai khác nữa. Có lẽ do được nuông chiều từ nhỏ, nên Hán Thư luôn đối xử với bất cứ những gì mình thích cứ như là ... đồ chơi riêng của mình – Chỉ một mình mình được “đụng” tới mà thôi.
----oOo----
Chiều.
Hán Thư dựa lưng vào cây cột sau trường, bật hộp quẹt lên, châm thuốc.
_Phó tướng! Phó tướng! – Huy, một tên đàn em chạy tới, thở hồng hộc rồi tiếp – Đây! Em đã tìm được thông tin về Dương của Võ Khương Hán rồi! – Thằng bé chìa một mảnh giấy ra, đưa hai tay cho anh chàng.
Hán Thư cầm lấy mảnh giấy, đọc, rồi vò lại, vứt vào thùng rác kế bên, nói với thằng nhóc:
_Viết thư khiêu chiến với Võ Khương Hán, tuyệt đối không để sếp biết, nghe chưa?
_Dạ! – Thằng nhóc lật đật cúi đầu rồi chạy đi.
...
60 phút sau. Biệt thự nhà Chấn Dương.
_Đại ca! Đại ca! – Một đứa nhóc lớp 11 khá “cute”, đứng trước cổng nhà Duơng, vặn volume hết mức.
Cửa sổ tầng bốn bật ra, Dương thò đầu xuống:
_Đẩy cửa vào!
Thằng nhóc ngoan ngoãn đẩy hai cánh cổng đen sì, chạy vào.
3 phút sau, thằng nhóc có mặt tại phòng Dương. Căn phòng rộng gấp ba lần những căn phòng bình thường khác, có cả tủ lạnh, máy lạnh, TV, máy giặt, thậm chí có cả rổ lưới để anh chàng luyện ném bóng rổ (trụ cột đội bóng của trường đấy!). Thằng nhóc choáng ngợp giữa căn phòng rộng mênh mông, chân thì bước về phía trước mà mắt thì ngó ngang ngó dọc, ngưỡng mộ.
_Có chuyện gì không Thắng? – Dương lên tiếng, giọng lạnh băng.
Thằng nhóc tên Thắng giật mình, vội rảo bước về chỗ Dương đang ngồi.
_Dạ Thánh Hạc gửi cái này.
Nó móc bức thư khiêu chiến ra, đặt trên bàn. Dương cầm lên. Nói là thư chứ thực ra nó chỉ là một tờ giấy nhỏ đựng trong một cái bao thư lớn. Nội dung chỉ vỏn vẹn: “12 giờ trưa Chủ nhật 10/1/2014. Nghĩa địa Tử Thần. Thánh Hạc.” Đọc xong, Dương đặt bức thư lên bàn, bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
Thằng nhóc Thắng nóng lòng, vội hỏi:
_Vậy tính sao đại ca?
Dương thoáng lặng đi, rồi dựa người vào ghế:
_Thông báo với tụi nó: chuẩn bị sẵn sàng, 11 giờ 30 Chủ nhật, tập trung ở Ciao!
_Dạ! – Mắt thằng nhóc sáng lên – Vậy em đi nghen đại ca! – Thằng nhóc cúi đầu rồi chạy ra khỏi phòng.
----oOo----
_Sao? Võ Khương Hán?!? – Nhỏ sửng sốt nhìn Hán Thư chằm chằm – Tại sao lại phải đánh họ?
Hán Thư đưa tay lên trán:
_Không lí do!
_Phô trương thanh thế hả?
_Cô muốn nghĩ sao cũng được! Nhưng ẩn lâu quá, người ta lại tưởng cô “rửa tay gác kiếm” rồi! – Anh chàng khích nhỏ.
Nhỏ im lặng. Từ nhỏ tới giờ, nhỏ chưa bao giờ đánh người vô lí cả.
Hán Thư bồi thêm vô:
_Nghĩ vậy cũng đỡ, chứ người ta mà nghĩ cô sợ cái đám đực rựa đó mới khổ! – Anh chàng cố tình khơi dậy chuyện xưa trong lòng nhỏ.
_...
_Sao đây?! Nghĩ nhanh lên!
Chuyện ngày xưa … mỗi lần nghĩ đến là máu điên trong nhỏ lại trào lên. Nhỏ đạp ghế đứng dậy:
_OK!
Hán Thư lập tức tươi roi rói trở lại:
_Vậy tôi sẽ sắp sếp chuyện mấy đứa đàn em. Cô chỉ việc ngồi đợi tới Chủ nhật thôi!
Hán Thư bước ra khỏi lớp. Thằng Huy chạy lại, thắc mắc:
_Sao hôm qua phó tướng không cho em nói với đại tỷ?
Hán Thư khoát vai thằng nhóc, cười cười:
_Nhóc không hiểu được tính khí sếp đâu, đánh người vô lí thì cô ấy sẽ nổi xung ngay, không cẩn thận là nhóc bị ăn chửi liền. Vả lại, anh không muốn cho chị hai biết sếp Võ Khương Hán là Hàn Chấn Dương!
----oOo----
Nhỏ về nhà. Hôm nay nhà nhỏ đóng cửa hờ. Lạ nhỉ? Có bao giờ nhà nhỏ khép cửa như thế đâu, mới 5 giờ chiều thôi mà. Hay là ăn trộm?!? Nhỏ khẽ đẩy cửa vào, tay thủ sẵn một khúc gỗ. Nhó rón rén bước lên nhà, tới cầu thang bỗng đụng phải một tên con trai. Khúc cây rơi khỏi tay nhỏ, cái túi trên vai cũng tuột xuống. Nhỏ sung sướng ôm chầm lấy cổ người con trai, hét toáng:
_Anh Shin!!! Anh bay về Việt Nam hồi nào thế hả? Sao không báo để em ra sân bay rước? – Nhỏ ngả người ra, hai tay đặt lên vai người con trai – Chà! Lớn rồi đẹp trai hẳn nhỉ, chả còn giống cậu bé gầy gò, cao lêu nghêu ngày nào nữa.
Shin xoa đầu nhỏ, cười:
_Nhóc vẫn lanh chanh, lóc chóc như ngày xưa!
Shin là anh họ của nhỏ, một chàng trai thú vị với bộ sưu tập tên bằng nhiều thứ tiếng. Tên thật của anh chàng là Triệu Bảo Danh, tên tiếng Anh là Kelvin Trieu, tên tiếng Nhật là Shinae Okawoa. Anh là Việt kiều Đài Loan (người Đài gốc Việt), đẹp trai miễn chê, là con của Hiệu trưởng Trường Dân lập nổi tiếng nhất Đài Bắc: Bạch Long.
Anh em nhỏ thân nhau lắm. Xa nhau mười ba năm rồi còn gì. Ngày Shin lên chín thì ba mẹ chuyển tới Đài Loan, mà nhỏ thì không có điều kiện để đi Đài Loan thăm Shin.
_Anh về Việt Nam làm gì thế? Định lấy vợ Việt à? – Nhỏ cười ranh ma.
Shin cười:
_Chuyện đó còn sớm lắm … Anh về thăm em không được à? – Shin véo mũi nhỏ.
_À mà Duân Thy biết anh về chưa?
_Rồi! Ban đầu con bé chẳng nhận ra anh, may mà anh có mang về cuốn album hồi chúng ta còn nhỏ.
Nhỏ phá lên cười:
_Đúng rồi! Lúc ấy con bé Duân Thy chưa đầy ba tuổi mà ... À ha! Có mang quà về không đấy? – Nhỏ nháy mắt tinh nghịch.
_Tất nhiên! – Nói rồi Shin nắm tay nhỏ.
Hai anh em tíu tít chạy lên lầu. Hai đứa ngồi bệt xuống sàn nhà trong căn phòng trống (phòng Shin sẽ ngủ trong những ngày ở Việt Nam). Với tay lôi cái balô xuống sàn, Shin kéo khóa, rồi thêm một lớp khóa nữa, nhỏ tò mò nhìn vào trong nhưng không thấy gì.Lần mò mãi (hình như đem về nhiều quà lắm), cuối cùng Shin cũng lôi ra được một cái gì đó – cái gì đó đang nằm gọn trong lòng bàn tay anh chàng. Shin đưa bàn tay phải đang nắm chặt lên trước mặt nhỏ. Ngón trỏ tay trái chỉ chỉ vào nắm tay phải, cười ranh ma:
_Quà trong đó đó! Có giỏi thì tự mà lấy đi! – Shin lắc lắc nắm tay.
_Là anh thách em đó nha ... – Nói rồi nhỏ lao vào Shin, nói đúng hơn là lao vào ... bàn tay phải của Shin ... như một con hổ đói đang bắt mồi.
Qua bao nhiêu khó khăn, nhỏ dừng lại, thở dốc, nói không ra hơi:
_Anh ... Anh khỏe quá ... Giành với con trâu còn dễ hơn giành với anh!
Nhỏ lại lao vào chiến dịch khuất phục ... nắm tay của Shin ... “tập 2”. Ngày xưa Shin yếu ớt bao nhiêu, bây giờ lại mạnh mẽ bấy nhiêu. Nhỏ còn nhớ lúc Shin bảy tuổi, nguời anh chàng trắng xanh, gân nổi lên da, trông èo uột như một con cá chết. Thế mà bây giờ anh chàng khỏe như voi. Nhỏ đã là một cao thủ, Shin lại còn cao thủ hơn. Nhỏ tranh giành với Shin mà mồ hôi lã chã, còn Shin thì vẫn tỉnh bơ, chẳng có chút gì gọi là mệt cả, lại còn cười cười như chọc tức.Giằng co mãi trong vô vọng, nhỏ đành buông tay Shin ra, nói:
_Thua! Mệt lắm rồi …
_Định thử xem em còn trâu như ngày xưa không. Cũng khá đấy! – Shin mỉm cười, từ từ hé nắm tay ra.
Món quà lộ nguyên hình là một chiếc nhẫn. Nhỏ nâng chiếc nhẫn lên trong kinh ngạc rồi reo lên như một đứa con nít:
_Mười ba năm rồi! Anh vẫn còn giữ nó à???
Shin cuời, lấy chiếc nhẫn lên từ lòng bàn tay nhỏ, ánh mắt rạng ngời, dường như là đang nhớ về những kỉ niệm tuổi thơ. Ánh mắt ấy gợi lại cho nhỏ điều gì đó, rồi bất giác, quá khứ ùa về trong lòng hai đứa...
Thời gian như ngừng trôi. Căn phòng bây giờ là một thảo nguyên bao la, đầy cỏ dại.
Thấp thoáng hai dáng người nhỏ xíu, đang ngồi giữa một đám cỏ cao ngang đầu gối. Phải công nhận ngày xưa, nhỏ ú na ú nần, nhỏ với Shin lúc ấy trong giống số 10 ghê! Người cao lêu khêu, đứa tròn múp míp.
_Anh Shin này, anh phải đi thật à? – Nhỏ ngước đôi mắt long lanh nhìn Shin.
_Ừ. Ba mẹ anh bảo thế ...
_Anh sẽ về thăm em chứ?
_Ừ… – Shin cười buồn.
Hai đứa ngồi bên nhau một hồi lâu. Nhỏ chợt reo lên:
_À mà em có cái này cho anh! – Nhỏ móc ra trong cái túi xinh đeo ngang người một chiếc nhẫn inox, có in hình ngôi sao xung quanh, bên trong có khắc chữ “Shin và nhóc”. Shin nâng niu chiếc nhẫn, cười:
_“Shin và nhóc” à? Em tự khắc đó hả?
_Ráng lắm mới khắc được đó!
Shin cười xòa, nắm chặt chiếc nhẫn. Có tiếng gọi từ căn nhà nhỏ phía xa.
_Danh ơi!!! Đi thôi con! – Là mẹ của Shin, vợ của bác ruột nhỏ.
Giải thích thêm là vào thời gian đó, gia đình nhỏ và Shin đang có hiểu lầm nên ba mẹ nhỏ quyết định không tiễn vợ chồng ông anh và thằng cháu trai ra sân bay, nhỏ cũng không được đi. Shin vội xoa đầu nhỏ.
_Anh đi nhé! Cho anh gửi lời thăm chú dì! – Shin đứng lên và chạy đi, tay vẫn còn cầm chặt chiếc nhẫn. Nhỏ nhìn theo, chớp chớp mắt nhưng không khóc, lặng người nhìn Shin và ba mẹ anh chàng khuất dần nơi cuối đường.
~~~~~~~Kết thúc màn hoài niệm~~~~~~
Hai anh em sực tỉnh. Shin nói:
_Mà đó chỉ là quà phụ thôi! Quà chính đây nè! – Nói rồi Shin lục lục trong cái balô, lôi ra một cái tui giấy màu xanh – Bánh capucchino gà rán đó! Biết nhóc thích ăn hàng nên anh mang về cho nhóc ăn thử! Ở Việt Nam chưa có đâu!
Nhỏ chộp lấy gói bánh, cười thích thú:
_Hehe, anh Shin là tuyệt nhất!
/17
|