Hai năm sau, Lăng Tiêu Thiên Đình. trong Thiên Duyến Các.
Chung Sơn ngồi trên bàn viết, cẩm y vệ tổng chỉ huy sứ Liễu Vô Song cung kính đứng.
Chung Sơn nhìn tư liệu trong tay do Liễu Vô Song thu thập về.
- 15Tháng giêng sang năm, Mai Sơn quyết đấu?
Chung Sơn nhíu mày nhìn.
- Đúng vậy, bệ hạ. Chí Tôn Hầu Viên tộc Thân Tề Thiên, phát ra khiêu chiến với U Minh Thiên Thiên chủ Kiếm Ngạo, ước đấu ở Mai Sơn!
Liễu Vô Song cung kính nói.
- Thân Tề Thiên? Kiếm Ngạo?
Chung Sơn nhíu mày.
- Kiếm Ngạo phát ra 1 Cáo thiên hạ lệnh, quần hùng U Minh Thiên xuất động, diệt sát toàn bộ khỉ trong thiên hạ, đất Thần Châu, Hầu Viên tộc gần như diệt sạch, mà trong lúc này, Thân Tề Thiên chưa từng lộ diện một lần, lần này phát chiến thiếp với Kiếm Ngạo, thông báo thiên hạ, nhìn qua vô cùng quỷ dị!
Liễu Vô Song gật gật đầu nói.
- Là Thân Tề Thiên phát ra?
- Vâng!
Chung Sơn nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, hơi hơi suy tư.
- Bệ hạ, Thân Tề Thiên vì sao phải thông báo thiên hạ? Để người trong thiên hạ biết lần quyết đấu này?
- Thông báo thiên hạ, tất có tính toán, cũng giống như Hắc Hải quyết đấu ở âm phủ, cũng thông báo thiên hạ, tuy nhiên, mục đích của Thân Tề Thiên chắc là khác với ta, hắn là sợ Kiếm Ngạo không chịu đi!
Chung Sơn ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
- Tính toán? Hầu Viên tộc cũng không có cường giả gì khác, mà Thân Tề Thiên cũng không có thế lực tay sai, hắn ước chiến Kiếm Ngạo, có mưu đồ thì nhất định cùng với thế lực khác đạt thành hiệp ước lợi ích chung, mà bây giờ dương gian thế lực có thể cùng Thân Tề Thiên hợp tác, không có mấy à!
- Là Trường Sinh Giới!
Chung Sơn hít sâu một hơi nói.
- Trường Sinh Giới?
Liễu Vô Song cau mày.
- Mai Sơn là ở nơi nào?
Chung Sơn hỏi.
- Ở một chỗ tiếp giáp giữa Thái Tuế Thiên triều và Đại Tần Thiên triều, chỗ kia nổi danh với hoa mai, trong phạm vi trăm vạn dặm đều bị bao phủ bởi đủ loại hoa mai, là một nơi tao nhã.
Liễu Vô Song lên tiếng nói.
- Ừ!
Chung Sơn gật gật đầu.
- Bệ hạ, Hạo Mỹ Lệ rời khỏi Lăng Tiêu Thiên Đình, chạy tới Đông Hải rồi! Thần phái người bám theo, nhưng mà không bao lâu đã bị nàng bỏ qua rồi.
Liễu Vô Song ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
- Đi Đông Hải? Để nàng đi đi, chỉ cần nàng không đi Đại Tần, không ai có thể ngăn được nàng!
Chung Sơn ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
- Vâng!
- Bẩm bệ hạ, Kiếm Hồng trở về, ngoài điện cầu kiến!
Bên ngoài của lớn bỗng nhiên truyền đến thanh âm thị vệ.
- Ồ? Truyền!
Chung Sơn nói.
- Vâng!
Thị vệ ngoài điện đáp.
Liễu Vô Song đứng qua một bên, rất nhanh, Kiếm Hồng vào điện.
Đi đến trước bàn viết Chung Sơn, Kiếm Hồng hơi hơi cúi đầu:
- Bệ hạ, phụ thân cho mời bệ hạ tới, muốn mời 14 tháng giêng sang năm đến Mai Sơn!
- Ồ?
Chung Sơn hơi hơi ngoài ý muốn.
- Đây là thư tín phụ thân bảo ta giao cho bệ hạ.
Kiếm Hồng đưa ra một phong thư màu trắng.
Chung Sơn mở ra:
- - -
Sắp đi xa, muốn cùng ngươi gặp mặt một lần! 14 tháng giêng sang năm, Mai Sơn bày rượu đợi.
- - -
Kiếm Ngạo bái thượng - Kiếm Ngạo?
Chung Sơn mày hơi hơi nhăn lại, mời vừa nhắc tới hắn, đảo mắt đã đưa thiệp mời tới.
15 tháng giêng quyết đấu, 14 tháng giêng bảo mình đi? Sắp đi xa? Đây là ý gì? Hay là...
Chung Sơn đồng tử co rụt lại, tiếp đó nhìn về phía Kiếm Hồng nói:
- Bây giờ tu vi Kiếm Ngạo như thế nào?
- Phụ thân là Thiên Cực Cảnh tầng mười một, sắp đạt tới Thiên Cực Cảnh đại viên mãn!
Kiếm Hồng rất tự hào nói.
Thiên Cực Cảnh tầng mười một?
Chung Sơn lông mày giật giật, đây là Kiếm Ngạo sao? Tu vi tăng nhanh như thế, cũng quá khoa trương rồi chứ? Mình đã rất nhanh, Thiên Cực Cảnh tầng thứ ba, nhưng, so với việc Kiếm Ngạo mà nói thì vẫn không bằng.
Hình như nhìn ra buồn bực của Chung Sơn, Kiếm Hồng lập tức nói:
- Bệ hạ, phụ thân khác với bệ hạ, phụ thân đã khôi phục trí nhớ kiếp trước, cảnh giới kiếp trước cũng theo đó khôi phục, bởi vậy tu vi mới tăng lên nhanh chóng như thế.
Nhìn thoáng qua Kiếm Hồng, Chung Sơn gật gật đầu.
- Bệ hạ, phụ thân bảo ta sau khi đưa thiệp mời xong thì lập tức trở về! Bệ hạ có muốn ta chuyển lời không?
- Thay ta chuyển cáo Kiếm Ngạo, 14tháng giêng sang năm, ta sẽ đến Mai Sơn!
Chung Sơn khẳng định nói.
- Ừ!
Kiếm Hồng tươi cười nói.
- - - -
Đại Tần Thiên triều, thánh đô Hàm Dương, trong triều đình.
- Lý Tư!
Doanh nhàn nhạt lên tiếng.
- Có thần!
- Quyết đấu ở Mai Sơn, ý nghĩa không tầm thường, ngươi đi tới, đánh giá thật hư về Kiếm Ngạo!
Doanh nhàn nhạt lên tiếng nói.
- Thần lĩnh chỉ!
Lý Tư cung kính trả lời.
Thái Tuế Thiên triều! Hoàng cung, trong thư phòng Khổng Liệt Thiên.
Đứng trước mặt Khổng Liệt Thiên là Thần Nha Đạo Quân, Diệp Khuynh Thành và Thân Tề Thiên.
- Âm phủ thiên hạ đệ nhất Kiếm tu? Diệp Khuynh Thành?
Khổng Liệt Thiên nhìn về phía Diệp Khuynh Thành.
- Thế nào?
Diệp Khuynh Thành nhíu mày.
- Nghe nói lúc ngươi chiến đấu, ngay cả Lục Tiên Kiếm đều bị Chung Sơn đoạt đi?
Khổng Liệt Thiên lộ ra nụ cười trào phúng nói.
Diệp Khuynh Thành ánh mắt lạnh lùng, nhưng vẫn không nói gì.
- Khổng Liệt Thiên, ngươi muốn làm gì?
Thần Nha Đạo Quân vẻ mặt có chút ảo não nói.
- Không có gì, chỉ là đang tiếc Lục Tiên Kiếm kia mà thôi, từ nay về sau Tru Tiên Kiếm Trận sẽ trở thành truyền thuyết!
Khổng Liệt Thiên lắc đầu nói.
Khổng Liệt Thiên đúng là đang tiếc, có lẽ Khổng Liệt Thiên cũng từng nghĩ tới có có một ngày sẽ chiếm Tru Tiên Tứ Kiếm làm của mình.
- Tru Tiên Kiếm Trận? Trở thành truyền thuyết? Ai nói?
Thần Nha Đạo Quân lắc đầu.
- Ồ?
- Chỉ cần còn Tru Tiên Kiếm, vậy Tru Tiên Kiếm Trận sẽ không trở thành truyền thuyết!
Thần Nha Đạo Quân nói.
Nghe Thần Nha nói vậy, Khổng Liệt Thiên mày hơi hơi nhăn lại, hình như cảm nhận được cái gì đó, nhưng mà cũng biết Thần Nha Đạo Quân không có khả năng nhiều lời, bởi vậy cũng không tiếp tục giằng co.
- Tốt lắm, vào chủ đề chính đi, Kiếm Ngạo đã chấp nhận hẹn ước, 15tháng giêng sang năm, Mai Sơn quyết đấu, lần này cần mọi người phối hợp thật tốt!
Thân Tề Thiên mặt nhăn mày nhíu nói.
- Ừ, yên tâm, 15 tháng giêng sang năm, ta sẽ đích thân mang binh tới U Minh Thiên! U Minh Thiên ở cảnh nội Thái Tuế Thiên triều, dù gì cũng là một cái tai họa ngầm, phải thanh trừ!
Khổng Liệt Thiên gật gật đầu nói.
Đối với Thân Tề Thiên, không biết vì sao, Khổng Liệt Thiên nghiêm túc hơn rất nhiều, hình như Thân Tề Thiên ở trong mắt Khổng Liệt Thiên so với Thần Nha Đạo Quân còn quan trọng hơn vậy.
- Ừ!
Thân Tề Thiên gật gật đầu.
- Vậy Kiếm Ngạo đâu?
Khổng Liệt Thiên lên tiếng hỏi.
- Kiếm Ngạo? Hắn đi không Mai Sơn!
Thần Nha Đạo Quân ánh mắt lóe lên.
- Tuy nhiên, ta cuối cùng cảm thấy có chút không ổn!
Diệp Khuynh Thành ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
- Ách?
- Mai Sơn quyết đấu, với âm phủ Hắc Hải quyết đấu kém không nhiều lắm, ta lo lắng Kiếm Ngạo sẽ nhìn ra được.
Diệp Khuynh Thành nhíu mày nói.
- Nhìn ra được? Nhìn ra được thì thế nào? Chỉ cần hắn đồng ý tới Mai Sơn quyết đấu, cho dù là âm phủ Hắc Hải quyết đấu tái diễn, vậy thì chúng ta cũng ở vào tình thế bất bại!
Khổng Liệt Thiên trầm giọng nói.
- Được rồi!
Diệp Khuynh Thành gật gật đầu. Nhưng trong mắt vẫn có chút lo lắng như trước.
- -
Mai Sơn quyết đấu, khiến vô số cường giả thiên hạ chú ý, phần lớn đều là một ít tán tu, cũng chỉ là muốn đánh giá một phen quyết chiến này mà thôi.
Thiên Cực Cảnh quyết đấu, thật sự rất hiếm thấy đến, lần trước là Thần Nha Đạo Quân vây công Lăng Tiêu Thiên Đình.
Thiên Cực Cảnh cường thế quyết đấu, đó mới là đỉnh phong thiên hạ này.
Người chủ Thánh địa đối chiến Chí Tôn Hầu Viên tộc. Đây là một trận tê chiến, cuối cùng cũng không biết ra sao, mặc kệ mọi người đoán như thế nào, đều không thể tránh khỏi khiến vô số cường giả chú ý.
Đầu tháng giêng, bên ngoài Mai Sơn đã vây vô số cường giả. Khi đó bầu trời tuyết rơi, hoa mai nở rộ.
Chung Sơn vào ngày 14 tháng giết cũng đến Mai Sơn. Lần này, Chung Sơn chỉ dẫn theo một mình Liễu Vô Song.
Khi Chung Sơn đến bên ngoài Mai Sơn, trời vẫn còn tuyết nhỏ bay, vô số cường giả từ bốn phía tụ tới, lại bị một ít trường kiếm của người áo trắng ngăn ở ngoài Mai Sơn.
Chung Sơn và Liễu Vô Song hạ xuống đỉnh một ngọn núi, lập tức có ba gã áo trắng bay lại. Từng người vẻ mặt đều vô cùng lãnh ngạo.
- U Minh Thiên đệ tử, bái kiến Chung Sơn Đại đế!
Ba người cùng bái kiến.
- Ừ!
Chung Sơn gật gật đầu.
- Thiên chủ ở Tuyết Mai Đình trong Mai Sơn chờ Chung Sơn Đại đế đã lâu, xin Chung Sơn Đại đế theo ta tiến vào!
Một tên cầm đầu nói.
- Được!
Chung Sơn gật gật đầu.
Theo ba người bay vào bên trong, một đường đi qua, bốn phía ngọn núi mênh mông đều là hoa mai nở rộ.
- Bệ hạ, hoa mai đã nở rộ!
Liễu Vô Song nhỏ giọng kinh ngạc nói.
- Hả?
- Nơi này có hơn 300 loại hoa mai, thời gian mỗi loại nở rộ không giống nhau, nhưng mà hôm nay, hoa mai nơi này cùng nhau nở rộ?
Liễu Vô Song nhíu mày nói.
Quả nhiên, nhìn lại đâu đâu cũng thấy, tất cả hoa mai, không có một đóa là nụ hoa, đều hoa khai, đem tuyết trắng trên mặt đất bao phủ, nhìn qua vô cùng mỹ lệ. Một loại rung động xinh đẹp tiến vào lòng người.
Chung Sơn gật gật đầu, nhưng vẫn chưa đáp lời Liễu Vô Song.
Liễu Vô Song cũng cung kính bay theo Chung Sơn.
Dưới ba nam nhân áo trắng dẫn dắt, rất nhanh đi tới một khe núi. Trong khe núi có một dòng suối nhỏ, dòng suối chảy dọc khe núi tới một cái đình tím nhỏ.
Ở bên ngoài đình tím nhỏ, là một ít hoa mai quý hiếm xinh đẹp. Bên ngoài đình còn có vài tên nam nhân áo trắng, còn có Kiếm Hồng.
Bên trong một gã nam nhân ngồi chồm hỗm, tóc dài vô cùng mềm mại tung bay phía sau, một thân áo bào trắng, thoạt nhìn cả người đều vô cùng sạch sẽ. Người áo bào trắng nhắm mắt, trước mặt bày đặt một bộ đồ dùng nhà bếp, một cái bình trong đựng rượu.
Một đóa hoa mai theo gió phiêu động, hạ xuống đầu vai nam nhân áo trắng kia, nhìn qua cực kỳ nhu tĩnh, vẻn vẹn chỉ nhìn thấy hình ảnh này, giống như một loại tâm linh thăng hoa.
Nam nhân quỳ ngồi ở chỗ kia, khiến cho người cảm giác chỉ có một chữ Tĩnh! Một loại tâm linh tĩnh lặng, một loại tĩnh lặng siêu thoát thế tục.
Thấy một màn như vậy, Chung Sơn đồng tử co rụt lại.
Liễu Vô Song chỉ nhận ra nam nhân này chính là Kiếm Ngạo, mà Chung Sơn lại cảm nhận được sự đáng sợ của chữ Tĩnh này.
Đây là một loại cảnh giới tâm linh, trong vòng tâm cảnh thay đổi tâm tình người khác? Kiếm Ngạo chỉ quỳ ở chỗ kia, lại có một loại lực lây lan.
Đây là loại cảnh giới đáng sợ cỡ nào? Kiếm Ngạo tu vi là Thiên Cực Cảnh tầng mười một, nhưng mà Chung Sơn tin tưởng, cho dù Thiên Tiên Tư Mã Sách, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Kiếm Ngạo.
- - - - - oOo- - - - -
Chung Sơn ngồi trên bàn viết, cẩm y vệ tổng chỉ huy sứ Liễu Vô Song cung kính đứng.
Chung Sơn nhìn tư liệu trong tay do Liễu Vô Song thu thập về.
- 15Tháng giêng sang năm, Mai Sơn quyết đấu?
Chung Sơn nhíu mày nhìn.
- Đúng vậy, bệ hạ. Chí Tôn Hầu Viên tộc Thân Tề Thiên, phát ra khiêu chiến với U Minh Thiên Thiên chủ Kiếm Ngạo, ước đấu ở Mai Sơn!
Liễu Vô Song cung kính nói.
- Thân Tề Thiên? Kiếm Ngạo?
Chung Sơn nhíu mày.
- Kiếm Ngạo phát ra 1 Cáo thiên hạ lệnh, quần hùng U Minh Thiên xuất động, diệt sát toàn bộ khỉ trong thiên hạ, đất Thần Châu, Hầu Viên tộc gần như diệt sạch, mà trong lúc này, Thân Tề Thiên chưa từng lộ diện một lần, lần này phát chiến thiếp với Kiếm Ngạo, thông báo thiên hạ, nhìn qua vô cùng quỷ dị!
Liễu Vô Song gật gật đầu nói.
- Là Thân Tề Thiên phát ra?
- Vâng!
Chung Sơn nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, hơi hơi suy tư.
- Bệ hạ, Thân Tề Thiên vì sao phải thông báo thiên hạ? Để người trong thiên hạ biết lần quyết đấu này?
- Thông báo thiên hạ, tất có tính toán, cũng giống như Hắc Hải quyết đấu ở âm phủ, cũng thông báo thiên hạ, tuy nhiên, mục đích của Thân Tề Thiên chắc là khác với ta, hắn là sợ Kiếm Ngạo không chịu đi!
Chung Sơn ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
- Tính toán? Hầu Viên tộc cũng không có cường giả gì khác, mà Thân Tề Thiên cũng không có thế lực tay sai, hắn ước chiến Kiếm Ngạo, có mưu đồ thì nhất định cùng với thế lực khác đạt thành hiệp ước lợi ích chung, mà bây giờ dương gian thế lực có thể cùng Thân Tề Thiên hợp tác, không có mấy à!
- Là Trường Sinh Giới!
Chung Sơn hít sâu một hơi nói.
- Trường Sinh Giới?
Liễu Vô Song cau mày.
- Mai Sơn là ở nơi nào?
Chung Sơn hỏi.
- Ở một chỗ tiếp giáp giữa Thái Tuế Thiên triều và Đại Tần Thiên triều, chỗ kia nổi danh với hoa mai, trong phạm vi trăm vạn dặm đều bị bao phủ bởi đủ loại hoa mai, là một nơi tao nhã.
Liễu Vô Song lên tiếng nói.
- Ừ!
Chung Sơn gật gật đầu.
- Bệ hạ, Hạo Mỹ Lệ rời khỏi Lăng Tiêu Thiên Đình, chạy tới Đông Hải rồi! Thần phái người bám theo, nhưng mà không bao lâu đã bị nàng bỏ qua rồi.
Liễu Vô Song ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
- Đi Đông Hải? Để nàng đi đi, chỉ cần nàng không đi Đại Tần, không ai có thể ngăn được nàng!
Chung Sơn ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
- Vâng!
- Bẩm bệ hạ, Kiếm Hồng trở về, ngoài điện cầu kiến!
Bên ngoài của lớn bỗng nhiên truyền đến thanh âm thị vệ.
- Ồ? Truyền!
Chung Sơn nói.
- Vâng!
Thị vệ ngoài điện đáp.
Liễu Vô Song đứng qua một bên, rất nhanh, Kiếm Hồng vào điện.
Đi đến trước bàn viết Chung Sơn, Kiếm Hồng hơi hơi cúi đầu:
- Bệ hạ, phụ thân cho mời bệ hạ tới, muốn mời 14 tháng giêng sang năm đến Mai Sơn!
- Ồ?
Chung Sơn hơi hơi ngoài ý muốn.
- Đây là thư tín phụ thân bảo ta giao cho bệ hạ.
Kiếm Hồng đưa ra một phong thư màu trắng.
Chung Sơn mở ra:
- - -
Sắp đi xa, muốn cùng ngươi gặp mặt một lần! 14 tháng giêng sang năm, Mai Sơn bày rượu đợi.
- - -
Kiếm Ngạo bái thượng - Kiếm Ngạo?
Chung Sơn mày hơi hơi nhăn lại, mời vừa nhắc tới hắn, đảo mắt đã đưa thiệp mời tới.
15 tháng giêng quyết đấu, 14 tháng giêng bảo mình đi? Sắp đi xa? Đây là ý gì? Hay là...
Chung Sơn đồng tử co rụt lại, tiếp đó nhìn về phía Kiếm Hồng nói:
- Bây giờ tu vi Kiếm Ngạo như thế nào?
- Phụ thân là Thiên Cực Cảnh tầng mười một, sắp đạt tới Thiên Cực Cảnh đại viên mãn!
Kiếm Hồng rất tự hào nói.
Thiên Cực Cảnh tầng mười một?
Chung Sơn lông mày giật giật, đây là Kiếm Ngạo sao? Tu vi tăng nhanh như thế, cũng quá khoa trương rồi chứ? Mình đã rất nhanh, Thiên Cực Cảnh tầng thứ ba, nhưng, so với việc Kiếm Ngạo mà nói thì vẫn không bằng.
Hình như nhìn ra buồn bực của Chung Sơn, Kiếm Hồng lập tức nói:
- Bệ hạ, phụ thân khác với bệ hạ, phụ thân đã khôi phục trí nhớ kiếp trước, cảnh giới kiếp trước cũng theo đó khôi phục, bởi vậy tu vi mới tăng lên nhanh chóng như thế.
Nhìn thoáng qua Kiếm Hồng, Chung Sơn gật gật đầu.
- Bệ hạ, phụ thân bảo ta sau khi đưa thiệp mời xong thì lập tức trở về! Bệ hạ có muốn ta chuyển lời không?
- Thay ta chuyển cáo Kiếm Ngạo, 14tháng giêng sang năm, ta sẽ đến Mai Sơn!
Chung Sơn khẳng định nói.
- Ừ!
Kiếm Hồng tươi cười nói.
- - - -
Đại Tần Thiên triều, thánh đô Hàm Dương, trong triều đình.
- Lý Tư!
Doanh nhàn nhạt lên tiếng.
- Có thần!
- Quyết đấu ở Mai Sơn, ý nghĩa không tầm thường, ngươi đi tới, đánh giá thật hư về Kiếm Ngạo!
Doanh nhàn nhạt lên tiếng nói.
- Thần lĩnh chỉ!
Lý Tư cung kính trả lời.
Thái Tuế Thiên triều! Hoàng cung, trong thư phòng Khổng Liệt Thiên.
Đứng trước mặt Khổng Liệt Thiên là Thần Nha Đạo Quân, Diệp Khuynh Thành và Thân Tề Thiên.
- Âm phủ thiên hạ đệ nhất Kiếm tu? Diệp Khuynh Thành?
Khổng Liệt Thiên nhìn về phía Diệp Khuynh Thành.
- Thế nào?
Diệp Khuynh Thành nhíu mày.
- Nghe nói lúc ngươi chiến đấu, ngay cả Lục Tiên Kiếm đều bị Chung Sơn đoạt đi?
Khổng Liệt Thiên lộ ra nụ cười trào phúng nói.
Diệp Khuynh Thành ánh mắt lạnh lùng, nhưng vẫn không nói gì.
- Khổng Liệt Thiên, ngươi muốn làm gì?
Thần Nha Đạo Quân vẻ mặt có chút ảo não nói.
- Không có gì, chỉ là đang tiếc Lục Tiên Kiếm kia mà thôi, từ nay về sau Tru Tiên Kiếm Trận sẽ trở thành truyền thuyết!
Khổng Liệt Thiên lắc đầu nói.
Khổng Liệt Thiên đúng là đang tiếc, có lẽ Khổng Liệt Thiên cũng từng nghĩ tới có có một ngày sẽ chiếm Tru Tiên Tứ Kiếm làm của mình.
- Tru Tiên Kiếm Trận? Trở thành truyền thuyết? Ai nói?
Thần Nha Đạo Quân lắc đầu.
- Ồ?
- Chỉ cần còn Tru Tiên Kiếm, vậy Tru Tiên Kiếm Trận sẽ không trở thành truyền thuyết!
Thần Nha Đạo Quân nói.
Nghe Thần Nha nói vậy, Khổng Liệt Thiên mày hơi hơi nhăn lại, hình như cảm nhận được cái gì đó, nhưng mà cũng biết Thần Nha Đạo Quân không có khả năng nhiều lời, bởi vậy cũng không tiếp tục giằng co.
- Tốt lắm, vào chủ đề chính đi, Kiếm Ngạo đã chấp nhận hẹn ước, 15tháng giêng sang năm, Mai Sơn quyết đấu, lần này cần mọi người phối hợp thật tốt!
Thân Tề Thiên mặt nhăn mày nhíu nói.
- Ừ, yên tâm, 15 tháng giêng sang năm, ta sẽ đích thân mang binh tới U Minh Thiên! U Minh Thiên ở cảnh nội Thái Tuế Thiên triều, dù gì cũng là một cái tai họa ngầm, phải thanh trừ!
Khổng Liệt Thiên gật gật đầu nói.
Đối với Thân Tề Thiên, không biết vì sao, Khổng Liệt Thiên nghiêm túc hơn rất nhiều, hình như Thân Tề Thiên ở trong mắt Khổng Liệt Thiên so với Thần Nha Đạo Quân còn quan trọng hơn vậy.
- Ừ!
Thân Tề Thiên gật gật đầu.
- Vậy Kiếm Ngạo đâu?
Khổng Liệt Thiên lên tiếng hỏi.
- Kiếm Ngạo? Hắn đi không Mai Sơn!
Thần Nha Đạo Quân ánh mắt lóe lên.
- Tuy nhiên, ta cuối cùng cảm thấy có chút không ổn!
Diệp Khuynh Thành ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
- Ách?
- Mai Sơn quyết đấu, với âm phủ Hắc Hải quyết đấu kém không nhiều lắm, ta lo lắng Kiếm Ngạo sẽ nhìn ra được.
Diệp Khuynh Thành nhíu mày nói.
- Nhìn ra được? Nhìn ra được thì thế nào? Chỉ cần hắn đồng ý tới Mai Sơn quyết đấu, cho dù là âm phủ Hắc Hải quyết đấu tái diễn, vậy thì chúng ta cũng ở vào tình thế bất bại!
Khổng Liệt Thiên trầm giọng nói.
- Được rồi!
Diệp Khuynh Thành gật gật đầu. Nhưng trong mắt vẫn có chút lo lắng như trước.
- -
Mai Sơn quyết đấu, khiến vô số cường giả thiên hạ chú ý, phần lớn đều là một ít tán tu, cũng chỉ là muốn đánh giá một phen quyết chiến này mà thôi.
Thiên Cực Cảnh quyết đấu, thật sự rất hiếm thấy đến, lần trước là Thần Nha Đạo Quân vây công Lăng Tiêu Thiên Đình.
Thiên Cực Cảnh cường thế quyết đấu, đó mới là đỉnh phong thiên hạ này.
Người chủ Thánh địa đối chiến Chí Tôn Hầu Viên tộc. Đây là một trận tê chiến, cuối cùng cũng không biết ra sao, mặc kệ mọi người đoán như thế nào, đều không thể tránh khỏi khiến vô số cường giả chú ý.
Đầu tháng giêng, bên ngoài Mai Sơn đã vây vô số cường giả. Khi đó bầu trời tuyết rơi, hoa mai nở rộ.
Chung Sơn vào ngày 14 tháng giết cũng đến Mai Sơn. Lần này, Chung Sơn chỉ dẫn theo một mình Liễu Vô Song.
Khi Chung Sơn đến bên ngoài Mai Sơn, trời vẫn còn tuyết nhỏ bay, vô số cường giả từ bốn phía tụ tới, lại bị một ít trường kiếm của người áo trắng ngăn ở ngoài Mai Sơn.
Chung Sơn và Liễu Vô Song hạ xuống đỉnh một ngọn núi, lập tức có ba gã áo trắng bay lại. Từng người vẻ mặt đều vô cùng lãnh ngạo.
- U Minh Thiên đệ tử, bái kiến Chung Sơn Đại đế!
Ba người cùng bái kiến.
- Ừ!
Chung Sơn gật gật đầu.
- Thiên chủ ở Tuyết Mai Đình trong Mai Sơn chờ Chung Sơn Đại đế đã lâu, xin Chung Sơn Đại đế theo ta tiến vào!
Một tên cầm đầu nói.
- Được!
Chung Sơn gật gật đầu.
Theo ba người bay vào bên trong, một đường đi qua, bốn phía ngọn núi mênh mông đều là hoa mai nở rộ.
- Bệ hạ, hoa mai đã nở rộ!
Liễu Vô Song nhỏ giọng kinh ngạc nói.
- Hả?
- Nơi này có hơn 300 loại hoa mai, thời gian mỗi loại nở rộ không giống nhau, nhưng mà hôm nay, hoa mai nơi này cùng nhau nở rộ?
Liễu Vô Song nhíu mày nói.
Quả nhiên, nhìn lại đâu đâu cũng thấy, tất cả hoa mai, không có một đóa là nụ hoa, đều hoa khai, đem tuyết trắng trên mặt đất bao phủ, nhìn qua vô cùng mỹ lệ. Một loại rung động xinh đẹp tiến vào lòng người.
Chung Sơn gật gật đầu, nhưng vẫn chưa đáp lời Liễu Vô Song.
Liễu Vô Song cũng cung kính bay theo Chung Sơn.
Dưới ba nam nhân áo trắng dẫn dắt, rất nhanh đi tới một khe núi. Trong khe núi có một dòng suối nhỏ, dòng suối chảy dọc khe núi tới một cái đình tím nhỏ.
Ở bên ngoài đình tím nhỏ, là một ít hoa mai quý hiếm xinh đẹp. Bên ngoài đình còn có vài tên nam nhân áo trắng, còn có Kiếm Hồng.
Bên trong một gã nam nhân ngồi chồm hỗm, tóc dài vô cùng mềm mại tung bay phía sau, một thân áo bào trắng, thoạt nhìn cả người đều vô cùng sạch sẽ. Người áo bào trắng nhắm mắt, trước mặt bày đặt một bộ đồ dùng nhà bếp, một cái bình trong đựng rượu.
Một đóa hoa mai theo gió phiêu động, hạ xuống đầu vai nam nhân áo trắng kia, nhìn qua cực kỳ nhu tĩnh, vẻn vẹn chỉ nhìn thấy hình ảnh này, giống như một loại tâm linh thăng hoa.
Nam nhân quỳ ngồi ở chỗ kia, khiến cho người cảm giác chỉ có một chữ Tĩnh! Một loại tâm linh tĩnh lặng, một loại tĩnh lặng siêu thoát thế tục.
Thấy một màn như vậy, Chung Sơn đồng tử co rụt lại.
Liễu Vô Song chỉ nhận ra nam nhân này chính là Kiếm Ngạo, mà Chung Sơn lại cảm nhận được sự đáng sợ của chữ Tĩnh này.
Đây là một loại cảnh giới tâm linh, trong vòng tâm cảnh thay đổi tâm tình người khác? Kiếm Ngạo chỉ quỳ ở chỗ kia, lại có một loại lực lây lan.
Đây là loại cảnh giới đáng sợ cỡ nào? Kiếm Ngạo tu vi là Thiên Cực Cảnh tầng mười một, nhưng mà Chung Sơn tin tưởng, cho dù Thiên Tiên Tư Mã Sách, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Kiếm Ngạo.
- - - - - oOo- - - - -
/1254
|