Chung Sơn bay xuống trước đình nhỏ phía dưới.
- Bệ hạ!
Kiếm Hồng quay sang Chung Sơn hơi hơi thi lễ. Một bên, đệ tử U Minh Thiên đều hơi hơi thi lễ, nhưng cũng không nói chuyện.
Trong đình, Kiếm Ngạo chậm rãi mở to mắt.
Một cỗ gió nhẹ từ chỗ Kiếm Ngạo thổi quét bốn phía, lập tức khiến hoa mai rơi xuống đình thổi ra bốn phía.
- Hồng nhi, dẫn người lui ra ngoài!
Kiếm Ngạo lên tiếng.
- Vâng, phụ thân!
Kiếm Hồng gật gật đầu. Mang theo các đệ tử U Minh Thiên bay về bên ngoài.
- Vô Song!
Chung Sơn nhìn về phía Liễu Vô Song.
- Vâng!
Liễu Vô Song ngầm hiểu cũng lui ra.
Nhìn mọi người rời khỏi khe núi, Chung Sơn quay đầu nhìn về phía Kiếm Ngạo.
- Mời!
- Ừ!
Chung Sơn gật gật đầu.
Đạp bước đi vào trong đình. Đi đến trước mặt Kiếm Ngạo, tới một chỗ bồ đoàn khác.
Cùng Kiếm Ngạo đối điện ngồi chồm hổm xuống, trước mặt bày đặt một bộ đồ dùng nhà bếp, một cái lô nhỏ nấu rượu.
Kiếm Ngạo duỗi tay ra, xa xa hoa mai trong rừng lập tức bay tới mấy chục loại. Bay tới gần, tay mỗi thứ bị nắm một mảnh, Kiếm Ngạo chậm rãi bỏ vào rượu trong lô.
Dùng hoa mai nấu rượu phát ra từng mùi thơm phức.
- Hơn trăm năm không gặp, cảnh giới của ngươi càng ngày càng cao thâm, vẫn còn chí hướng đánh bại hết tất cả anh hùng thiên hạ chứ?
Chung Sơn cười hỏi.
Tươi cười, Kiếm Ngạo nói:
- Tự nhiên sẽ không quên!
- Ồ?
- Ba mươi năm trước, cùng Đại Tần chiến một trận, ta lĩnh ngộ rất nhiều, cho nên mới mời ngươi tới đây!
Kiếm Ngạo nói.
- Cùng Đại Tần chiến một trận?
Chung Sơn mày nhướng lên, hơi hơi kinh ngạc.
Cùng Đại Tần chiến một trận? Cùng ai? Kiếm Ngạo nói trận chiến với vẻ mặt trịnh trọng như thế, nhất định là chiến đấu oanh oanh liệt liệt, vì sao mình không thu được chút tình báo?
- Đó là một trận mật chiến, hơn nữa chỉ là chiến đấu tinh thần, cho nên ngươi không biết cũng là bình thường!
Kiếm Ngạo nói.
- Mật chiến? Chỉ là chiến đấu tinh thần?
Chung Sơn nhìn thẳng Kiếm Ngạo nói.
- Ừ, đôi ta ai cũng không động thủ, dùng ý niệm ngưng hiển thế giới mỗi bên, tinh thần ở bên trong chiến một trận.
Kiếm Ngạo nói.
- Ai?
Chung Sơn nhíu mày nói.
- Doanh!
- Doanh?
Chung Sơn đồng tử co rụt lại.
- Không sai, đúng là Doanh, ta bị bại, tuy nhiên cảnh giới hắn sớm đã siêu phàm thoát tục, cho nên mặc dù bị đánh bại nhưng mà ta cũng không nản lòng, sẽ có một ngày ta vượt qua cảnh giới kia.
Kiếm Ngạo tự tin nói.
- Cảnh giới Doanh đã sớm siêu phàm thoát tục?
Chung Sơn nhíu mày.
- Không sai, giới này, hắn là người mạnh nhất ta gặp được.
Kiếm Ngạo gật gật đầu.
- Vậy sao hắn thả ngươi rời đi?
- Trước đó đã có ước chiến, đây là luận bàn, mặc dù Doanh bá đạo, nhưng vẫn thủ ước, sau trận chiến ấy, ba mươi năm qua ta vẫn chưa chạm vào kiếm!
Kiếm Ngạo nói.
- Ba mươi năm chưa chạm vào kiếm?
Chung Sơn nhíu mày.
- Đây là thu hoạch trận chiến ấy!
Kiếm Ngạo cảm thán nói.
- Xem ra kiếm đạo của ngươi lại lần nữa đột phá rồi?
Chung Sơn cảm thán nói.
- Ừ!
Kiếm Ngạo gật gật đầu.
Nhắc tới hoa mai trong lô nhỏ nấu rượu, hắn châm cho Chung Sơn cùng mình mỗi người một ly.
- Ba mươi năm, vong kiếm chín lần, kiếm đạo càng ngày càng tiến thẳng về trước. Chỉ là đáng tiếc, không thể đánh với ngươi một trận!
Kiếm Ngạo lắc đầu nói.
- Kiếm Ngạo! Ngươi thiên tư ngút trời, ta làm sao có thể sánh được?
Chung Sơn lắc đầu cười nói.
- Không, ta nói ngươi có thể, vậy thì khẳng định có thể, với lực lượng của ngươi, ngươi ta đều có thể chiến một trận, ngươi cũng không nên che giấu như thế.
Kiếm Ngạo khẳng định nói.
Chung Sơn nhìn Kiếm Ngạo thật sâu, cuối cùng gật gật đầu nói:
- Mời!
Chung Sơn nhẹ nhàng nhấm một ngụm rượu hoa mai, Kiếm Ngạo hình như nhận ra Chung Sơn thừa nhận, cũng cười nhấm một ngụm.
- Vì sao ngươi coi trọng Chung Sơn ta như thế?
Chung Sơn hỏi.
- Có một số người, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra là nhân trung long phượng, nhân vật kiêu hùng. Thiên hạ chư cường, ngươi cho rằng ai có thể xưng được kiêu hùng?
Kiếm Ngạo nói.
- Doanh, 8 vạn năm trước, thiên hạ đệ nhất nhân, hiệu lệnh Thần Châu, không ai địch nổi, 8 vạn năm sau, tái hiện trời đất!
Chung Sơn nói.
- Doanh, là kiêu hùng, ta không địch lại hắn, nhưng sẽ có một ngày, hắn không địch lại ta! Tuy rằng đó rất xa xôi!
Kiếm Ngạo vô cùng tự tin nói.
- Ồ?
Chung Sơn hơi hơi ngoài ý muốn.
- Còn ai nữa?
- Thần Nha Đạo Quân, Trường Sinh Giới chủ, thân mang Trảm Tiên Phi Đao, cả đời rất khó bị đánh bại!
Chung Sơn nói.
- Thần Nha Đạo Quân? Mạnh thì đúng mạnh, hung thì đúng hung, nhưng xưng hùng thì không đủ!
Kiếm Ngạo khẳng định nói.
- Xưng hùng không đủ?
- Kẻ kiêu hùng, thân nắm người cầm đầu thiên hạ, hình là thiên hạ lấy làm gương mẫu, hồn được thiên hạ cung phụng (tác giả tác, thân – hình - hồn), là đầu sỏ chúng nhân, Thần Nha Đạo Quân không đủ thành tinh thần của vạn dân!
Kiếm Ngạo nói.
- Ồ? Vậy Khổng Liệt Thiên thì sao? Khách đến từ đại thế giới, hậu duệ Thánh nhân. Có các loại bí pháp Tiên đạo, quỷ dị khó lường, độc bá phương tây!
- Kiêu hùng không phải dùng bí pháp để đánh giá!
Kiếm Ngạo cười nói.
- Vậy ngươi nói đi?
Chung Sơn mặt nhăn mày nhíu nói.
- Chung Sơn ngươi, xứng tên kiêu hùng, hơn nữa là hùng trong hùng!
Kiếm Ngạo khẳng định nói.
- Ta? Quá khen! Kiếm Ngạo ngươi mới là kiêu hùng chân chính!
Chung Sơn lắc đầu nói.
- Ta là, ngươi cũng là, ngươi ta là hai loại kiêu hùng khác nhau, sau khi chiến một trận, ta liền nhìn ra điểm ấy của ngươi, những năm gần đây, luôn muốn đánh với ngươi một trận, chỉ là đáng tiếc, khó được như ý nguyện, ta vì có trí nhớ kiếp trước, khôi phục cảnh giới vượt xa người thường, cho nên hiện tại đánh nhau, cũng không phải chiến đấu công bình, đáng tiếc a, đáng tiếc!
Kiếm Ngạo đáng tiếc nói.
- Phải không? Lại nói tiếp, đánh với ngươi một trận, cũng là ý nguyện của Chung Sơn ta!
Chung Sơn sắc mặt nghiêm túc nói.
Đây là lời xuất phát từ trong nội tâm Chung Sơn, trong lòng Chung Sơn kỳ thật vô cùng hiếu chiến, nam nhân đều thích chiến đấu lâm li để khiến tinh thần thoải mái. Chung Sơn cũng là người như thế, chỉ là, Chung Sơn vì có mục tiêu lớn hơn nữa, cho nên đem cỗ nhiệt huyết này giấu sâu trong lòng, nhưng mà chỉ chờ lúc ra tay, huyết tính sâu trong lòng trước đến giờ chưa từng bị kìm nén.
- Tốt, ta chờ chính là những lời này của ngươi, trong mấy đời người, ngươi là người thứ hai khiến ta muốn chiến một trận.
Kiếm Ngạo thở phào một hơi nó.
Đồng thời lại châm cho Chung Sơn và mình một ly rượu hoa mai nữa.
- Người thứ hai? Vậy người thứ nhất là ai? Doanh?
Chung Sơn hỏi.
- Không phải, hắn đã rời khỏi tiểu thế giới này, là một người kiếp trước ta quen, người này cũng là một gã tuyệt thế kiêu hùng, vì chiến một trận, ta diện bích dưỡng chiến trăm năm, đáng tiếc tới gần ngày quyết chiến, ta phát hiện ra sơ hở kiếm đạo của ta, vì vậy không còn cơ hội chiến với hắn nữa, hắn tiến vào đại thế giới, chỉ có chờ ta đến đại thế giới, mới có thể tiếp tục chiến hẹn!
Kiếm Ngạo cảm thán nói.
- Người tu âm tích đức, tu công danh so với chúng ta luôn nhàn nhã hơn rất nhiều.
Chung Sơn lắc đầu hướng về nói.
- Mỗi người mỗi vẻ, chỉ là đạo bất đồng mà thôi!
Kiếm Ngạo nói.
- Không sai, đạo bất đồng mà thôi.
Chung Sơn cười nói.
- Chúng ta đây liền ước hẹn quyết chiến ở đại thế giới?
Kiếm Ngạo nói.
- Một lời đã định!
- Lần Mai Sơn quyết đấu này, ngươi thấy thế nào?
Chung Sơn lại lần nữa hỏi.
- Mai Sơn quyết đấu, chỉ vì muốn chấm dứt một ít sự tình mà thôi, chủ yếu vẫn là cùng ngươi nấu rượu luận kiêu hùng, còn có bàn giao một chút!
Kiếm Ngạo nói.
- Bàn giao một chút? Ngươi muốn phi thăng?
Chung Sơn nhíu mày nói.
- Không sai, tình thế Thần Châu càng ngày càng trong sáng, khai thiên cũng phải làm, thiên hạ sắp nhất thống, U Minh Thiên ta cũng bị đem đi, không còn tồn tại trong thế gian này nữa. Cho nên ta chuẩn bị mang theo đệ tử U Minh Thiên, phá hư mà ra. Đi tới đại thế giới!
Kiếm Ngạo nói.
- Đệ tử U Minh Thiên? Đang phi thăng?
Chung Sơn hơi hơi kinh ngạc.
- Chỗ U Minh Thiên, hiện tại có lẽ đã có người đánh tới rồi đi, như Hắc Hải đấu cược ngươi, có người đánh thẳng tới U Minh Thiên.
Kiếm Ngạo cười nói.
- Ồ? Ngươi cũng biết?
Chung Sơn hơi hơi ngoài ý muốn. Ngay cả việc âm phủ Kiếm Ngạo cũng biết hiểu?
- U Minh Thiên đã được ta dẫn ra, lúc phi thăng đại thế giới, đệ tử U Minh Thiên chỉ cần đợi ở bên trong, ta có thể dẫn bọn họ ra ngoài!
Kiếm Ngạo khẳng định nói.
- Ừ!
Chung Sơn gật gật đầu.
Kiếm Ngạo tuy rằng kế thừa Nam Cung Thắng trở thành U Minh Thiên Thiên chủ, nhưng, Kiếm Ngạo kiếp trước cũng là U Minh Thiên Thiên chủ, lại nói tiếp, so với Nam Cung Thắng chắc là càng quen thuộc U Minh Thiên hơn.
- Vậy tu vi của ngươi?
- 15 tháng giêng, cũng chính là lúc trăng tròn ngày mai, ta có thể đạt tới phàm nhân đại viên mãn, phá toái hư không.
Kiếm Ngạo tự tin nói.
- Vậy trước chúc mừng!
- Trước khi phi thăng cùng ngươi gặp mặt, cũng coi như điều thú vị nhất trong đời người, ta biết ngươi có dã tâm tranh hùng thiên hạ, vật này, liền tặng cho ngươi, cũng coi như trước khi đi, giải quyết xong 1 cái cọc nguyện vọng cuối cùng!
Kiếm Ngạo nói.
Nói xong, Kiếm Ngạo lấy ra một quyển trục ném tới trước mặt bàn Chung Sơn.
Quyển trục dùng cây tử đàn vạn năm làm trục, dùng tử kim vân ti bố trí. Nhìn qua rất có phong cách cổ xưa.
- Đây là cái gì?
Chung Sơn nhíu mày nói.
- Phương pháp Thái Cực Đồ chế tạo!
Kiếm Ngạo nói.
- Ồ?
- Thái Cực Đồ, ở thế hệ kiếp trước của ta, cũng đã thất truyền, ta lúc dẫn dắt U Minh Thiên lại lần nữa phát hiện một bản chép tay.
Kiếm Ngạo nói.
- Thái Cực Đồ? Phương pháp luyện chế?
Chung Sơn nhíu mày nhìn về phía Kiếm Ngạo.
- Nói vậy ngươi nhận được Thái Cực Đồ kia, đã biết sự kỳ diệu của nó rồi chứ, Thái Cực Đồ, từng là chí bảo của một vị Thái Thượng Thánh nhân ở đại thế giới, sau khi Thái Thượng Thánh nhân ngã xuống, Thái Cực Đồ cũng bởi vậy mà nổ tan ra, sau đó một mảnh vỡ nhỏ rơi xuống tiểu thế giới này, bị Thiên chủ U Minh Thiên đời thứ nhất đoạt được, mượn nó ngộ ra phương pháp luyện chế Thái Cực Đồ! Đây là chí bảo của Thánh nhân, để lại cho ngươi ứng phó thiên hạ Thần Châu!
Kiếm Ngạo nói.
- Phương pháp luyện chế Pháp bảo của Thánh nhân? Ta đây không thể thu, vô công bất chịu lộc!
Chung Sơn lắc đầu.
- Không, ngươi có công, Kiếm Hồng có thể lại lần nữa trở về, tất cả đều là ngươi, Kiếm Hồng ở trong lòng ta, so với phương pháp luyện chế Thái Cực Đồ này không chỉ hơn gấp trăm lần, vì ngươi khiến cho Kiếm Hồng sống lại, ngươi đáng được pháp bảo này! Hơn nữa, đây chỉ là một bản chép tay cũ mà thôi!
Kiếm Ngạo nói.
Nhìn thật sâu Kiếm Ngạo, Chung Sơn gật gật đầu nói:
- Vậy Chung Sơn từ chối thì bất kính!
Kiếm Ngạo gật gật đầu, Chung Sơn cũng không mở ra, mà lật tay thu lại.
- Ngươi, ta trước khi quyết đấu, giữ được tính mạnh là đủ rồi!
Kiếm Ngạo cười nói.
- Được, ta nhất định sẽ, mời!
Chung Sơn bưng rượu hoa mai mời.
- Mời!
Kiếm Ngạo với Chung Sơn, tuy rằng chỉ vẻn vẹn gặp qua vài lần, nhưng hai người lại dường như là bàn cũ giao tình thâm hậu, một lần nói chuyện này, chính là một ngày một đêm.
Ngày hôm sau. Ở dưới ánh mắt vô số cường giả vây xem, hướng tây nam bỗng nhiên có 4 đạo thân ảnh bảy tới.
Thần Nha Đạo Quân, Diệp Khuynh Thành, Thân Tề Thiên, Cáp Mô Lại!
15 tháng giêng, Mai Sơn quyết đấu bắt đầu rồi!
- - - - - oOo- - - - -
- Bệ hạ!
Kiếm Hồng quay sang Chung Sơn hơi hơi thi lễ. Một bên, đệ tử U Minh Thiên đều hơi hơi thi lễ, nhưng cũng không nói chuyện.
Trong đình, Kiếm Ngạo chậm rãi mở to mắt.
Một cỗ gió nhẹ từ chỗ Kiếm Ngạo thổi quét bốn phía, lập tức khiến hoa mai rơi xuống đình thổi ra bốn phía.
- Hồng nhi, dẫn người lui ra ngoài!
Kiếm Ngạo lên tiếng.
- Vâng, phụ thân!
Kiếm Hồng gật gật đầu. Mang theo các đệ tử U Minh Thiên bay về bên ngoài.
- Vô Song!
Chung Sơn nhìn về phía Liễu Vô Song.
- Vâng!
Liễu Vô Song ngầm hiểu cũng lui ra.
Nhìn mọi người rời khỏi khe núi, Chung Sơn quay đầu nhìn về phía Kiếm Ngạo.
- Mời!
- Ừ!
Chung Sơn gật gật đầu.
Đạp bước đi vào trong đình. Đi đến trước mặt Kiếm Ngạo, tới một chỗ bồ đoàn khác.
Cùng Kiếm Ngạo đối điện ngồi chồm hổm xuống, trước mặt bày đặt một bộ đồ dùng nhà bếp, một cái lô nhỏ nấu rượu.
Kiếm Ngạo duỗi tay ra, xa xa hoa mai trong rừng lập tức bay tới mấy chục loại. Bay tới gần, tay mỗi thứ bị nắm một mảnh, Kiếm Ngạo chậm rãi bỏ vào rượu trong lô.
Dùng hoa mai nấu rượu phát ra từng mùi thơm phức.
- Hơn trăm năm không gặp, cảnh giới của ngươi càng ngày càng cao thâm, vẫn còn chí hướng đánh bại hết tất cả anh hùng thiên hạ chứ?
Chung Sơn cười hỏi.
Tươi cười, Kiếm Ngạo nói:
- Tự nhiên sẽ không quên!
- Ồ?
- Ba mươi năm trước, cùng Đại Tần chiến một trận, ta lĩnh ngộ rất nhiều, cho nên mới mời ngươi tới đây!
Kiếm Ngạo nói.
- Cùng Đại Tần chiến một trận?
Chung Sơn mày nhướng lên, hơi hơi kinh ngạc.
Cùng Đại Tần chiến một trận? Cùng ai? Kiếm Ngạo nói trận chiến với vẻ mặt trịnh trọng như thế, nhất định là chiến đấu oanh oanh liệt liệt, vì sao mình không thu được chút tình báo?
- Đó là một trận mật chiến, hơn nữa chỉ là chiến đấu tinh thần, cho nên ngươi không biết cũng là bình thường!
Kiếm Ngạo nói.
- Mật chiến? Chỉ là chiến đấu tinh thần?
Chung Sơn nhìn thẳng Kiếm Ngạo nói.
- Ừ, đôi ta ai cũng không động thủ, dùng ý niệm ngưng hiển thế giới mỗi bên, tinh thần ở bên trong chiến một trận.
Kiếm Ngạo nói.
- Ai?
Chung Sơn nhíu mày nói.
- Doanh!
- Doanh?
Chung Sơn đồng tử co rụt lại.
- Không sai, đúng là Doanh, ta bị bại, tuy nhiên cảnh giới hắn sớm đã siêu phàm thoát tục, cho nên mặc dù bị đánh bại nhưng mà ta cũng không nản lòng, sẽ có một ngày ta vượt qua cảnh giới kia.
Kiếm Ngạo tự tin nói.
- Cảnh giới Doanh đã sớm siêu phàm thoát tục?
Chung Sơn nhíu mày.
- Không sai, giới này, hắn là người mạnh nhất ta gặp được.
Kiếm Ngạo gật gật đầu.
- Vậy sao hắn thả ngươi rời đi?
- Trước đó đã có ước chiến, đây là luận bàn, mặc dù Doanh bá đạo, nhưng vẫn thủ ước, sau trận chiến ấy, ba mươi năm qua ta vẫn chưa chạm vào kiếm!
Kiếm Ngạo nói.
- Ba mươi năm chưa chạm vào kiếm?
Chung Sơn nhíu mày.
- Đây là thu hoạch trận chiến ấy!
Kiếm Ngạo cảm thán nói.
- Xem ra kiếm đạo của ngươi lại lần nữa đột phá rồi?
Chung Sơn cảm thán nói.
- Ừ!
Kiếm Ngạo gật gật đầu.
Nhắc tới hoa mai trong lô nhỏ nấu rượu, hắn châm cho Chung Sơn cùng mình mỗi người một ly.
- Ba mươi năm, vong kiếm chín lần, kiếm đạo càng ngày càng tiến thẳng về trước. Chỉ là đáng tiếc, không thể đánh với ngươi một trận!
Kiếm Ngạo lắc đầu nói.
- Kiếm Ngạo! Ngươi thiên tư ngút trời, ta làm sao có thể sánh được?
Chung Sơn lắc đầu cười nói.
- Không, ta nói ngươi có thể, vậy thì khẳng định có thể, với lực lượng của ngươi, ngươi ta đều có thể chiến một trận, ngươi cũng không nên che giấu như thế.
Kiếm Ngạo khẳng định nói.
Chung Sơn nhìn Kiếm Ngạo thật sâu, cuối cùng gật gật đầu nói:
- Mời!
Chung Sơn nhẹ nhàng nhấm một ngụm rượu hoa mai, Kiếm Ngạo hình như nhận ra Chung Sơn thừa nhận, cũng cười nhấm một ngụm.
- Vì sao ngươi coi trọng Chung Sơn ta như thế?
Chung Sơn hỏi.
- Có một số người, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra là nhân trung long phượng, nhân vật kiêu hùng. Thiên hạ chư cường, ngươi cho rằng ai có thể xưng được kiêu hùng?
Kiếm Ngạo nói.
- Doanh, 8 vạn năm trước, thiên hạ đệ nhất nhân, hiệu lệnh Thần Châu, không ai địch nổi, 8 vạn năm sau, tái hiện trời đất!
Chung Sơn nói.
- Doanh, là kiêu hùng, ta không địch lại hắn, nhưng sẽ có một ngày, hắn không địch lại ta! Tuy rằng đó rất xa xôi!
Kiếm Ngạo vô cùng tự tin nói.
- Ồ?
Chung Sơn hơi hơi ngoài ý muốn.
- Còn ai nữa?
- Thần Nha Đạo Quân, Trường Sinh Giới chủ, thân mang Trảm Tiên Phi Đao, cả đời rất khó bị đánh bại!
Chung Sơn nói.
- Thần Nha Đạo Quân? Mạnh thì đúng mạnh, hung thì đúng hung, nhưng xưng hùng thì không đủ!
Kiếm Ngạo khẳng định nói.
- Xưng hùng không đủ?
- Kẻ kiêu hùng, thân nắm người cầm đầu thiên hạ, hình là thiên hạ lấy làm gương mẫu, hồn được thiên hạ cung phụng (tác giả tác, thân – hình - hồn), là đầu sỏ chúng nhân, Thần Nha Đạo Quân không đủ thành tinh thần của vạn dân!
Kiếm Ngạo nói.
- Ồ? Vậy Khổng Liệt Thiên thì sao? Khách đến từ đại thế giới, hậu duệ Thánh nhân. Có các loại bí pháp Tiên đạo, quỷ dị khó lường, độc bá phương tây!
- Kiêu hùng không phải dùng bí pháp để đánh giá!
Kiếm Ngạo cười nói.
- Vậy ngươi nói đi?
Chung Sơn mặt nhăn mày nhíu nói.
- Chung Sơn ngươi, xứng tên kiêu hùng, hơn nữa là hùng trong hùng!
Kiếm Ngạo khẳng định nói.
- Ta? Quá khen! Kiếm Ngạo ngươi mới là kiêu hùng chân chính!
Chung Sơn lắc đầu nói.
- Ta là, ngươi cũng là, ngươi ta là hai loại kiêu hùng khác nhau, sau khi chiến một trận, ta liền nhìn ra điểm ấy của ngươi, những năm gần đây, luôn muốn đánh với ngươi một trận, chỉ là đáng tiếc, khó được như ý nguyện, ta vì có trí nhớ kiếp trước, khôi phục cảnh giới vượt xa người thường, cho nên hiện tại đánh nhau, cũng không phải chiến đấu công bình, đáng tiếc a, đáng tiếc!
Kiếm Ngạo đáng tiếc nói.
- Phải không? Lại nói tiếp, đánh với ngươi một trận, cũng là ý nguyện của Chung Sơn ta!
Chung Sơn sắc mặt nghiêm túc nói.
Đây là lời xuất phát từ trong nội tâm Chung Sơn, trong lòng Chung Sơn kỳ thật vô cùng hiếu chiến, nam nhân đều thích chiến đấu lâm li để khiến tinh thần thoải mái. Chung Sơn cũng là người như thế, chỉ là, Chung Sơn vì có mục tiêu lớn hơn nữa, cho nên đem cỗ nhiệt huyết này giấu sâu trong lòng, nhưng mà chỉ chờ lúc ra tay, huyết tính sâu trong lòng trước đến giờ chưa từng bị kìm nén.
- Tốt, ta chờ chính là những lời này của ngươi, trong mấy đời người, ngươi là người thứ hai khiến ta muốn chiến một trận.
Kiếm Ngạo thở phào một hơi nó.
Đồng thời lại châm cho Chung Sơn và mình một ly rượu hoa mai nữa.
- Người thứ hai? Vậy người thứ nhất là ai? Doanh?
Chung Sơn hỏi.
- Không phải, hắn đã rời khỏi tiểu thế giới này, là một người kiếp trước ta quen, người này cũng là một gã tuyệt thế kiêu hùng, vì chiến một trận, ta diện bích dưỡng chiến trăm năm, đáng tiếc tới gần ngày quyết chiến, ta phát hiện ra sơ hở kiếm đạo của ta, vì vậy không còn cơ hội chiến với hắn nữa, hắn tiến vào đại thế giới, chỉ có chờ ta đến đại thế giới, mới có thể tiếp tục chiến hẹn!
Kiếm Ngạo cảm thán nói.
- Người tu âm tích đức, tu công danh so với chúng ta luôn nhàn nhã hơn rất nhiều.
Chung Sơn lắc đầu hướng về nói.
- Mỗi người mỗi vẻ, chỉ là đạo bất đồng mà thôi!
Kiếm Ngạo nói.
- Không sai, đạo bất đồng mà thôi.
Chung Sơn cười nói.
- Chúng ta đây liền ước hẹn quyết chiến ở đại thế giới?
Kiếm Ngạo nói.
- Một lời đã định!
- Lần Mai Sơn quyết đấu này, ngươi thấy thế nào?
Chung Sơn lại lần nữa hỏi.
- Mai Sơn quyết đấu, chỉ vì muốn chấm dứt một ít sự tình mà thôi, chủ yếu vẫn là cùng ngươi nấu rượu luận kiêu hùng, còn có bàn giao một chút!
Kiếm Ngạo nói.
- Bàn giao một chút? Ngươi muốn phi thăng?
Chung Sơn nhíu mày nói.
- Không sai, tình thế Thần Châu càng ngày càng trong sáng, khai thiên cũng phải làm, thiên hạ sắp nhất thống, U Minh Thiên ta cũng bị đem đi, không còn tồn tại trong thế gian này nữa. Cho nên ta chuẩn bị mang theo đệ tử U Minh Thiên, phá hư mà ra. Đi tới đại thế giới!
Kiếm Ngạo nói.
- Đệ tử U Minh Thiên? Đang phi thăng?
Chung Sơn hơi hơi kinh ngạc.
- Chỗ U Minh Thiên, hiện tại có lẽ đã có người đánh tới rồi đi, như Hắc Hải đấu cược ngươi, có người đánh thẳng tới U Minh Thiên.
Kiếm Ngạo cười nói.
- Ồ? Ngươi cũng biết?
Chung Sơn hơi hơi ngoài ý muốn. Ngay cả việc âm phủ Kiếm Ngạo cũng biết hiểu?
- U Minh Thiên đã được ta dẫn ra, lúc phi thăng đại thế giới, đệ tử U Minh Thiên chỉ cần đợi ở bên trong, ta có thể dẫn bọn họ ra ngoài!
Kiếm Ngạo khẳng định nói.
- Ừ!
Chung Sơn gật gật đầu.
Kiếm Ngạo tuy rằng kế thừa Nam Cung Thắng trở thành U Minh Thiên Thiên chủ, nhưng, Kiếm Ngạo kiếp trước cũng là U Minh Thiên Thiên chủ, lại nói tiếp, so với Nam Cung Thắng chắc là càng quen thuộc U Minh Thiên hơn.
- Vậy tu vi của ngươi?
- 15 tháng giêng, cũng chính là lúc trăng tròn ngày mai, ta có thể đạt tới phàm nhân đại viên mãn, phá toái hư không.
Kiếm Ngạo tự tin nói.
- Vậy trước chúc mừng!
- Trước khi phi thăng cùng ngươi gặp mặt, cũng coi như điều thú vị nhất trong đời người, ta biết ngươi có dã tâm tranh hùng thiên hạ, vật này, liền tặng cho ngươi, cũng coi như trước khi đi, giải quyết xong 1 cái cọc nguyện vọng cuối cùng!
Kiếm Ngạo nói.
Nói xong, Kiếm Ngạo lấy ra một quyển trục ném tới trước mặt bàn Chung Sơn.
Quyển trục dùng cây tử đàn vạn năm làm trục, dùng tử kim vân ti bố trí. Nhìn qua rất có phong cách cổ xưa.
- Đây là cái gì?
Chung Sơn nhíu mày nói.
- Phương pháp Thái Cực Đồ chế tạo!
Kiếm Ngạo nói.
- Ồ?
- Thái Cực Đồ, ở thế hệ kiếp trước của ta, cũng đã thất truyền, ta lúc dẫn dắt U Minh Thiên lại lần nữa phát hiện một bản chép tay.
Kiếm Ngạo nói.
- Thái Cực Đồ? Phương pháp luyện chế?
Chung Sơn nhíu mày nhìn về phía Kiếm Ngạo.
- Nói vậy ngươi nhận được Thái Cực Đồ kia, đã biết sự kỳ diệu của nó rồi chứ, Thái Cực Đồ, từng là chí bảo của một vị Thái Thượng Thánh nhân ở đại thế giới, sau khi Thái Thượng Thánh nhân ngã xuống, Thái Cực Đồ cũng bởi vậy mà nổ tan ra, sau đó một mảnh vỡ nhỏ rơi xuống tiểu thế giới này, bị Thiên chủ U Minh Thiên đời thứ nhất đoạt được, mượn nó ngộ ra phương pháp luyện chế Thái Cực Đồ! Đây là chí bảo của Thánh nhân, để lại cho ngươi ứng phó thiên hạ Thần Châu!
Kiếm Ngạo nói.
- Phương pháp luyện chế Pháp bảo của Thánh nhân? Ta đây không thể thu, vô công bất chịu lộc!
Chung Sơn lắc đầu.
- Không, ngươi có công, Kiếm Hồng có thể lại lần nữa trở về, tất cả đều là ngươi, Kiếm Hồng ở trong lòng ta, so với phương pháp luyện chế Thái Cực Đồ này không chỉ hơn gấp trăm lần, vì ngươi khiến cho Kiếm Hồng sống lại, ngươi đáng được pháp bảo này! Hơn nữa, đây chỉ là một bản chép tay cũ mà thôi!
Kiếm Ngạo nói.
Nhìn thật sâu Kiếm Ngạo, Chung Sơn gật gật đầu nói:
- Vậy Chung Sơn từ chối thì bất kính!
Kiếm Ngạo gật gật đầu, Chung Sơn cũng không mở ra, mà lật tay thu lại.
- Ngươi, ta trước khi quyết đấu, giữ được tính mạnh là đủ rồi!
Kiếm Ngạo cười nói.
- Được, ta nhất định sẽ, mời!
Chung Sơn bưng rượu hoa mai mời.
- Mời!
Kiếm Ngạo với Chung Sơn, tuy rằng chỉ vẻn vẹn gặp qua vài lần, nhưng hai người lại dường như là bàn cũ giao tình thâm hậu, một lần nói chuyện này, chính là một ngày một đêm.
Ngày hôm sau. Ở dưới ánh mắt vô số cường giả vây xem, hướng tây nam bỗng nhiên có 4 đạo thân ảnh bảy tới.
Thần Nha Đạo Quân, Diệp Khuynh Thành, Thân Tề Thiên, Cáp Mô Lại!
15 tháng giêng, Mai Sơn quyết đấu bắt đầu rồi!
- - - - - oOo- - - - -
/1254
|