Chương 13: Đàn ông con trai co được duỗi được
Cuối cùng không còn cách nào khác, Quý Lăng Âm chỉ đành dắt Trình Hi Chi xuống xe, đi về phía khách sạn cô ở.
Ân Ngao sợ có chó săn đi theo, nên nhìn ngó xung quanh. Anh ta phát hiện không có người đáng nghi nào, lúc này mới yên tâm.
Mặc dù không xem tin tức, nhưng Quý Lăng Âm vẫn có thể đoán được, bây giờ trên mạng chắc chắn có rất nhiều tin tức liên quan tới cô. Dù sao người đâm phải cô cũng là Trình Mặc Phảng, hơn nữa Ân Ngao còn xuất hiện ở cửa phòng bệnh của cô.
Từ lúc cô xuất đạo đến giờ gần như là không có tai tiếng tình dục gì cả, không ngờ ngày đầu về nước lại vì hai nhân vật nặng ký của thành phố mà lên tiêu đề.
Bao Sữa Nhỏ được Quý Lăng Âm dắt tay, mặt đắc ý. Mặc dù cậu cũng rất xem thường bản thân vừa rồi khóc lóc để có được sự đồng tình, nhưng có thể khiến Quý Lăng Âm thỏa hiệp, hình như cũng không quá mất mặt.
Đàn ông con trai co được duỗi được, chỉ cần có thể ở bên cạnh mommy , khóc chút cũng không mất mặt. Cậu nghĩ vậy xong, nụ cười trên mặt lại càng tươi tắn hơn.
Quý Lăng Âm tất nhiên không biết đứa con nít này lại suy nghĩ nhiều như vậy. Cô chỉ là nhìn thấy nụ cười vui vẻ trên mặt cậu, đột nhiên cô cũng bị cậu lây nhiễm, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn.
“mommy , con đói quá, mẹ có thể dẫn con đi ăn không?” Vừa vào cửa khách sạn, Trình Hi Chi liền ngẩng đầu, vẻ mặt đáng thương nhìn Quý Lăng Âm.
Quý Lăng Âm nửa quỳ nhìn cậu, hỏi: “Cháu chưa ăn trưa hả?”
Trình Hi Chi tủi thân gật đầu: “Chưa ạ.”
Buổi trưa, ba cậu đồng ý về nhà ăn trưa cùng cậu, nhưng không biết tại sao lại đột nhiên lật lọng. Thế nên cậu liền nhân lúc bảo mẫu chuẩn bị bữa trưa mà lén lút trốn ra ngoài, đến giờ vẫn chưa được ăn chút gì.
Quý Lăng Âm nhìn xung quanh, cuối cùng đặt mục tiêu tại nhà hàng tầng hai của khách sạn. “Cô có thể dẫn cháu đi ăn, nhưng sau khi ăn xong, cháu phải nói cho cô biết địa chỉ nhà và cách liên lạc với người nhà của cháu.”
Nghe Quý Lăng Âm lại muốn đưa mình về nhà, sắc mặt Trình Hi Chi liền thay đổi. Cậu cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Thực ra cháu không đói, không ăn gì cũng được.”
Quý Lăng Âm: “.....”
Thấy bộ dạng tủi thân này của cậu, Quý Lăng Âm chỉ đành thỏa hiệp. “Cô dẫn cháu đi ăn gì đó trước đã.” Nói xong, cô liền dắt Trình Hi Chi về phía thang máy.
“Tiểu Âm, hay là chúng ta đưa đứa nhóc tới đồn Công an đi. Em dẫn theo nó như vậy, lỡ như bị chó săn chụp được, bọn họ sẽ viết thế nào?” Ân Ngao kéo Quý Lăng Âm lại, mặt lo lắng.
Trình Hi Chi vừa nghe Ân Ngao muốn đưa cậu tới đồn Công an, liền không vui nhìn Ân Ngao. Cậu lấy cơ thể chặn giữa Quý Lăng Âm và Ân Ngao, nghiên khuôn mặt nhỏ đỏ ửng nói: “Cháu không tới đồn Công an, chú xấu xa tránh ra, không được chạm vào mommy cháu.” Nói xong cậu còn giơ cái tay nhỏ ra kéo tay của Ân Ngao để anh ta buông tay Quý Lăng Âm.
Mặc dù người cậu không lớn, nhưng sức lực lại không nhỏ. Cậu dùng sức tách tay của Ân Ngao, thật sự đã tách được tay Ân Ngao ra khỏi cổ tay của Quý Lăng Âm.
Huyệt thái dương của Ân Ngao nhảy lên vài cái. Sáu năm trước anh ta thất bại dưới tay Trình Mặc Phảng cũng thôi đi, hôm nay sao còn thất bại dưới tay một đứa con nít chứ.
“Này, tên oắt con cháu rốt cuộc từ đâu tới, ba mẹ cháu rốt cuộc dạy dỗ cháu kiểu gì thế? Đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, cô ấy không phải mẹ của cháu, sao cháu không chịu nghe hả?”
Nói xong, Ân Ngao giơ tay kéo Trình Hi Chi đi ra ngoài khách sạn. “Bây giờ chắc chắn người nhà cháu đang tìm cháu khắp nơi. Đi, cùng chú tới đồn Công an.”
“Không muốn, cháu không tới đồn Công an, hu hu.”
“Cứu mạng, chú xấu xa này lừa bán trẻ em, mommy cứu con... ...” Bao Sữa Nhỏ kêu khóc như vậy, khiến cho nhân viên phục vụ của khách sạn ở xung quanh đều nhao nhao quay đầu nhìn về phía họ.
Quý Lăng Âm dù gì cũng là nhân vật công chúng, nếu làm ầm ĩ như vậy, chắc chắn sẽ bị người ta chụp được.
Ân Ngao tức giận trừng cậu, chỉ đành ôm cậu tới nhà hàng tầng hai của khách sạn. “Đúng là sợ cháu rồi, chú dẫn cháu đi ăn vậy được chưa?”
/1187
|