Chương 17.2:
Tâm tình của cô còn chưa tốt lên, âm thanh lạnh lùng của Lãnh Dạ Thần nổ tung ở trên đầu: “Chào cháu gái”
Tô Thịnh Hạ: “…”
Chào? Chào cái dì cả anh!
Tô Thanh Nham cưng chiều xoa xoa tóc con gái, cười ha hả hòa giải: “Nha đầu này bị tôi làm hư rồi, Thịnh Hạ, vị này chính là chú ba của con, dội trưởng đội đặc chiến Phi Ưng, chớ nhìn chú ấy tuổi còn trẻ, quân hàm còn cao hơn cả cha con! Là nhân vật nổi tiếng!”
Tô Thịnh Hạ miệng rút gân, cười còn khó coi hơn khóc: “Chào…chú…ba”
Lãnh Dạ Thần mặt không thay đổi gật đầu: “Tốt”
Tô Thịnh Hạ cảm giác tam quan của mình đã bị vỡ nát, chợt cảm thấy không thể yêu thương nổi.
Tô Thanh Nham đột nhiên nghĩ đến gì đó: “Được rồi chú ba, đội các chú không phải đã đi rồi? Sao chú còn chưa đi?”
Lãnh Dạ Thần nói: “Kết quả kiểm tra đo lường của ba người có chút vấn đề, em ở lại xử lý, mới vừa làm xong”
Tô Thanh Nham gật đầu, đang lúc Tô Thịnh Hạ hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống, cha Tô đột nhiên vỗ đùi: “Thật tốt quá!”
Két?
Được rồi, câu “thật tốt quá”, chính là Tô Thanh Nham phải ở lại hiện trường chỉ huy học sinh thi lại, nhắc nhở Lãnh Dạ Thần đưa con gái về nhà.
Ý của ông là, ngược lại biệt thự của Lãnh gia và đại viên quân khu có khoảng cách không xa, tiện đường đưa đứa trẻ này về nhà cũng không khó khăn.
Đương nhiên, sắc mặt Lãnh Dạ Thần đen lại.
Tô Thịnh Hạ vốn nên vui vẻ, sắc mặt cũng đen nốt.
Có thể không đen sao? Còn tưởng rằng gặp phải quân nhân trẻ tuổi anh tuấn có thể yên lành đùa giỡn thông đồng, ai biết là cái bẫy của chú!
Chiếc xe của Lãnh Dạ Thần chính là chiếc Knight XV, lúc Đổng Đại Bằng mở cửa xe ra thì miệng của Tô Thịnh Hạ yên lặng nới rộng ra gấp mấy lần.
Tôi phi! Đồ chơi này cũng lái được sao.
Mà Đổng Đại Bằng trong chớp mắt thấy Tô Thịnh Hạ lên xe, suýt chút nữa ngã ngồi trên ghế tài xế!
Bà cô này sao còn ở đây?
Nhìn vẻ mặt của Lãnh gia, đồng chí Đổng Đại Bằng đã hiểu toàn bộ.
Hai người ngồi ở ghế sau, Tô Thịnh Hạ là kẻ có lòng gian len lét ăn bớt, nhưng…
Tư thế ngồi của Lãnh Dạ Thần mặt không thay đổi…thẳng lưng, hai chân vắt lên, bàn tay to đặt trên đùi, đông lại giống như mô hình khắc băng.
Ý niệm vừa bắt đầu nảy ra trong đầu lại lui trở về, Tô Thịnh Hạ tư giác xê dịch về một bên, sợ mình cũng bị đông lạnh thành một khối băng.
Bên trong xe rất yên tĩnh, bầu không khí rất quỷ dị.
Có thể…
Chiếc Knight Xv mặc dù là quân dụng nổi danh nhất, cũng không chịu nổi đường nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo của trường học.
Một ngã rẽ, một tiếng còi, xe thắng gấp…
“Ba!”
Lúc đầu cô nàng Tô ngồi ở ghế lớn phía sau còn chưa ngồi vững, đôi chân nhỏ lắc lư đến mấy lần, bàn tay nhỏ bé sắp bấu vào chiếc ghế da thủng lỗ rồi, thế nhưng, một cái thắng gấp này, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cả người toàn bộ nằm trên người Lãnh Dạ Thần!
Lãnh Dạ Thần đã thay quần áo sạch, hơi thở nam tính đập lên mặt, chiếm đoạt hết thảy hô hấp của cô nàng Tô!
Trên người anh cũng không có mùi mồ hôi giống như quân nhân bình thường, tương phản, mùi đó rất sạch sẽ thoải mái, có một tia lạnh thấu xương, có một chút mùi hương thoang thoảng, có một chút dư vị hormone, mùi mị hỗn hợp nhiều mà không tạp thành mê hoặc trần trụi, làm cho người ta hoảng hốt ý loạn, khiến người ta ý loạn tình mê.
Dĩ nhiên, ý loạn tình mê cái gì, tự nhiên chỉ số IQ không đủ dùng, EQ không có ở nhà, cộng thêm mi mắt không nghe theo sai khiến.
Tư thế nằm úp sấp của cô nàng Tô thật sự là….quá khéo!
Hai tay đặt trên đùi anh, khuôn mặt đánh phấn cũng trực tiếp vùi vào giữa chân anh, trong nháy mắt lực tay gia tăng, Lãnh Dạ Thần theo quán tính dạng hai chân ra, lần này, khuôn mặt nhỏ trực tiếp như đầu phi tiêu chui vào chỗ hổng dưới bụng anh!
Mi mắt Tô Thịnh Hạ trực tiếp nhìn chòng chọc khóa kéo của anh, mi mắt phóng đại…
“A!”
/2389
|