Cuộc sống trước đây của nó cứ như là địa ngục kể từ ngày nó mất đi người mà nó có thể yêu quý cả cuộc đời này. Nó luôn luôn hối hận những gì nó đã làm. Nó hối hận vì sao lại cứng đầu… vì sao lại ích kỉ…. vì sao lại lừa dối trái tim mình. Nó có thật đã yêu Ryan không? Hay chỉ là tình anh em nhưng nó đối với anh hai. Hay nó thật sự thích Ryan rồi.
“Anh hai à… em có chuyện muốn nói” nó từ ngoài bước vào phòng của anh hai. Hôm nay là ngày cuối anh hai nó còn độc thân vì ngày mai là ngày anh hai nó kết hôn với người mà anh yêu sâu đậm
“Em gái anh kiếm anh có gì không?” anh hai ôm lấy nó cười
“Em muốn tâm sự với anh” nó có chút buồn bã cười
“Em làm gì dữ vậy? Anh có đi đâu mà buồn. Anh sẽ sống ở đây sau kết hôn mà” anh hai an ủi nó
“Em không có nói chuyện đó. Ý em là anh Ryan” nó buồn bã nói
“Anh nghe Ryan nói rồi… sáng nay Ryan đã nói cho em biết rồi sao và em đã từ chối” anh hai nó thản nhiên nói
“Em không biết phải làm sao?” nó lạnh lùng nói
“Em không cần phải ép bản thân. Anh biết em là con người tốt và anh thấy em cũng rất yêu Ryan. Anh thấy được trái tim em ghen tức khi Ryan đi chơi với người con gái khác thậm chí là cả vợ của anh” anh hai khuyên nó
“Em ích kỉ quá phải không” nó nói
“Đó không phải ích kỉ mà chính là tình yêu. Em đã yêu Ryan rồi cô bé ngốc à” anh hai nó nói
“Nhưng…” nó ấp úng
“Không sao đâu. Khi nào em muốn nói thì hãy nói… anh tin em sẽ có quyết định đúng đắn cho cuộc đời mình. Hãy làm theo trái tim của em” anh hai ôm lấy nó
“Em không biết chị hai có ghen khi thấy anh hay ôm em không ta” nó chọc Kang Suk
“Chắc vợ anh sẽ ghen lắm đó nhưng biết sao được anh với em là anh em mà” anh hai ôm nó cười
“Cảm ơn anh vì đã là anh hai của em. Anh phải sống hạnh phúc và sinh cho em đứa cháu đó nha. Em muốn ôm baby quá à” nó nói
“Anh sẽ cho em ôm baby của anh nhưng anh sẽ vui hơn nếu em ôm baby do em sinh ra” anh hai chọc lại nó
“Cảm ơn anh” nó rơi nước mắt trên vai anh nó. Có lẽ nó cảm thấy buồn khi anh hai nó kết hôn
“Em ước gì anh sẽ không kết hôn. Em ước gì anh vẫn còn độc thân để em tâm sự hằng ngày” nó buồn bã nói
“Anh mãi là anh hai của em. Em hãy nhớ điều đó. Cho dù anh có get married đi chăng nữa thì em vẫn có thể tâm sự cùng anh’’ anh hai nó nói
“Anh hai tốt’’
“Người em tốt của anh’’ anh hai nhìn nó nói
“Anh ngủ đi. Em muốn thấy anh đẹp trai nhất trong ngày mai’’ nó nhìn anh hai nó
“Tất nhiên rồi. Anh hai em sẽ là chú rể đẹp nhất và em sẽ là cô gái đẹp nhất trong ngày quan trọng của anh mình’’ nó cười với anh hai sau khi nghe anh hai nói câu đó
“Em nghĩ chị hai sẽ tức nếu như nghe câu nói này. Chúc anh ngủ ngon. Good night’’ nó bye bye anh hai nó rồi ra khỏi phòng nhưng không quên để lại một câu
“Em sẽ đi Paris chơi, sau khi em về anh phải ra đón em đó nha’’
…..
A đau quá
Nó từ từ tỉnh dậy… nó đã ngủ cũng lâu rồi… có lẽ là một ngày
“Mình đã ngủ từ đêm qua đến giờ sao?” nó thắc mắc nhìn ngoài trời. Nó lấy áo khoác khoác ngang vai rồi đi ra biển. Cả ngày nó đã nằm mơ… một giấc mơ kì là, cũng có thể đó là lúc trước khi nó mất trí nhớ. Nó thấy hình dáng quen thuộc ngay cả khung cảnh đó. Nó cảm giác có ai đi sau lưng
“Anh đừng đi sau lưng người khác như thế”
“Cô biết tôi đi sau lưng cô sao?” hắn ta từ dưới đi lên chỗ nó.
“Sao anh không kêu tôi dậy” nó hỏi
“Tôi thấy cô ngủ ngon quá” hắn nói
“tôi có chuyện muốn hỏi” nó nói
“Chuyện gì?” hắn hỏi nó
“Min Jae với Bảo Bối là sao” nó nói
“Hai đứa đó là bạn thân mặc dù Min Jae lớn tuổi hơn Bảo Bối” chưa kịp để hắn nói hết câu thì nó đã hỏi
“tôi thấy không giống là bạn”
“Đúng vậy. Hai đứa đó là con nít mà. Tụi nó hay giả là người yêu với lại hay chọc nhau”
“Có lẽ Bảo Bối thích Min Jae” nó lạnh lùng nói
“Cô nói đúng” hắn đồng ý với ý kiến của nó
“Ở đây thật là yên tĩnh và bình yên” nó giang tay ra hóng mát như đang hưởng thụ vẻ đẹp
“Cô nhớ ra gì chưa?” hắn hỏi nó
“Ryan” nó lạnh lùng trả lời
“Ryan là ai?” hắn hỏi
“tôi cũng không biết rõ’’ nó lạnh lùng nói
“Vậy sao ? Có thể là người mà cô rất yêu’’ hắn nói, trong lòng có chút khó chịu
“Có thể. Mai anh đi Seoul với tôi nha. Tôi muốn đến đại học Seoul’’ nó nói
“Được thôi’’ hắn nhìn nó trả lời
“Anh học ngành kinh tế và thiết kế sao’’ nó hỏi
“Sao cô biết ?’’ hắn tò mò nhìn nó
“Sách’’ nó lạnh lùng nói “Anh định đi Thụy Điển học sao ?’’ nó hỏi
“Cuối tháng này tôi sẽ đi’’ hắn trả lời nó
Nó không nói chỉ im lặng. Lúc lâu sau
“A’’
“A! đau quá” nó hét lớn, cảm giác đau buốt vang lên khắp bàn chân
“Cô không mang dép sao?” hắn nhìn xuống chân nó, thấy máu không ngừng chảy ra, hắn cảm thấy lo lắng cho nó.
“Anh sao thế, giúp tôi đi chứ” nó giơ chiếc vải dưới áo của mình ra ý kêu hắn xé giùm, hắn vẫn còn chần chừ nhưng lúc sao tiến lại gần nó “Đồ ngốc” rồi giúp nó xé áo.
Sau khi băng bó xong, nó cũng thấy nhẹ nhõm cả người nhưng nó lại thấy một vật ở dưới chân
“Anh nhìn thử xem, nó là sợi dây chuyền đó” nó giơ sợi dây chuyền lên, cho hắn xem
“Nó ở đâu vậy?” hắn hỏi
“Dưới đó đó” nó mỉm cười lấy tay chỉ dưới chân mình
“Để xem nó là gì nào?” nó tìm kiếm xung quanh sợi dây chuyền
“Là chiếc nhẫn sao? Nó có chữ R&A. Anh nghĩ xem nó là gì chứ?” nó nhìn hắn
“Nó là của cô đó. Lúc tôi cứu cô có nhìn thấy nó nhưng đến lúc về thì không còn nữa’’ hắn nhìn sợi dây chuyền từng chữ từng chữ kể cho nó nghe
“Vậy sao ? Vậy R&A là gì ? Sao tôi nghĩ không ra chứ’’ nó cầm sợi dây chuyền suy nghĩ mà không ra nhưng lại thức tỉnh sau câu nói của hắn
“Cô quên cô không còn nhớ gì nữa sao ?’’ hắn nói từng câu từng chữ
“Anh cõng tôi về đi. Chân tôi đau’’ nó nhìn hắn
“Thôi được rồi. Trời cũng gần mưa cô lại đau chân nữa. Tôi cõng em về’’ hắn cúi xuống cho nó leo lên. Suốt dọc đường về nhà, nó chỉ ngắm sợi dây đó, nó không thể nào không nghĩ về nó “Anh nghĩ xem có khi nào nó là nhẫn ai đó tặng tôi không. Chắc tôi đã từng có người yêu’’ nó nhìn sợi dây đó cười, mong chờ câu trả lời của hắn nhưng hắn không trả lời. Thật ra nó không biết hắn đang ghen à há. Hắn đang thấy khó chịu khi nghe nó nói, gương mặt hắn trở nên đỏ. Nó thấy lạ khi hắn không trả lời “Anh sao thế’’ nó nhìn hắn nhưng thấy mặt hắn lạ lạ “Mặt anh đỏ kìa’’ nó nhìn hắn cười, lúc này hắn quay lên bắt gặp ánh mắt của nó. Hai ánh mắt chạm nhau, hắn cũng không bước đi nữa. Ánh mắt cứ thế mà nhìn nhau trong khoảng 3 phút vì nếu như không có tiếng sấm thì có lẽ nó còn kéo dài
“A’’ tiếng sấm vang lên khiến nó sợ hãi, thúc giục hắn “Anh có thể đi nhanh không ?’’ nó đấm vào lưng hắn
“Tôi sẽ đi nhanh mà. Cô đừng sợ’’ hắn cố gắng đi nhanh. Nó sợ khi nghe những tiếng sấm
Hắn đưa nó về phòng rồi sức thuốc sát trùng cho nó, vết thương không lớn lắm nhưng cũng phải sức thuốc nếu không bị nhiễm trùng thì thôi rồi
“Sau này nhớ cẩn thận đó. Cô ngủ đi tôi về phòng’’ hắn nhắc nhở nó khiến nó có chút…. động lòng
“Anh ở đây với tôi được không ? Tô sợ lắm’’ ánh mắt nó có chút yếu đuối, gương mặt sợ hãi nhìn hắn
“Được rồi. Cô ngủ đi’’ hắn đi tới bên giường, ngồi xuống ghế nhưng nó nằm trên giường mà không sao ngủ được.
“Anh ôm tôi ngủ được không. Lúc trước mỗi khi tôi sợ anh hai thường ôm tôi ngủ ngay cả…’’ nó nói tới đây thì ngưng
“ Cô không sợ sao ?’’ hắn nhìn nó
“Tôi đã nhớ một ít khi nhìn dây chuyền’’ nó nói
“Cô ngủ đi’’ hắn không lên giường mà vẫn ngồi đó
“Thôi mà ! Lên đi. Anh cũng phải ngủ chứ’’ nó kéo tay hắn lên nhưng có lẽ do nó yếu hơn hắn nên đột nhiên tay buông ra, tay hắn bị buông bất ngờ nên té vào người nó. Hắn đang nằm trên nó, hai tay chống lên đệm nên giữ được đầu chứ không là kiss nó rồi. Nó lúc này nhìn hắn, hắn cũng nhìn lại nó. Tiếp tục mắt chạm mắt lần hai
Nó thấy nặng khi thấy hắn đè lên mình nên đã nói “Anh làm tôi đau đó’’
Nhưng hắn vẫn không trả lời nó. Cứ thế mà nhìn nó khiến nó có chút khó chịu, không gian yên tĩnh bắt đầu đến khi nó chịu không được nỗi thì
“Nè… anh điên chắc… anh có biết anh đang đè tôi không ?’’ nó lấy tay quơ quơ trước mặt hắn
“Tôi thích em’’’ hắn cúi xuống hôn nó khiến nó bất ngờ, hai tay hắn ôm đầu nó, nó có chút bất ngờ nhưng với sức mạnh của hắn thì không thể nào nó thoát khỏi nụ hôn đó. Hắn càng lúc càng hôn mạnh hơn lúc trước, nó cũng dần chấp nhận nên đáp lại. Cứ thế mà hôn đến khi nó có chút không thở nỗi thì hắn buông ra
“Tôi xin lỗi’’ hắn nhìn nó, gương mặt tỏ vẻ hối hận
“Anh nói anh thích tôi, là thật chứ’’ nó nhìn hắn hỏi, trước giờ với tính cách của nó thì không bao giờ chịu để yên, nhất định phải tìm ra lời giải thích đó cũng là lý do mà nó biết Ryan. Nó đã từng thay đổi Ryan (sau này các bạn sẽ được biết nha)
“Đúng tôi thích em mất rồi. Tôi cảm thấy đau khi em nhắc đến người khác trước mặt tôi’’ hắn tâm tình nói cho nó nghe
“Vậy sao tôi nghe nói anh rất ghét những cô gái’’ chưa kịp để nó nói hết câu thì “Em đối với tôi không phải thế. Em không giống như họ tôi cảm thấy em là người rất tốt, lại rất có tình cảm’’ hắn phản bác ý nó
“Vậy sao anh lại chắc tôi không phải người như vậy ? Tôi mất trí nhớ nên mới như vậy nếu tôi là con người xấu lúc đó thì sao ?’’ nó nhìn hắn
“Em có biết câu nói nào nói Lúc mất trí nhớ là lúc họ sống đúng con người thật của họ không ?’’ hắn nhìn nó
“Cho dù vậy nhưng nếu tôi nhớ ra thì anh sẽ làm sao ? Nếu tôi có bạn trai hoặc chồng thì sao ?’’ nó nhìn hắn cười
“Tôi sẽ đấu tranh công bằng với anh ta để rằng em’’ hắn nói
“Nếu tôi yêu người đó hơn anh thì sao ?’’ nó hỏi hắn
“Tôi sẽ chờ em’’
Nó cười khi nghe hắn trả lời. Có lẽ nó đang vui khi nghe hắn nói (tg: không biết Alex sẽ chọn ai ta: là Min Woo hay Ryan)
“Anh nói rất đúng nhưng tôi sẽ không nói yêu anh đến khi tôi biết tôi là ai đâu?’’
Sáng hôm sau nó cùng hắn thức sớm chuẩn bị đi Seoul.
“Cậu Ryan, hôm nay có buổi họp báo đó chúng ta phải về sớm thôi’’ thư kí của Ryan nói
“Được rồi chúng ta sẽ đi xe buýt vậy’’ Ryan nhìn cô thư kí của mình nói
“Chuyện của cô Alex, cậu định giải quyết sao ?’’ thư kí tò mò, dù gì cũng đã làm việc chung với nhau rất lâu nên cũng có chút quan tâm
“Họp báo là em sẽ biết thôi. Dream King Don đang tụt giá cổ phiếu khi có thông tin nói Alex đã mất tích và nói rất nhiều điều khác khi cô ấy không đếm buổi họp cổ đông nên giờ chính là lúc anh sẽ bảo vệ tất cả đến khi cô ấy quay về’’ Ryan nói, do xe bị hư nên không thể đi tiếp được nữa nên hai người họ phải đi bộ tới chạm xe buýt
“Anh rất yêu Alex’’ cô thư kí nói
“Thư kí Jun nè, em biết không chính Alex là người đã giúp anh thay đổi, trước kia được mệnh danh là hoàng tử ăn chơi nhưng vì em ấy mà anh đã thay đổi’’ nói tới đây cũng đã tới trạm rồi
…
“Cô đeo khẩu trang đi, tôi nghĩ cô sẽ bị khó thở khi lên xe đó. Giờ này thì xe sẽ rất đông’’ hắn lo lắng nhìn nó
“Anh không đeo sao ?’’ nó nhìn hắn
“Không ! Tôi thường xuyên đi xe buýt tới trường mà’’ hắn nhìn nó nói rồi nắm tay nó đi. Có lẽ sau khi tỏ tình với nó thì hắn không còn ngại nữa
“Mẹ ơi chúng con đi đây’’ hắn chào mẹ rồi đi
Lúc tới xe buýt cũng là lúc xe buýt vừa tới
“May thật mà’’ hắn cười tươi rồi kéo nó lên xe
Như hắn nói thì xe buýt rất đông nhưng không đến nỗi chen chúc
“ Thư kí Jun sắp tới chưa ?’’ Ryan quay sang thư kí Jun
“Khoảng 30 phút nữa sẽ tới’’ thư kí Jun nói
“Vậy tốt rồi. Em chịu được chứ xe buýt rất đông’’ Ryan quay sang hỏi
“Em không sao’’
“Anh định công bố chuyện đính hôn thật sao ? Trong khi cô ấy không có’’ Jun nhìn Ryan hỏi
“Tất nhiên rồi em không biết anh yêu Park Eun Ji đến thế nào đâu. Anh đã từng hứa với Kang Suk sẽ chăm sóc em ấy mà’’ Ryan trả lời thản nhiên
“Park Eun Ji… Kang Suk sao’’ nó cũng đang đứng ngay bên cạnh thật chất là đứng trên Ryan nên tất cả nó đều nghe.
“Anh quả thật rất yêu cô ấy vì cô ấy mà có thể làm mọi thứ. Cô Alex thật có phước mà’’ Thư kí Jun nói với ánh mắt hâm mộ và có chút ghen tị với nó (thư kí Jun không có yêu xếp đâu nha)
“Alex sao?” nó nói nhỏ nhưng đã lọt vào tai hắn
“Em không sao chứ?” hắn quay sang nắm cánh tay nó hỏi
“Không sao?” nó lạnh nhạt trả lời
“Anh rất giống họ đó. Họ có vẻ rất yêu nhau” thư kí Jun quay sang nói nhỏ với Ryan
“Anh ước gì thời gian có thể dừng lại để anh có thể bảo vệ cô ấy nhiều hơn” Lúc Ryan nói xong thì xe đột nhiên thắng gấp
“A” tiếng đau đớn của nó khi xe đột nhiên thắng gấp, nó do không giữ được thăng bằng nên ngã về phía sau, chân đột nhiên va vào ghế nên có cảm giác đau
Nó cứ tưởng như mình sắp rơi xuống đất nên rất hoảng sợ, có một bàn tay đỡ lấy nó, kéo nó ôm vào người
“Cô không sao chứ ?’’ Ryan nhìn nó, hai ánh mắt chạm nhau, tay Ryan đang khoác sang tay nó.
Nó không hề trả lời chỉ muốn thời gian ngưng lại. Cảm giác này rất quen, nó có chút rung động và quen thuộc với người này
“Ryan”
“Em không biết anh đang nghĩ gì?
Cảm giác này là sao?
Em không biết nữa
Thật ra em đang ở đâu ?
Em có biết anh nhớ em thế nào không ?
Anh không muốn cảm giác này chút nào ?
Vậy còn em ?
Nó thật đau… thật nhức nhối
Có những lúc em nghĩ đến anh… em biết một điều rằng là em đã yêu anh’’
“Anh hai à… em có chuyện muốn nói” nó từ ngoài bước vào phòng của anh hai. Hôm nay là ngày cuối anh hai nó còn độc thân vì ngày mai là ngày anh hai nó kết hôn với người mà anh yêu sâu đậm
“Em gái anh kiếm anh có gì không?” anh hai ôm lấy nó cười
“Em muốn tâm sự với anh” nó có chút buồn bã cười
“Em làm gì dữ vậy? Anh có đi đâu mà buồn. Anh sẽ sống ở đây sau kết hôn mà” anh hai an ủi nó
“Em không có nói chuyện đó. Ý em là anh Ryan” nó buồn bã nói
“Anh nghe Ryan nói rồi… sáng nay Ryan đã nói cho em biết rồi sao và em đã từ chối” anh hai nó thản nhiên nói
“Em không biết phải làm sao?” nó lạnh lùng nói
“Em không cần phải ép bản thân. Anh biết em là con người tốt và anh thấy em cũng rất yêu Ryan. Anh thấy được trái tim em ghen tức khi Ryan đi chơi với người con gái khác thậm chí là cả vợ của anh” anh hai khuyên nó
“Em ích kỉ quá phải không” nó nói
“Đó không phải ích kỉ mà chính là tình yêu. Em đã yêu Ryan rồi cô bé ngốc à” anh hai nó nói
“Nhưng…” nó ấp úng
“Không sao đâu. Khi nào em muốn nói thì hãy nói… anh tin em sẽ có quyết định đúng đắn cho cuộc đời mình. Hãy làm theo trái tim của em” anh hai ôm lấy nó
“Em không biết chị hai có ghen khi thấy anh hay ôm em không ta” nó chọc Kang Suk
“Chắc vợ anh sẽ ghen lắm đó nhưng biết sao được anh với em là anh em mà” anh hai ôm nó cười
“Cảm ơn anh vì đã là anh hai của em. Anh phải sống hạnh phúc và sinh cho em đứa cháu đó nha. Em muốn ôm baby quá à” nó nói
“Anh sẽ cho em ôm baby của anh nhưng anh sẽ vui hơn nếu em ôm baby do em sinh ra” anh hai chọc lại nó
“Cảm ơn anh” nó rơi nước mắt trên vai anh nó. Có lẽ nó cảm thấy buồn khi anh hai nó kết hôn
“Em ước gì anh sẽ không kết hôn. Em ước gì anh vẫn còn độc thân để em tâm sự hằng ngày” nó buồn bã nói
“Anh mãi là anh hai của em. Em hãy nhớ điều đó. Cho dù anh có get married đi chăng nữa thì em vẫn có thể tâm sự cùng anh’’ anh hai nó nói
“Anh hai tốt’’
“Người em tốt của anh’’ anh hai nhìn nó nói
“Anh ngủ đi. Em muốn thấy anh đẹp trai nhất trong ngày mai’’ nó nhìn anh hai nó
“Tất nhiên rồi. Anh hai em sẽ là chú rể đẹp nhất và em sẽ là cô gái đẹp nhất trong ngày quan trọng của anh mình’’ nó cười với anh hai sau khi nghe anh hai nói câu đó
“Em nghĩ chị hai sẽ tức nếu như nghe câu nói này. Chúc anh ngủ ngon. Good night’’ nó bye bye anh hai nó rồi ra khỏi phòng nhưng không quên để lại một câu
“Em sẽ đi Paris chơi, sau khi em về anh phải ra đón em đó nha’’
…..
A đau quá
Nó từ từ tỉnh dậy… nó đã ngủ cũng lâu rồi… có lẽ là một ngày
“Mình đã ngủ từ đêm qua đến giờ sao?” nó thắc mắc nhìn ngoài trời. Nó lấy áo khoác khoác ngang vai rồi đi ra biển. Cả ngày nó đã nằm mơ… một giấc mơ kì là, cũng có thể đó là lúc trước khi nó mất trí nhớ. Nó thấy hình dáng quen thuộc ngay cả khung cảnh đó. Nó cảm giác có ai đi sau lưng
“Anh đừng đi sau lưng người khác như thế”
“Cô biết tôi đi sau lưng cô sao?” hắn ta từ dưới đi lên chỗ nó.
“Sao anh không kêu tôi dậy” nó hỏi
“Tôi thấy cô ngủ ngon quá” hắn nói
“tôi có chuyện muốn hỏi” nó nói
“Chuyện gì?” hắn hỏi nó
“Min Jae với Bảo Bối là sao” nó nói
“Hai đứa đó là bạn thân mặc dù Min Jae lớn tuổi hơn Bảo Bối” chưa kịp để hắn nói hết câu thì nó đã hỏi
“tôi thấy không giống là bạn”
“Đúng vậy. Hai đứa đó là con nít mà. Tụi nó hay giả là người yêu với lại hay chọc nhau”
“Có lẽ Bảo Bối thích Min Jae” nó lạnh lùng nói
“Cô nói đúng” hắn đồng ý với ý kiến của nó
“Ở đây thật là yên tĩnh và bình yên” nó giang tay ra hóng mát như đang hưởng thụ vẻ đẹp
“Cô nhớ ra gì chưa?” hắn hỏi nó
“Ryan” nó lạnh lùng trả lời
“Ryan là ai?” hắn hỏi
“tôi cũng không biết rõ’’ nó lạnh lùng nói
“Vậy sao ? Có thể là người mà cô rất yêu’’ hắn nói, trong lòng có chút khó chịu
“Có thể. Mai anh đi Seoul với tôi nha. Tôi muốn đến đại học Seoul’’ nó nói
“Được thôi’’ hắn nhìn nó trả lời
“Anh học ngành kinh tế và thiết kế sao’’ nó hỏi
“Sao cô biết ?’’ hắn tò mò nhìn nó
“Sách’’ nó lạnh lùng nói “Anh định đi Thụy Điển học sao ?’’ nó hỏi
“Cuối tháng này tôi sẽ đi’’ hắn trả lời nó
Nó không nói chỉ im lặng. Lúc lâu sau
“A’’
“A! đau quá” nó hét lớn, cảm giác đau buốt vang lên khắp bàn chân
“Cô không mang dép sao?” hắn nhìn xuống chân nó, thấy máu không ngừng chảy ra, hắn cảm thấy lo lắng cho nó.
“Anh sao thế, giúp tôi đi chứ” nó giơ chiếc vải dưới áo của mình ra ý kêu hắn xé giùm, hắn vẫn còn chần chừ nhưng lúc sao tiến lại gần nó “Đồ ngốc” rồi giúp nó xé áo.
Sau khi băng bó xong, nó cũng thấy nhẹ nhõm cả người nhưng nó lại thấy một vật ở dưới chân
“Anh nhìn thử xem, nó là sợi dây chuyền đó” nó giơ sợi dây chuyền lên, cho hắn xem
“Nó ở đâu vậy?” hắn hỏi
“Dưới đó đó” nó mỉm cười lấy tay chỉ dưới chân mình
“Để xem nó là gì nào?” nó tìm kiếm xung quanh sợi dây chuyền
“Là chiếc nhẫn sao? Nó có chữ R&A. Anh nghĩ xem nó là gì chứ?” nó nhìn hắn
“Nó là của cô đó. Lúc tôi cứu cô có nhìn thấy nó nhưng đến lúc về thì không còn nữa’’ hắn nhìn sợi dây chuyền từng chữ từng chữ kể cho nó nghe
“Vậy sao ? Vậy R&A là gì ? Sao tôi nghĩ không ra chứ’’ nó cầm sợi dây chuyền suy nghĩ mà không ra nhưng lại thức tỉnh sau câu nói của hắn
“Cô quên cô không còn nhớ gì nữa sao ?’’ hắn nói từng câu từng chữ
“Anh cõng tôi về đi. Chân tôi đau’’ nó nhìn hắn
“Thôi được rồi. Trời cũng gần mưa cô lại đau chân nữa. Tôi cõng em về’’ hắn cúi xuống cho nó leo lên. Suốt dọc đường về nhà, nó chỉ ngắm sợi dây đó, nó không thể nào không nghĩ về nó “Anh nghĩ xem có khi nào nó là nhẫn ai đó tặng tôi không. Chắc tôi đã từng có người yêu’’ nó nhìn sợi dây đó cười, mong chờ câu trả lời của hắn nhưng hắn không trả lời. Thật ra nó không biết hắn đang ghen à há. Hắn đang thấy khó chịu khi nghe nó nói, gương mặt hắn trở nên đỏ. Nó thấy lạ khi hắn không trả lời “Anh sao thế’’ nó nhìn hắn nhưng thấy mặt hắn lạ lạ “Mặt anh đỏ kìa’’ nó nhìn hắn cười, lúc này hắn quay lên bắt gặp ánh mắt của nó. Hai ánh mắt chạm nhau, hắn cũng không bước đi nữa. Ánh mắt cứ thế mà nhìn nhau trong khoảng 3 phút vì nếu như không có tiếng sấm thì có lẽ nó còn kéo dài
“A’’ tiếng sấm vang lên khiến nó sợ hãi, thúc giục hắn “Anh có thể đi nhanh không ?’’ nó đấm vào lưng hắn
“Tôi sẽ đi nhanh mà. Cô đừng sợ’’ hắn cố gắng đi nhanh. Nó sợ khi nghe những tiếng sấm
Hắn đưa nó về phòng rồi sức thuốc sát trùng cho nó, vết thương không lớn lắm nhưng cũng phải sức thuốc nếu không bị nhiễm trùng thì thôi rồi
“Sau này nhớ cẩn thận đó. Cô ngủ đi tôi về phòng’’ hắn nhắc nhở nó khiến nó có chút…. động lòng
“Anh ở đây với tôi được không ? Tô sợ lắm’’ ánh mắt nó có chút yếu đuối, gương mặt sợ hãi nhìn hắn
“Được rồi. Cô ngủ đi’’ hắn đi tới bên giường, ngồi xuống ghế nhưng nó nằm trên giường mà không sao ngủ được.
“Anh ôm tôi ngủ được không. Lúc trước mỗi khi tôi sợ anh hai thường ôm tôi ngủ ngay cả…’’ nó nói tới đây thì ngưng
“ Cô không sợ sao ?’’ hắn nhìn nó
“Tôi đã nhớ một ít khi nhìn dây chuyền’’ nó nói
“Cô ngủ đi’’ hắn không lên giường mà vẫn ngồi đó
“Thôi mà ! Lên đi. Anh cũng phải ngủ chứ’’ nó kéo tay hắn lên nhưng có lẽ do nó yếu hơn hắn nên đột nhiên tay buông ra, tay hắn bị buông bất ngờ nên té vào người nó. Hắn đang nằm trên nó, hai tay chống lên đệm nên giữ được đầu chứ không là kiss nó rồi. Nó lúc này nhìn hắn, hắn cũng nhìn lại nó. Tiếp tục mắt chạm mắt lần hai
Nó thấy nặng khi thấy hắn đè lên mình nên đã nói “Anh làm tôi đau đó’’
Nhưng hắn vẫn không trả lời nó. Cứ thế mà nhìn nó khiến nó có chút khó chịu, không gian yên tĩnh bắt đầu đến khi nó chịu không được nỗi thì
“Nè… anh điên chắc… anh có biết anh đang đè tôi không ?’’ nó lấy tay quơ quơ trước mặt hắn
“Tôi thích em’’’ hắn cúi xuống hôn nó khiến nó bất ngờ, hai tay hắn ôm đầu nó, nó có chút bất ngờ nhưng với sức mạnh của hắn thì không thể nào nó thoát khỏi nụ hôn đó. Hắn càng lúc càng hôn mạnh hơn lúc trước, nó cũng dần chấp nhận nên đáp lại. Cứ thế mà hôn đến khi nó có chút không thở nỗi thì hắn buông ra
“Tôi xin lỗi’’ hắn nhìn nó, gương mặt tỏ vẻ hối hận
“Anh nói anh thích tôi, là thật chứ’’ nó nhìn hắn hỏi, trước giờ với tính cách của nó thì không bao giờ chịu để yên, nhất định phải tìm ra lời giải thích đó cũng là lý do mà nó biết Ryan. Nó đã từng thay đổi Ryan (sau này các bạn sẽ được biết nha)
“Đúng tôi thích em mất rồi. Tôi cảm thấy đau khi em nhắc đến người khác trước mặt tôi’’ hắn tâm tình nói cho nó nghe
“Vậy sao tôi nghe nói anh rất ghét những cô gái’’ chưa kịp để nó nói hết câu thì “Em đối với tôi không phải thế. Em không giống như họ tôi cảm thấy em là người rất tốt, lại rất có tình cảm’’ hắn phản bác ý nó
“Vậy sao anh lại chắc tôi không phải người như vậy ? Tôi mất trí nhớ nên mới như vậy nếu tôi là con người xấu lúc đó thì sao ?’’ nó nhìn hắn
“Em có biết câu nói nào nói Lúc mất trí nhớ là lúc họ sống đúng con người thật của họ không ?’’ hắn nhìn nó
“Cho dù vậy nhưng nếu tôi nhớ ra thì anh sẽ làm sao ? Nếu tôi có bạn trai hoặc chồng thì sao ?’’ nó nhìn hắn cười
“Tôi sẽ đấu tranh công bằng với anh ta để rằng em’’ hắn nói
“Nếu tôi yêu người đó hơn anh thì sao ?’’ nó hỏi hắn
“Tôi sẽ chờ em’’
Nó cười khi nghe hắn trả lời. Có lẽ nó đang vui khi nghe hắn nói (tg: không biết Alex sẽ chọn ai ta: là Min Woo hay Ryan)
“Anh nói rất đúng nhưng tôi sẽ không nói yêu anh đến khi tôi biết tôi là ai đâu?’’
Sáng hôm sau nó cùng hắn thức sớm chuẩn bị đi Seoul.
“Cậu Ryan, hôm nay có buổi họp báo đó chúng ta phải về sớm thôi’’ thư kí của Ryan nói
“Được rồi chúng ta sẽ đi xe buýt vậy’’ Ryan nhìn cô thư kí của mình nói
“Chuyện của cô Alex, cậu định giải quyết sao ?’’ thư kí tò mò, dù gì cũng đã làm việc chung với nhau rất lâu nên cũng có chút quan tâm
“Họp báo là em sẽ biết thôi. Dream King Don đang tụt giá cổ phiếu khi có thông tin nói Alex đã mất tích và nói rất nhiều điều khác khi cô ấy không đếm buổi họp cổ đông nên giờ chính là lúc anh sẽ bảo vệ tất cả đến khi cô ấy quay về’’ Ryan nói, do xe bị hư nên không thể đi tiếp được nữa nên hai người họ phải đi bộ tới chạm xe buýt
“Anh rất yêu Alex’’ cô thư kí nói
“Thư kí Jun nè, em biết không chính Alex là người đã giúp anh thay đổi, trước kia được mệnh danh là hoàng tử ăn chơi nhưng vì em ấy mà anh đã thay đổi’’ nói tới đây cũng đã tới trạm rồi
…
“Cô đeo khẩu trang đi, tôi nghĩ cô sẽ bị khó thở khi lên xe đó. Giờ này thì xe sẽ rất đông’’ hắn lo lắng nhìn nó
“Anh không đeo sao ?’’ nó nhìn hắn
“Không ! Tôi thường xuyên đi xe buýt tới trường mà’’ hắn nhìn nó nói rồi nắm tay nó đi. Có lẽ sau khi tỏ tình với nó thì hắn không còn ngại nữa
“Mẹ ơi chúng con đi đây’’ hắn chào mẹ rồi đi
Lúc tới xe buýt cũng là lúc xe buýt vừa tới
“May thật mà’’ hắn cười tươi rồi kéo nó lên xe
Như hắn nói thì xe buýt rất đông nhưng không đến nỗi chen chúc
“ Thư kí Jun sắp tới chưa ?’’ Ryan quay sang thư kí Jun
“Khoảng 30 phút nữa sẽ tới’’ thư kí Jun nói
“Vậy tốt rồi. Em chịu được chứ xe buýt rất đông’’ Ryan quay sang hỏi
“Em không sao’’
“Anh định công bố chuyện đính hôn thật sao ? Trong khi cô ấy không có’’ Jun nhìn Ryan hỏi
“Tất nhiên rồi em không biết anh yêu Park Eun Ji đến thế nào đâu. Anh đã từng hứa với Kang Suk sẽ chăm sóc em ấy mà’’ Ryan trả lời thản nhiên
“Park Eun Ji… Kang Suk sao’’ nó cũng đang đứng ngay bên cạnh thật chất là đứng trên Ryan nên tất cả nó đều nghe.
“Anh quả thật rất yêu cô ấy vì cô ấy mà có thể làm mọi thứ. Cô Alex thật có phước mà’’ Thư kí Jun nói với ánh mắt hâm mộ và có chút ghen tị với nó (thư kí Jun không có yêu xếp đâu nha)
“Alex sao?” nó nói nhỏ nhưng đã lọt vào tai hắn
“Em không sao chứ?” hắn quay sang nắm cánh tay nó hỏi
“Không sao?” nó lạnh nhạt trả lời
“Anh rất giống họ đó. Họ có vẻ rất yêu nhau” thư kí Jun quay sang nói nhỏ với Ryan
“Anh ước gì thời gian có thể dừng lại để anh có thể bảo vệ cô ấy nhiều hơn” Lúc Ryan nói xong thì xe đột nhiên thắng gấp
“A” tiếng đau đớn của nó khi xe đột nhiên thắng gấp, nó do không giữ được thăng bằng nên ngã về phía sau, chân đột nhiên va vào ghế nên có cảm giác đau
Nó cứ tưởng như mình sắp rơi xuống đất nên rất hoảng sợ, có một bàn tay đỡ lấy nó, kéo nó ôm vào người
“Cô không sao chứ ?’’ Ryan nhìn nó, hai ánh mắt chạm nhau, tay Ryan đang khoác sang tay nó.
Nó không hề trả lời chỉ muốn thời gian ngưng lại. Cảm giác này rất quen, nó có chút rung động và quen thuộc với người này
“Ryan”
“Em không biết anh đang nghĩ gì?
Cảm giác này là sao?
Em không biết nữa
Thật ra em đang ở đâu ?
Em có biết anh nhớ em thế nào không ?
Anh không muốn cảm giác này chút nào ?
Vậy còn em ?
Nó thật đau… thật nhức nhối
Có những lúc em nghĩ đến anh… em biết một điều rằng là em đã yêu anh’’
/20
|