Y Thủ Che Thiên

Chương 86: CHƯỚNG NGẠI VẬT

/655


"Mộ cô nương "

Thanh âm Lâm Việt Thư truyền vào trong tai Mộ ChỉLy, di chuyển con ngươi, đầu lông mày hơi nhíu lại: "Lâm công tử còn có việcsao?"

Lâm Việt Thư nhìn qua thấy Lâm Kỳ yêu thích khốiyêu tinh không buông tay, quyết định nói: "Mộ cô nương nếu không ghét bỏ, chúngta cùng nhau đi, chúng ta biết đường nên thuận tiện hơn nhiều."

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng không kinh ngạc, bởi vìnàng tặng Lâm Kỳ một quả yêu tinh, Lâm Việt Thư cảm thấy băn khoăn cho nên mớilàm như vậy, bất quá nàng tặng Lâm Kỳ yêu tinh cũng không phải vì chuyệnnày.

Nàng tuy hi vọng bọn hắn có thể mang nàng cùng đi,như vậy nàng sẽ giảm bớt không ít phiền toái, nhưng nàng không có ý định lợidụng Lâm Kỳ, chỉ là cảm thấy Lâm Kỳ như một tiểu muội muội làm cho người ta yêuthích cho nên mới làm như vậy mà thôi.

"Không cần, các ngươi mang theo ta có điều bấttiện, ta sẽ nghĩ biện pháp khác." Nàng cũng không phải chỉ có một biện pháp, cầngì phải khó xử người khác?

Mộ Chỉ Ly vốn là một người kiêu ngạo, nàng chưa baogiờ miễn cưỡng người khác làm chuyện họ không muốn làm, đối phương có đáp ứng,nàng cũng không cao hứng.

Nói xong, Mộ Chỉ Ly lần nữa thi triển bộ pháp. Nhìnthấy hành động của Mộ Chỉ Ly, ánh mắt Lâm Việt Thư lại thay đổi, không khỏi lầnnữa lên tiếng nói: "Mộ cô nương, chờ một chút."

Lâm Việt Thư đi tới bên người Mộ Chỉ Ly, vẻ mặtthành khẩn, một ít không muốn trước kia giờ phút này cũng đã biến mất hầu nhưkhông còn: "Mộ cô nương, lúc trước là vì thời gian nhận thức không dài, cho nênchúng ta mới không có đáp ứng, nhưng hiện tại ta lại tin tưởng Mộ cô nương tuyệtđối là một người quang minh lỗi lạc, vì thái độ lúc trước ta hướng ngươi xinlỗi, còn hi vọng ngươi có thể cho chúng ta một cơ hội.

Thành trì chúng ta muốn đi cách thành Ngải Y khôngxa, đường xá chúng ta đều tương đối quen thuộc, tin tưởng cũng có thể giúp ngươitiết kiệm không ít thời gian."

Mộ Chỉ Ly quan sát Lâm Việt Thư thần sắc biến hóa,sắc mặt cũng trở nên dễ nhìn vài phần. Lời nói này của Lâm Việt Thư phi thườngthành khẩn, nàng không chút nào hoài nghi những lời này đều là phát ra từ tronglòng của hắn.

Nàng cũng không phải loại người cổ hủ, đối phươngđã nói như vậy rồi, nàng nếu không đáp ứng khác nào loại người kiêungạo.

"Lâm công tử nói nghiêm trọng rồi, chuyện này vốnlà do ta đường đột, đã như vậy, cảm ơn nhé." Mộ Chỉ Ly gật đầu nói, trên mặtcũng toát ra ý cảm tạ.

Như vậy, nàng cũng không cần đi tìm ngườikhác.

"Mộ cô nương khách khí." Lâm Việt Thư ôm quyền nói:"Chúng ta ngày mai sẽ xuất phát, sáng sớm ngày mai gặp ở cửa thành, không biếtMộ cô nương định như thế nào?"

"Không có vấn đề "

...

Sau khi Mộ Chỉ Ly ly khai, Đới Tuấn lông mày nhíuchặt: "Đại ca, cứ như vậy mang theo một người xa lạ, không phải có chút lỗmãng?" Hắn căn bản là nhìn không thấu Mộ Chỉ Ly nông sâu thếnào.

Nhìn biểu hiện của Mộ Chỉ Ly, gia thế có lẽ khôngđơn giản, mặc dù không có ác ý nhưng ai biết được. Trên thế giới này có ngườixấu nào lại tự nhận mình là người xấu đâu.

Bọn hắn lần này vận chuyển hàng hóa giá trị xa xỉ.Trên đường đi nếu gặp sơn tặc, Mộ Chỉ Ly lại có ý đồ bất chính, đối với bọn họảnh hưởng rất lớn. Cho nên ngay từ đầu nghe Mộ Chỉ Ly nói muốn theo chân bọn họ,hắn liền đề cao cảnh giác.

Lâm Việt Thư nhìn thoáng qua Lâm Kỳ, nghĩ đến biểuhiện lúc trước của Mộ Chỉ Ly nói: "Dùng cảm giác của ta, Mộ cô nương chắc có lẽkhông phải người như vậy, nàng có lẽ thật là muốn đi thành Ngải Y mua đồ, mộtquả yêu tinh, coi như là yêu tinh phẩm giai thấp nhất giá trị cũng tuyệt đốikhông thấp.

Lấy hàng hóa của chúng ta bất quá cũng chỉ vì tiềntài mà thôi. Một người nguyện ý mạo hiểm mất đi một quả yêu tinh, ban nãy nếuchúng ta không đáp ứng nàng, chuyện này không phải cứ như vậy bỏ qua rồisao?"

Lâm Việt Thư nói chưa dứt lời, Đới Tuấn buồn bựcnói: "Đúng vậy, trực tiếp không đáp ứng để cho nàng đi là được rồi, đại ca huynhtại sao phải giữ nàng lại?" Nếu không, hiện tại cũng sẽ không có chuyện phiềnphức như vậy.

Nghe vậy, Lâm Việt Thư có chút thấm thía nói: "ĐớiTuấn, theo như lời đệ nói như vậy chúng ta chiếm tiện nghi rồi, nhưng là như thếnày chúng ta cũng tựu hạ thấp nhân phẩm, đã có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai,mà đây không phải tác phong của chúng ta, đệ hiểuchưa?"

Đới Tuấn khẽ gật đầu, nhưng đáy mắt lại có vài phầnkhông cho là đúng. Chỉ là chút chuyện nhỏ, đại ca lại nghiêm trọng hóa vấn đề.Đợi sau khi trở về đem chuyện này nói lại, ý nghĩ của đại ca nhất định khôngkhác gì hắn bây giờ.

Lâm Kỳ lúc này chuyển sự chú ý lên yêu tinh, nhìnLâm Càng Thư trên mặt có chút không có ý tứ, sợ hãi hỏi: "Đại ca, muội lại mangđến phiền toái cho huynh?"

Nhìn Lâm Kỳ bộ dáng khả ái, Lâm Việt Thư vuốt tócnàng nói: "Không có, Kỳ nhi không nên suy nghĩ nhiều, nhanh ăn cơmđi."

...

Mộ Chỉ Ly ly khai tửu lầu tìm chỗ dừng chân, thànhBạch Nhật cùng thành La Thiên kỳ thật cũng không có bao nhiêu khác biệt, đồngdạng náo nhiệt, có các loại thế lực, còn nàng thì ngốc nghếch ở trong phòng tuluyện.

Nếu nói muốn dạo phố, không bằng đợi đến lúc tớithành Ngải Y rồi đi, dù sao đồ vật ở thành Ngải Y đều hiếm có, nàng rất hiếukỳ.

Hôm sau.

Trời vừa hừng đông, Mộ Chỉ Ly mở mắt kết thúc quátrình tu luyện.

Cầm bao phục xuất phát, Mộ Chỉ Ly một thân nhẹnhàng, ngoại trừ một bao phục nhỏ cùng một thanh trường kiếm không có thêm đồvật nào khác. Dĩ nhiên nàng đi xa không chỉ mang theo những thứ này, chẳng quatoàn bộ đều đặt ở trong túi càn khôn mà thôi.

Mỗi lần đến những lúc như thế này nàng đều cảm kháisự thần kỳ của túi càn khôn. Nếu không có túi càn khôn, xuất hành có nhiều bấttiện dật vu ngôn biểu (*ý là vượt ra ngoài tư tưởng hay tình cảm nào đó dù chưađược giải thích nhưng lại khiến người nghe hiểu được). Huống chi nàng hay còn làmột dược sư, cũng không thể khiêng cái lò luyện đan hành tẩua.

Rất nhanh Mộ Chỉ Ly đã đi tới cửa thành. Ở cửathành nàng thấy có năm cỗ xe ngựa, đồng thời nàng cũng nhìn thấy Lâm Việt Thưcùng Lâm Kỳ.

"Mộ cô nương, ngươi đã đến rồi." Lâm Việt Thư lễphép cười chào hỏi

Mộ Chỉ Ly gật đầu: "Hi vọng ta chưa có tới muộn."Năm cỗ xe ngựa đã chuẩn bị xong, nếu nàng đến trễ thì thật sự có chút ít ngượngngùng.

Nghe vậy, Lâm Việt Thư liền hiểu ý Mộ Chỉ Ly, giảithích nói: "Chúng ta còn phải chờ một chút mới có thể xuấtphát."

Lâm Kỳ chạy tới bên người Mộ Chỉ Ly, cười hì hì,nhìn rất đáng yêu: "Tỷ tỷ, hôm nay chúng ta xuất phát cùng lúc, trên đường nếucó gì không biết tỷ cứ hỏi ta, Kỳ nhi thế nhưng mà hiểu được rất nhiềuđấy!"

Thấy thế, Mộ Chỉ Ly cùng Lâm Việt Thư đều buồn cườicười: "Kỳ nhi thật là giỏi a."

Lâm Kỳ cùng Mộ Chỉ Ly tuổi tác chênh lệch cũngkhông lớn, nhưng tâm tính hai người lại có một khoảng cách thật lớn. Một mặt làdo Mộ Chỉ Ly xuyên không đến đây, kiếp trước nàng đã hai mươi tuổi, tuy tuổi tácnhỏ đi, nhưng tâm tính thì không thay đổi.

Mặt khác là bởi hai người bọn họ bối cảnh gia đìnhkhông giống nhau, Lâm Kỳ sinh hoạt hiển nhiên không có gì ước thúc, mà nàng tạiMộ gia sinh hoạt lại không phải như vậy, nhìn Mộ Hàn Mặc tuổi còn nhỏ mà hiểuđược nhiều như vậy thì có thể nhìn ra được.

Trong gia tộc Mộ gia, hài tử ngây thơ chất phác nhưLâm Kỳ hầu như là không tồn tại. Bọn hắn chỉ mới vài tuổi đã quán chú tư tưởng,chính là tu luyện, nhất định phải cường đại lên.

Đang cùng Lâm Kỳ nói chuyện, Mộ Chỉ Ly cũng lầnlượt đánh giá năm cỗ xe ngựa, bốn chiếc bên trong đều tràn đầy hàng hóa, hiểnnhiên là vận chuyển vật phẩm, một chiếc xe ngựa thì trống không, hẳn là để bọnhắn sử dụng.

Mộ Chỉ Ly cũng chú ý tới số người vận chuyển ướcchừng hơn hai mươi người, có xa phu còn có hộ tống, bất quá nàng xem xét chínhlà biết rõ chủ yếu đúng là Lâm Việt Thư cùng với mười ngườikhác.

Nếu nàng đoán không lầm, trừ bọn họ ra mười ngườibên ngoài, những người khác hẳn là do bọn hắn mời đến.

Cũng không có đợi bao lâu, rất nhanh Lâm Việt Thưđi tới trước mặt Mộ Chỉ Ly: "Mộ tiểu thư, ngươi cùng Lâm Kỳ không bằng an vịtrong xe ngựa a?"

Lâm Việt Thư không cho rằng Mộ Chỉ Ly là cao thủgì, dù sao nhìn vào tuổi tác của Mộ Chỉ Ly, hắn đã thấy rất nhiều đệ tử ngangngược chỉ biết dựa vào thế lực gia tộc, kỳ thật bản thân mình căn bản cũng khôngcó thực lực gì.

Mà Mộ Chỉ Ly tuy chưa nói là ngang ngược, tính cáchcũng không tệ, nhưng hắn cũng không cho rằng khối yêu tinh kia là Mộ Chỉ Lychính mình đạt được mà là từ trong gia tộc lấy ra.

Bọn họ đại thủ bút*(ý nói vung tiền như rác) đãquen, nếu chính mình đạt được thì hẳn phải biết đạt được một quả yêu tinh khókhăn như thế nào, há lại cho rằng là trò đùa bình thường mang đi tặngngười?

Mộ Chỉ Ly cùng với Lâm Kỳ đi vào trong xe ngựa. Saukhi tiến vào, xe ngựa chậm rãi bắt đầu chuyển động, nàng mới biết ngồi trong xengựa chỉ có nàng cùng Lâm Kỳ, những người khác cưỡi ngựa hộ tống chungquanh.

"Kỳ nhi, mỗi lần vận chuyển đều là một mình muộingồi trong xe ngựa sao?" Mộ Chỉ Ly không khỏi lên tiếng hỏi, người ta đều là ởbên cạnh đi tới, nàng ngồi trong xe ngựa tựa hồ có chút không thích hợp, Lâm Kỳdù sao nhỏ tuổi nhất, ngồi ở bên trong cũng không có gì đángtrách.

Nghe Mộ Chỉ Ly nói, Lâm Kỳ lắc đầu: "Còn có Vân Nhitỷ tỷ cùng Hỏa Nhi tỷ tỷ cũng ngồi trong xe ngựa, bất quá hôm nay bọn họ đều ởbên ngoài."

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng thấy được hai nữ tử đi bênngoài xe ngựa, thoạt nhìn ước chừng chừng hai mươi tuổi, tướng mạo đều có chúttươi ngon mọng nước (*thủy linh). Nàng biết rõ bọn họ hôm nay không ngồi trongxe ngựa nguyên nhân lớn nhất có khả năng chính là vìnàng.

Hỏa Nhi trên mặt cũng lúng túng, hiển nhiên đối vớiviệc đột nhiên xuất hiện một Mộ Chỉ Ly lai lịch không rõ ràng cảm thấy rất khôngcao hứng: "Đại ca, ta không rõ tại sao phải mang theo nữ nhân này, còn muốn chonàng ngồi xe ngựa, rõ ràng là thuận tiện cho nàng, nàng ta nghĩ mình là đại tiểuthư chắc."

Nàng vốn tính tình nóng nảy, ruột để ngoài da, có ýkiến gì đều nói thẳng ra.

Lâm Việt Thư nhìn nàng một cái, trên mặt lộ thêmvài phần bất đắc dĩ: "Hỏa Nhi, không nếu như vậy, muội cũng có thể vào trong xengựa nghỉ ngơi, không cần cùng chúng ta ở cùng mộtchỗ."

Tuy Hỏa Nhi thực lực cũng không tệ, nhưng bìnhthường đều ở trong xe ngựa nghỉ ngơi. Dù sao nơi này có bọn hắn bảo vệ là đủrồi, nếu thật sự có thổ phỉ, Hỏa Nhi tái xuất hiện cũng khôngmuộn.

Hỏa Nhi nhếch miệng, nói: "Ta mới không muốn cùngnàng mặt đối mặt, còn không bằng xuống đi, ít nhất tâm tình khoan khoái dễ chịu!Nếu ta lên xe, cái loại đại tiểu thư này nói không chừng lấy ta làm nha hoàn saisử, ta không có cái hứng thú đó!"

Trước đó nghe xong lời Mang Tuấn nói, Hỏa Nhi liềnđối với Mộ Chỉ Ly không có hảo cảm, dù sao tự nhiên nhảy ra một người xa lạ aicũng không thích, hơn nữa đối phương còn là một nữ nhân! Một nữ nhân xinhđẹp!

Nếu là một nam nhân tướng mạo anh tuấn, có lẽ HỏaNhi sẽ không có ác cảm như vậy, dù sao cùng phái tương xích, khác phái tươnghấp* (cùng giới tính thì mâu thuẫn nhau, khác giới tính thì hấp dẫn nhau) mà!Nhất là mỹ nữ tầm đó, tỉnh táo thích nhau rất ít xuất hiện, đại đa số thời điểmđều là bài xích.

Không hề nghi ngờ, Hỏa Nhi hiện tại đối với Mộ ChỉLy cảm giác chính là như vậy.

Nghe Hỏa Nhi nói, Lâm Việt Thư nhíu mày: "Hỏa Nhi,ngươi nói quá mức rồi, Mộ cô nương tuy gia thế không tệ, nhưng cũng không phảiloại người như ngươi nói, nói chuyện nhỏ giọng mộtchút."

Lâm Việt Thư nhìn nhìn xe ngựa, khoảng cách giữabọn hắn cũng không tính là xa, cũng không biết Mộ cô nương có thể nghe thấy haykhông, nếu như nghe thấy, vậy thì thật xấu hổ.

Hỏa Nhi nói chuyện vốn không có hạ thấp thanh âm,nàng muốn để cho Mộ Chỉ Ly biết rõ nàng không được chào đón đến cỡ nào: "Thìsao, vốn chính là cái loại người này, còn không cho người tanói!"

Ngồi trong xe ngựa, Mộ Chỉ Ly nghe rất rõ ràng, bấtquá nàng lại tuyệt không để ý, Hỏa Nhi nói như thế nào nàng không quản. Dù saođạt được mục đích rồi cũng tách ra, về sau cũng sẽ không gặp mặt, cần gì phải sođo?

Hỏa Nhi sinh khí, nàng cũng không để ý tới. Hỏa Nhilại không vọt tới trước mặt của nàng, nàng Mộ Chỉ Ly cũng không nhàn hạ thoảimái đến mức chú ý tâm tình của người khác.

Người không phạm ta ta không phạm người, chỉ cầnđừng đắc tội nàng là được.

Nghĩ vậy, Mộ Chỉ Ly nhắm mắt lại bắt đầu tiếp tụctu luyện. Trước khi bắt đầu giải đấu toàn quốc, nàng có thể tăng thêm một phầnthực lực thì càng tốt, dù sao nhiều một phần thực lực chính là nhiều một phầnlực lượng.

Lần này, nàng không mang tâm tình dạo chơi, giaolưu, tìm hiểu mà là nhất định phải thắng.

Trong không khí, Thiên Lực hướng phía Mộ Chỉ Ly hộitụ, từng chút một tăng cường thực lực của nàng. Bất tri bất giác đã đến buổitối, đám người Lâm Việt Thư đứng tại một gian cửa của khách điếm, hiển nhiên đâyhết thảy đều là bọn hắn trước đó an bài tốt.

Lão bản khách điếm rất quen thuộc theo chân bọn họchào hỏi. Qua đó có thể thấy được con đường này Lâm Việt Thư bọn hắn đi qua baonhiêu lần, mọi người đều quen thuộc mọi thứ trênđường.

"Mộ cô nương, tối nay chúng ta ngay ở chỗ này nghỉtạm một đêm, ngày mai lại tiếp tục lên đường."

Cho dù bọn hắn không biết mệt mỏi, ngựa cũng cầnphải ăn vài thứ, bằng không ngày mai như thế nào tiếp tục lên đường? Mộ Chỉ Lytự nhiên cũng hiểu được điểm này, cùng Lâm Kỳ xuốngxe.

Sau khi xuống xe, Lâm Kỳ vô cùng cao hứng đi theoLâm Việt Thư, mà Mộ Chỉ Ly thì vừa vặn đụng phải Hỏa Nhi, Hỏa Nhi trông thấynàng thì hừ lạnh một tiếng.

Mộ Chỉ Ly xem như không thấy. Hiện tại, nếu nàngcùng Hỏa Nhi nháo thì không khác gì tự tìm phiền toái. Đến lúc đó lại làm LâmViệt Thư khó xử, nàng cũng không vẻ vang gì.

Lúc ăn cơm, Lâm Việt Thư có ý là mọi người ngồicùng một chỗ ăn. Nhưng Hỏa Nhi, Đới Tuấn lại không muốn cùng Mộ Chỉ Ly ngồi cùngmột chỗ, cho nên Lâm Kỳ cùng Lâm Việt Thư ngồi bên cạnh Mộ ChỉLy.

Thấy thế, Mộ Chỉ Ly khóe miệng gợi lên một vòngđường cong mờ, không biết là đang cười hay đang tựgiễu.

Đối với nàng mà nói, cách làm của đám người Hỏa Nhithật sự ấu trĩ. Nàng trước kia sinh hoạt là cái dạng gi? Từ nhỏ đến lớn bị côlập, chẳng lẽ hiện tại còn lo lắng sợ bị cô lập haysao?

Hành trình cứ như vậy lúng ta lúng túng tiến hành.Rốt cục, bọn hắn sắp có thể đạt được mục đích, Mộ Chỉ Ly cũng có một chút hưngphấn.

Lâm Việt Thư thở dài một hơi, một mạch đi đến đâyđều không gặp sơn tặc, xem ra bọn hắn lần này vận khí không tệ. Chỉ cần có thểthành công vận chuyển đến địa điểm, bọn hắn có thể đạt được một số thù lao khôngnhỏ, đủ để bọn hắn đi mua đồ hoặc nghỉ ngơi trong một thời gian ngắnrồi.

Đám người Hỏa nhi tuy không thích Mộ Chỉ Ly, nhưngtrong lòng đối với nàng cũng đã buông lỏng đề phòng. Rất rõ ràng Mộ Chỉ Ly đốivới hàng hóa bọn họ vận chuyển không có ý ngấp nghé, bằng không thì sẽ không đếnbây giờ đều không có hành động.

"Mộ tỷ tỷ, thành Ngải Y cách nơi này không xa, đimột ngày theo hướng đông thì tới nơi!" Lâm Kỳ mở miệng nói, cùng Mộ Chỉ Ly ởchung trong vòng vài ngày, nàng càng ngày càng ưa thích vị tỷ tỷ này. Nàng khôngrõ vì cái gì Hỏa Nhi tỷ tỷ mỗi lần nhìn thấy Mộ tỷ tỷ sắc mặt đều không tốt,nàng thấy Mộ Chỉ Ly là một người tốt lại còn sâu sắc.

"Ha ha, đúng vậy a, rốt cục đã tới rồi." Mộ Chỉ Lycùng Lâm Kỳ ngày càng thân thiết, nàng thật sự xem Lâm Kỳ như muội muội củamình. Bộ dáng ngây thơ thiên chân vô tà của Lâm Kỳ làm người ta không tự chủđược sinh ra trìu mến.

Nhưng mà, sau một khắc nụ cười trên mặt Lâm Kỳ lậptức biến mất, hốc mắt bắt đầu ướt át: "Sau khi tới Mộ tỷ tỷ phải rời đi rồi, Kỳnhi không thấy được tỷ tỷ nữa..."

Nghe Lâm Kỳ nói, Mộ Chỉ Ly có chút cảm động, đemLâm Kỳ ôm vào trong ngực: "Về sau có rảnh tỷ tỷ nhất định sẽ tới thămmuội."

...

Ngoài xe ngựa.

Lâm Việt Thư nhìn thoáng qua không che dấu đượchưng phấn trên mặt nói: "Còn chưa tới đâu, mọi người đừng cao hứng quá sớm!" Hắntuy hiểu được cảm giác hưng phấn của mọi người, nhưng dù sao cũng còn một đoạnđường. Nếu hiện tại cả đám đều buông lỏng, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì biếtứng phó như thế nào?

"Vâng!" Mọi người đồng loạt hô to, tinh thần phấnchấn, bởi vậy có thể thấy được uy tín của Lâm Việt Thư trong nhóm người này thậtsự không tệ. Hắn nói chuyện tất cả mọi người là không chút nào nghi ngờ đều nghetheo, bất quá sự hưng phấn trong đáy mắt của mọi người như trước không có biếnmất.

Đi đường nhiều ngày, không chỉ thân thể mệt mỏi,hơn nữa thời thời khắc khắc đều muốn giữ vững tinh thần, đối với bọn họ mà nóicũng là một loại phụ tải. Loại mệt mỏi tinh thần này so với mệt mỏi thân thể cònmuốn nghiêm trọng hơn. Tuy nhiên nghĩ đến về sau bọn hắn có thể nghỉ ngơi thậttốt, tự nhiên cũng cao hứng.

Nhưng mà, loại tình huống này không tiếp tục baolâu, sắc mặt Mộ Chỉ Ly đột nhiên biến đổi. Nàng phát hiện khí tức chung quanhđột nhiên nhiều hơn, ý nghĩ đầu tiên trong đầu nàng là sơn tặc xuấthiện!

Không nghĩ tới sắp tới nơi còn xuất hiện phiềnphức. Nàng cũng không chắc những người này có phải sơn tặc hay không? Nếu thậtsự đúng là như thế, đám sơn tặc này đích thực rất thông minh, rất giỏi nắm bắttâm lý của bọn hắn. Nếu đến sớm, tất cả mọi người đều đã có sự đề phòng. Đồngdạng tập kích, nếu là ở phía trước mà nói hiệu quả có được hiển nhiên không bằnghiện tại, thời cơ có thể nói là phi thường thỏa đáng.

Sau khi Mộ Chỉ Ly phát giác một lúc, Lâm Việt Thưcũng phát hiện có chỗ không đúng, chân mày cau lại, hắn không biết đến tột cùnglà chỗ nào không đúng, nhưng kinh nghiệm nhiều năm giúp hắn nhậnra.

Nắm chặt kiếm trong tay, nói: "Mọi người chuẩn bịsẵn sàng, phía trước khả năng có sơn tặc!"

Lời này vừa nói ra, mọi người nghiêm chỉnh chấphành. Trước tiên bắt đầu cảnh giới, lấy vũ khí đem hàng hóa vây ở giữa, quét mắtchung quanh. Từ đầu đến cuối, bọn hắn đều không hoài nghi lời Lâm Việt Thư nói,điểm này thể hiện tình sự kỷ luật của đoàn bọn hắn.

Một đoàn đội chỉ có thể có một loại thanh âm, nếucó người không hợp tác hoặc là nghi vấn thì không đạt được trình độ như vậy. MộChỉ Ly nhìn động tác của bọn hắn, âm thầm gật đầu tánthưởng.

Càng tiến về phía trước, Lâm Việt Thư càng xác địnhý nghĩ của mình là đúng: "Hỏa Nhi, ngươi cùng Tuyết Nhi đồng loạt đi một chiếcxe ngựa, bảo hộ Kỳ nhi cùng Mộ cô nương, những người khác chuẩn bị chiếnđấu!"

Hỏa Nhi tuy trong lòng không muốn, nhưng cũng trướctiên đi tới một chiếc xe ngựa, bảo hộ Lâm Kỳ nàng nghĩa bất dung từ, nhưng bảonàng bảo hộ Mộ Chỉ Ly thì nàng không muốn.

Ngay lúc Lâm Việt Thư nói xong mệnh lệnh, sơn tặc ởhai bên đỉnh núi gào thét xông tới, số lượng chừng hơn trăm người. Nhìn một mànnày, Lâm Việt Thư sắc mặt trở nên khó nhìn.

Bọn hắn tại đây bất quá chỉ có hơn hai mươi ngườimà thôi, mà đối phương có hơn trăm người, bọn hắn còn phải bảo vệ hàng hóa nữa,độ khó hẳn có thể nghĩ.

Người ở chỗ này ngoại trừ Mộ Chỉ Ly, sắc mặt đềurất khó coi. Bọn hắn trước kia đã từng gặp qua sơn tặc, nhưng tình huống xuấthiện trên trăm sơn tặc là lần đầu tiên gặp được. Bình thường bất quá là mười mấytên, trên trăm tên thì có chút lao sư động chúng (*)rồi.

* huy động nhiều người để làm 1 việc rấtnhỏ

Sơn tặc đầu lĩnh là một nam tử thập phần cườngtráng, hắn cởi trần, toàn thân tản ra khí tức tục tằng và dã man. Khiến ngườichú mục nhất chính là ánh mắt của hắn, bởi vì hắn có một con mắt bịmù.

Chỉ nhìn thoáng qua, Mộ Chỉ Ly liền biết rõ sơn tặcđầu lĩnh kia là dân liều mạng.

Bọn sơn tặc cũng không có trực tiếp động thủ, sơntặc đầu lĩnh nhìn bọn hắn nói: "Trong các ngươi ai là người phụtrách?"

Lâm Việt Thư đứng dậy, nói: "Sơn tặc đại ca, chúngta vận chuyển hàng hóa, lần đầu tiên tại đỉnh núi này gặp phải ngài. Này coi nhưlà ta hiếu kính ngài, để cho chúng ta đi qua được haykhông?"

Nói xong, đem một túi tiền đưa cho sơn tặc đầulĩnh.

Sơn tặc đầu lĩnh tiếp nhận túi tiền nặng trịch, sứcnặng của túi tiền cho thấy Lâm Việt Thư là người rất thức thời, hắn nói: "Ngươirất thức thời, nếu như ta chỉ có một người, ta nhất định tha các ngươi đi qua.Nhưng ta còn có nhiều huynh đệ như vậy, ngươi hiếu kính ta rồi, nhưng các huynhđệ của ta lại không có, bọn hắn cũng không thể tốn công đi mà lại không đượcgì!

Ngươi vẫn nên đem hàng hóa lưu lại, mang người củangươi ly khai đi. Thấy ngươi thức thời như vậy, ta sẽ không đả thương tánh mạngcủa các ngươi."

Nghe sơn tặc đầu lĩnh nói, Lâm Việt Thư sắc mặt khócoi rất nhiều, hiển nhiên một hồi ác chiến là tránh không được: "Đã như vầy,cũng chỉ có thể liều mạng đánh cược một lần!"

/655

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status