Chuyển ngữ: nhoclubu
***
Mãi cho đến bây giờ, anh vẫn cho rằng được quen biết với Tô Mân đúng là một dịp tình cờ tuyệt đẹp.
Đó là sáu năm trước.
Sáu năm trước, một người bạn của anh muốn tổ chức buổi dã ngoại, một nhóm mười mấy người chạy ra ngoại ô chơi, dựng lều trại, nhóm lửa nướng thức ăn, chuẩn bị tận hưởng một cuối tuần thoải mái.
Đáng lẽ anh đi một mình, nhưng Từ Mỹ Quân lại nhất định muốn đi chung với anh, anh không có cách nào, đành phải dẫn cô theo.
Giữa lúc anh quay về lấy áo sơ mi của mình, vô tình phát hiện áo đang ở dưới thân của một cô gái, giờ phút này cô đang nằm trên võng, lấy quyển sách đắp lên mặt.
Đầu tiên anh nhìn cô gái kia, còn tưởng là Từ Mỹ Quân, hôm đó Từ Mỹ Quân cũng mặc áo sơ mi trắng, quần jean, cho nên anh không để ý, bước đến vỗ vỗ cô, “Quân Quân, đứng lên, em đè lên áo của anh rồi.”
Cô lấy quyển sách xuống.
Ánh mặt trời len lỏi qua đám lá cây, đang chiếu lên mặt anh, anh hết hồn.
Duyên phận đúng là rất kỳ diệu, khi đó anh hai mươi sáu tuổi, cũng không phải trước đó chưa từng yêu ai, anh cũng gặp rất nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng bỗng nhiên, anh vừa nhìn thấy Tô Mân, trái tim như bị va chạm một cái, tim anh cứ đập thình thịch như vậy, chậm mất vài nhịp.
Đó là một cô gái rất thanh tú và đáng yêu.
Cô gái ấy lúc này mới phát giác ra mình đang đè lên áo sơ mi của anh, cô ngượng ngùng rút ra, nhìn thấy trên đó có nếp nhăn, cô liên tục xin lỗi: “Xin lỗi anh, trước khi ngồi đã không nhìn kỹ.”
Anh hoàn hồn lại, vội vã trả lời: “Không sao.”
Tim đập mạnh mà thong thả, tay anh đặt trong túi, gần như siết chặt vì căng thẳng, chuyện này là sao vậy nhỉ?
Cô thật đẹp, đôi mắt trong veo, đôi môi hơi mỏng, đường cong khóe môi khi mỉm cười thật đáng yêu, làn da trắng mịn, cô hệt như một con búp bê barbie Trung Quốc xinh đẹp với đôi mắt to tròn.
Cô thoái mái mỉm cười với anh, nói: “Chào anh.”
Anh hơi hồi hộp, mặt đỏ lên, vội đáp: “Chào em.”
Đưa áo sơ mi của anh, cô tràn ngập áy náy lại xin lỗi lần nữa: “Thật có lỗi với anh.”
Ma xui quỷ khiến thế nào mà anh liền hỏi: “Em tên gì?”
Hỏi xong liền cảm thấy xấu hổ, không ngờ cô cũng không để tâm, thoái mái trả lời anh: “Em tên là Tô Mân, Tô trong tua cờ, Mân trong ngọc thạch.”
Anh lại nói, “Mân chi điêu điêu, bất nhược ngọc chi chương chương.”[1]
Tô Mân liền mỉm cười, “Còn anh?”
“Anh tên Sở Du, Sở trong sở mộc thâm kiều, Du trong ngọc đẹp.”
Tô Mân nghĩ mộ lúc, lập tức nói, “Hà bất yểm du, du bất yểm hà.”[2]
Anh nở nụ cười, thích cô ngay tại khoảnh khắc ấy.
Không có cách nào không thích cô, cũng tuyết đối không thể không thích cô.
Dường như được sự yêu thích của bản thân thúc đẩy, anh lại hỏi cô, “Lát nữa em có muốn đi dạo với anh không? Bên kia có nhánh sông, nước sông rất trong, mà ở đó còn có ốc và cua nữa.”
Nói xong anh có hơi hối hận, đây chỉ là lần đầu gặp nhau, nói chuyện còn chưa đến năm câu, anh lại mạnh dạn hẹn cô như vậy?
Tô Mân cười, nâng mắt sáng trong suốt lên, ý là chấp nhận.
Mấy người bạn ở bên kia gọi họ: “Nướng xong rồi nè.”
Mọi người ồn ào từ bốn phía chạy qua đó, bầu không khí liền náo nhiệt lên.
Tuy là đi cùng với Từ Mỹ Quân, nhưng giờ phút này anh đã quên mất cô ấy. Khi ăn đồ nướng, anh tự nhiên ngồi bên cạnh cô, muốn đặc biệt chăm sóc đến cô hơn một chút.
Tô Mân là cô gái cởi mở, không hề kiêu căng, cô tiếp nhận sự chăm sóc của anh một cách tự nhiên, lại nhỏ giọng hỏi anh: “Con sông mà anh nói ở đâu vậy?”
Anh nháy mắt mấy cái với cô, “Không thì bây giờ chúng ta đi qua đó nhé.”
Hai người cùng cười, lại hệt như lén lút chuồn mất, tránh khỏi đám người huyên náo bên đây, lặng lẽ đi tìm con sông nhỏ kia.
Con đường dẫn đến dòng sông kia toàn là đá cuội, Tô Mân đi lảo đảo, đương nhiên anh phải đỡ cô.
Khi đến đến bờ sông, hoàng hôn đã buông xuống, nước sông chảy ào ào bên cạnh hai người, cây cối hai bên sông thật cao, còn có tiếng chim hót líu lo trên cành, ánh tà dương sáng rỡ len lỏi qua khe hở của tán cây rọi xuống, kéo bóng dáng của hai người ra thật dài.
Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh, tim đập mạnh, nảy lên trong lòng, phát ra tiếng thình thịch, xuyên qua ánh sáng giữa lá cây, anh đột nhiên rất muốn hôn cô.
Mà thực tế, họ đã làm vậy thật.
Biết nhau chưa đầy hai tiếng đồng hồ, nhưng lại như đôi tình nhân lâu ngày không gặp, anh kinh ngạc với sự chủ động và nhiệt tình của chính mình. Anh cúi sát đầu lại, chụp lấy môi cô, nhẹ nhàng hôn lên đó.
Thức ăn nướng lúc chiều có mùi vị cay nồng, nhưng khi hôn lên đầu lưỡi cô, trong miệng lại toàn là hương vị ngọt mát, anh tham lam mút lấy đầu lưỡi cô, hưởng thụ sự ngọt ngào nhè nhẹ trong miệng cô. Còn cô, từ từ nhắm hai mắt lại, vẻ mặt ửng hồng, nhưng không hề chống cự, chỉ hồi hộp và vui vẻ cùng anh.
Cho tới bây giờ, anh vẫn cảm thấy đêm đó thật sự rất đẹp.
***
Sở Du ngẩng đầu, anh mệt mỏi thở hắt ra.
Đoạn hồi ức trước đây hiện ra thật rõ ràng, hồi ức mà cô cho anh, anh vĩnh viễn không bao giờ quên.
Nhưng tại sao, tại sao cô lại làm như vậy? Tại sao không từ mà biệt? Tại sao muốn rời xa anh?
***
Mãi cho đến bây giờ, anh vẫn cho rằng được quen biết với Tô Mân đúng là một dịp tình cờ tuyệt đẹp.
Đó là sáu năm trước.
Sáu năm trước, một người bạn của anh muốn tổ chức buổi dã ngoại, một nhóm mười mấy người chạy ra ngoại ô chơi, dựng lều trại, nhóm lửa nướng thức ăn, chuẩn bị tận hưởng một cuối tuần thoải mái.
Đáng lẽ anh đi một mình, nhưng Từ Mỹ Quân lại nhất định muốn đi chung với anh, anh không có cách nào, đành phải dẫn cô theo.
Giữa lúc anh quay về lấy áo sơ mi của mình, vô tình phát hiện áo đang ở dưới thân của một cô gái, giờ phút này cô đang nằm trên võng, lấy quyển sách đắp lên mặt.
Đầu tiên anh nhìn cô gái kia, còn tưởng là Từ Mỹ Quân, hôm đó Từ Mỹ Quân cũng mặc áo sơ mi trắng, quần jean, cho nên anh không để ý, bước đến vỗ vỗ cô, “Quân Quân, đứng lên, em đè lên áo của anh rồi.”
Cô lấy quyển sách xuống.
Ánh mặt trời len lỏi qua đám lá cây, đang chiếu lên mặt anh, anh hết hồn.
Duyên phận đúng là rất kỳ diệu, khi đó anh hai mươi sáu tuổi, cũng không phải trước đó chưa từng yêu ai, anh cũng gặp rất nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng bỗng nhiên, anh vừa nhìn thấy Tô Mân, trái tim như bị va chạm một cái, tim anh cứ đập thình thịch như vậy, chậm mất vài nhịp.
Đó là một cô gái rất thanh tú và đáng yêu.
Cô gái ấy lúc này mới phát giác ra mình đang đè lên áo sơ mi của anh, cô ngượng ngùng rút ra, nhìn thấy trên đó có nếp nhăn, cô liên tục xin lỗi: “Xin lỗi anh, trước khi ngồi đã không nhìn kỹ.”
Anh hoàn hồn lại, vội vã trả lời: “Không sao.”
Tim đập mạnh mà thong thả, tay anh đặt trong túi, gần như siết chặt vì căng thẳng, chuyện này là sao vậy nhỉ?
Cô thật đẹp, đôi mắt trong veo, đôi môi hơi mỏng, đường cong khóe môi khi mỉm cười thật đáng yêu, làn da trắng mịn, cô hệt như một con búp bê barbie Trung Quốc xinh đẹp với đôi mắt to tròn.
Cô thoái mái mỉm cười với anh, nói: “Chào anh.”
Anh hơi hồi hộp, mặt đỏ lên, vội đáp: “Chào em.”
Đưa áo sơ mi của anh, cô tràn ngập áy náy lại xin lỗi lần nữa: “Thật có lỗi với anh.”
Ma xui quỷ khiến thế nào mà anh liền hỏi: “Em tên gì?”
Hỏi xong liền cảm thấy xấu hổ, không ngờ cô cũng không để tâm, thoái mái trả lời anh: “Em tên là Tô Mân, Tô trong tua cờ, Mân trong ngọc thạch.”
Anh lại nói, “Mân chi điêu điêu, bất nhược ngọc chi chương chương.”[1]
Tô Mân liền mỉm cười, “Còn anh?”
“Anh tên Sở Du, Sở trong sở mộc thâm kiều, Du trong ngọc đẹp.”
Tô Mân nghĩ mộ lúc, lập tức nói, “Hà bất yểm du, du bất yểm hà.”[2]
Anh nở nụ cười, thích cô ngay tại khoảnh khắc ấy.
Không có cách nào không thích cô, cũng tuyết đối không thể không thích cô.
Dường như được sự yêu thích của bản thân thúc đẩy, anh lại hỏi cô, “Lát nữa em có muốn đi dạo với anh không? Bên kia có nhánh sông, nước sông rất trong, mà ở đó còn có ốc và cua nữa.”
Nói xong anh có hơi hối hận, đây chỉ là lần đầu gặp nhau, nói chuyện còn chưa đến năm câu, anh lại mạnh dạn hẹn cô như vậy?
Tô Mân cười, nâng mắt sáng trong suốt lên, ý là chấp nhận.
Mấy người bạn ở bên kia gọi họ: “Nướng xong rồi nè.”
Mọi người ồn ào từ bốn phía chạy qua đó, bầu không khí liền náo nhiệt lên.
Tuy là đi cùng với Từ Mỹ Quân, nhưng giờ phút này anh đã quên mất cô ấy. Khi ăn đồ nướng, anh tự nhiên ngồi bên cạnh cô, muốn đặc biệt chăm sóc đến cô hơn một chút.
Tô Mân là cô gái cởi mở, không hề kiêu căng, cô tiếp nhận sự chăm sóc của anh một cách tự nhiên, lại nhỏ giọng hỏi anh: “Con sông mà anh nói ở đâu vậy?”
Anh nháy mắt mấy cái với cô, “Không thì bây giờ chúng ta đi qua đó nhé.”
Hai người cùng cười, lại hệt như lén lút chuồn mất, tránh khỏi đám người huyên náo bên đây, lặng lẽ đi tìm con sông nhỏ kia.
Con đường dẫn đến dòng sông kia toàn là đá cuội, Tô Mân đi lảo đảo, đương nhiên anh phải đỡ cô.
Khi đến đến bờ sông, hoàng hôn đã buông xuống, nước sông chảy ào ào bên cạnh hai người, cây cối hai bên sông thật cao, còn có tiếng chim hót líu lo trên cành, ánh tà dương sáng rỡ len lỏi qua khe hở của tán cây rọi xuống, kéo bóng dáng của hai người ra thật dài.
Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh, tim đập mạnh, nảy lên trong lòng, phát ra tiếng thình thịch, xuyên qua ánh sáng giữa lá cây, anh đột nhiên rất muốn hôn cô.
Mà thực tế, họ đã làm vậy thật.
Biết nhau chưa đầy hai tiếng đồng hồ, nhưng lại như đôi tình nhân lâu ngày không gặp, anh kinh ngạc với sự chủ động và nhiệt tình của chính mình. Anh cúi sát đầu lại, chụp lấy môi cô, nhẹ nhàng hôn lên đó.
Thức ăn nướng lúc chiều có mùi vị cay nồng, nhưng khi hôn lên đầu lưỡi cô, trong miệng lại toàn là hương vị ngọt mát, anh tham lam mút lấy đầu lưỡi cô, hưởng thụ sự ngọt ngào nhè nhẹ trong miệng cô. Còn cô, từ từ nhắm hai mắt lại, vẻ mặt ửng hồng, nhưng không hề chống cự, chỉ hồi hộp và vui vẻ cùng anh.
Cho tới bây giờ, anh vẫn cảm thấy đêm đó thật sự rất đẹp.
***
Sở Du ngẩng đầu, anh mệt mỏi thở hắt ra.
Đoạn hồi ức trước đây hiện ra thật rõ ràng, hồi ức mà cô cho anh, anh vĩnh viễn không bao giờ quên.
Nhưng tại sao, tại sao cô lại làm như vậy? Tại sao không từ mà biệt? Tại sao muốn rời xa anh?
/67
|