Câu hỏi với âm giọng đượm buồn của Mộc Ly Tâm khiến Sở Mục và cả Mộc Thái đều xuống sắc tức thời.
Thấy họ im lặng, cô lại hơi gượng cười:
"Vậy là điều con hy vọng nhất đã không xảy ra! Không sao, thời gian đặt tên cho tiểu công chúa có thể kéo dài đến một tháng sau mà, con chờ được."
Tự đặt cho mình hy vọng, rồi lại tự an ủi chính mình để khỏa lấp vào khoảng trời hụt hẫng trong lòng.
Ai nhìn thấy cô lúc này cũng không khỏi xót xa. Mộc Thái sau khi ngắm nhìn cháu gái một lúc, cũng di chuyển sang bên cạnh, ôn nhu an ủi con gái:
"Vừa vừa sinh em bé xong, đừng để tâm trạng buồn sầu ảnh hưởng đến sức khỏe."
"Ba này, có phải lần đầu con sinh con đâu mà ba lo sợ! Con ổn mà!"
Từ "ổn" thốt lên nhẹ hẫng nhưng vẫn không giấu được âm giọng nghẹn ngào, nụ cười hiện trên môi cô gái nhưng hốc mắt lại chan chứa lệ buồn.
Nhìn cô như vậy, hai người đàn ông mang phận làm ba như Mộc Thái và Sở Mục cũng xúc động theo.
Đúng lúc cảm xúc bất ổn, nữ điều dưỡng phụ trách khoa sản đã mở cửa vào thông báo:
"Mời người nhà của sản phụ Mộc Ly Tâm bế em bé ra ngoài tiêm ngừa mũi đầu tiên."
"Vâng!"
Mộc Ly Tâm vui vẻ trả lời, sau đó liền gượng người ngồi dậy, khiến nữ y tá trong phòng giật mình, vội vàng ngăn cản ngay.
"Em ơi, không được ngồi lúc này đâu. Em vừa phẫu thuật xong, nên để cơ thể ổn định hơn hãy ngồi, tốt nhất là sau 24 tiếng. Ở đây có ông của bé, cứ để một trong hai người họ bế em bé đi cũng được."
"Trời ạ, nhiều sản phụ sau khi phẫu thuật xong, tâm lý ai cũng sợ đau nên chả dám nhúc nhích mạnh, em vừa phẫu thuật xong có vài tiếng đã muốn ngồi dậy rồi, không thấy đau hay sao?"
Nữ y tá hoạt bát nên vui nói nguyên một tràn văn khá dài, khiến ba người họ ngơ ra. Mộc Ly Tâm lúc này mới thôi ý định ngồi dậy nữa, cô hồn nhiên đáp:
"Em thấy đau, nhưng vẫn trong khả năng chịu được. Vả lại do lần trước em sinh thường nên không biết những chuyện cần lưu ý sau khi sinh mổ. Vậy để em nhờ ông ngoại bé bế bé đi tiêm."
Nói xong, cô liền quay sang Mộc Thái, tiếp lời:
"Ba! Ba rành mấy chuyện này hơn, ba bế cháu đi hộ con nha!"
"Thì từ đầu ba đã định như thế rồi, chỉ có con loi nhoi nhất thôi. Con nằm yên nghỉ ngơi là ba mừng lắm rồi ấy!"
Mộc Thái vừa nói, vừa bước tới chỗ nữ y tá đang bế đứa bé sẵn ở trên tay.
"Bác biết cách bế không?"
"Biết! Việc này tôi làm thêm lần này nữa là ba lần rồi, nên cô yên tâm."
"Nào, tiểu công chúa, sang đây ông ngoại bế con đi tiêm nhé!"
Mộc Thái nhẹ nhàng đón lấy đứa bé còn đỏ hỏn từ tay nữ y tá. Sau đó, cùng cô ấy đưa bé con đến phòng tiêm ngừa.
Lúc này, chỉ còn Sở Mục và Mộc Ly Tâm ở lại. Cô nhìn ông, rồi nói:
"Ba ơi! Giờ con cũng khỏe, với lại ở đây có y tá riêng chăm sóc cho hai mẹ con con rồi, nên ba cứ an tâm về nhà chăm sóc anh Thanh hộ con nha! Chắc khoảng năm ngày con sẽ được xuất viện thôi à!"
Sở Mục không nói gì cả, ông từ tốn bước qua sofa ngồi, rồi mới nói:
"Ở nhà còn có tiểu Hồng, con không cần lúc nào cũng bận lòng quá nhiều vì tiểu Thanh như vậy. Con nên quan tâm đến bản thân mình một chút."
"Anh ấy là chồng con, dĩ nhiên cần được con quan tâm chứ ba. Mặc khác, vì con không muốn tiểu Hồng tiếp xúc quá gần với anh ấy nên con mới nhờ ba ở bên cạnh anh ấy thay con vài hôm. Chẳng lẽ điều đó ba cũng không thể thực hiện?"
"Ý của ba không phải vậy! Ba chỉ thấy thương cho con thôi, một mình thiệt thòi đủ thứ, ba không muốn thấy con mang nhiều gánh nặng trên vai. Điều đó, tiểu Thanh cũng không muốn."
"Ba thương con, vậy ba giúp con chăm sóc anh ấy vài hôm là được. Còn gánh nặng hay thiệt thòi gì đó, con căn bản không cảm nhận ra một chút nào hết."
Cuộc trò chuyện giữa hai người cứ vô hình tạo nên cảm giác căng thẳng. Sở Mục giờ cũng chẳng còn lời gì để nói, nên ông đã đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Được rồi, ba làm theo ý của con. Mà con không nhờ thì ba cũng thay con chăm sóc tiểu Thanh thôi. Ba không để người phụ nữ khác chạm vào cơ thể chồng con đâu mà lo."
Nghe vậy, Mộc Ly Tâm liền mím môi cười cười:
"Vâng ạ! Vậy ba về sớm đi kẻo muộn."
"Con ở đây một mình được không?"
"Dạ được, lát nữa ba con với y tá quay lại ngay thôi. Ba cứ đi đi ạ!"
"Ừm! Vậy ba về! Sáng mai sẽ đích thân nấu vài món ngon cho con tẩm bổ."
"Thế con cảm ơn ba trước!"
Mộc Ly Tâm vui cười, Sở Mục cũng cười với cô, rồi mới quay lưng ra về.
Bấy giờ, cô lại loay hoay tìm điện thoại để mở clip trong camera giám sát phát trực tiếp tại phòng ngủ ở nhà ra xem.
Thấy người đàn ông ấy vẫn nằm trên giường, bên cạnh cũng không có ai lạ thì cô mới an lòng mỉm cười.
Thật ra, lý do ghen tuông chỉ là một phần rất nhỏ, mà nguyên nhân khiến cô lo sợ nhất là sợ kẻ xấu cố tình tiếp cận để làm hại hắn.
Trải qua biết bao sóng gió, quả thực giờ cô rất sợ. Sợ nguy hiểm gì đó lại ập tới, khiến cô và hắn chia xa.
Nhưng có lẽ Mộc Ly Tâm không biết một điều rằng, khi cô tắt điện thoại, thì tiểu Hồng đã bước vào căn phòng ấy.
Cô biết đêm nay Mộc Ly Tâm sẽ không về nhà, nên rất thoải mái tận hưởng khoảnh khắc bình yên đang có.
Chỉ cần là ngồi nhìn hắn thôi, tiểu Hồng cô đã cảm thấy vui lòng.
Lẳng lặng ngồi một hồi, cô ấy lại khẽ khàng lên tiếng:
"Đêm nay vợ anh không có ở nhà, vậy để em thay chị ấy làm tròn bổn phận!"
Nói rồi, tiểu Hồng đích thân mang tới một chậu nước ấm, lấy chiếc khăn nhỏ vắt ráo nước để sẵn, rồi tiến tới gần người đàn ông ấy. Đúng lúc cô định mở cúc áo của hắn thì ngoài cửa có người bước vào.
"Tiểu Hồng, cô đang làm gì vậy?"
Bất ngờ nghe thấy câu hỏi của dì Hoa, tiểu Hồng giật mình, vội tránh ra xa khỏi người Lăng Thanh.
"Tôi...tôi thấy Thiếu phu nhân không có ở nhà, cũng không ai giúp Thiếu gia lau người, nên tôi định...định lau cho anh ấy."
Dì Hoa bước tới gần hơn, sau khi quan sát thấy hơi thở của người đàn ông ấy vẫn đều đặn bình thường, thì bà mới nhìn sang tiểu Hồng, rồi nói:
"Trước khi đi, Thiếu phu nhân có dặn, ngoài lão gia ra thì bất cứ ai cũng không được đến gần Thiếu gia. Cả cô, dù là em gái nuôi của Thiếu gia cũng không ngoại lệ. Cho nên, sau này nếu không phản vấn đề cần thiết thì cô đừng lui tới nơi này nữa. Ở đây có camera giám sát, nếu để Thiếu phu nhân nhìn thấy cô tới gần Thiếu gia, cô ấy sẽ không vui đâu."
Bị đối xử gay gắt, tiểu Hồng đương nhiên bất mãn trong lòng, nhưng vẫn phải tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời:
"Tôi biết rồi!"
Trả lời xong, cô ta cũng rời khỏi đó.
Lúc ra tới ngoài cửa, lại chạm mặt A Bình đứng canh gác bên ngoài, dọa cô một phen giật mình.
Hắn đâu phải tội phạm đang bị truy nã hay có kẻ thù chờ ám sát. Sao Mộc Ly Tâm lại giữ kĩ như thế?
Tất cả cũng vì quá yêu thương, quá chu đáo mà ra!
Thấy họ im lặng, cô lại hơi gượng cười:
"Vậy là điều con hy vọng nhất đã không xảy ra! Không sao, thời gian đặt tên cho tiểu công chúa có thể kéo dài đến một tháng sau mà, con chờ được."
Tự đặt cho mình hy vọng, rồi lại tự an ủi chính mình để khỏa lấp vào khoảng trời hụt hẫng trong lòng.
Ai nhìn thấy cô lúc này cũng không khỏi xót xa. Mộc Thái sau khi ngắm nhìn cháu gái một lúc, cũng di chuyển sang bên cạnh, ôn nhu an ủi con gái:
"Vừa vừa sinh em bé xong, đừng để tâm trạng buồn sầu ảnh hưởng đến sức khỏe."
"Ba này, có phải lần đầu con sinh con đâu mà ba lo sợ! Con ổn mà!"
Từ "ổn" thốt lên nhẹ hẫng nhưng vẫn không giấu được âm giọng nghẹn ngào, nụ cười hiện trên môi cô gái nhưng hốc mắt lại chan chứa lệ buồn.
Nhìn cô như vậy, hai người đàn ông mang phận làm ba như Mộc Thái và Sở Mục cũng xúc động theo.
Đúng lúc cảm xúc bất ổn, nữ điều dưỡng phụ trách khoa sản đã mở cửa vào thông báo:
"Mời người nhà của sản phụ Mộc Ly Tâm bế em bé ra ngoài tiêm ngừa mũi đầu tiên."
"Vâng!"
Mộc Ly Tâm vui vẻ trả lời, sau đó liền gượng người ngồi dậy, khiến nữ y tá trong phòng giật mình, vội vàng ngăn cản ngay.
"Em ơi, không được ngồi lúc này đâu. Em vừa phẫu thuật xong, nên để cơ thể ổn định hơn hãy ngồi, tốt nhất là sau 24 tiếng. Ở đây có ông của bé, cứ để một trong hai người họ bế em bé đi cũng được."
"Trời ạ, nhiều sản phụ sau khi phẫu thuật xong, tâm lý ai cũng sợ đau nên chả dám nhúc nhích mạnh, em vừa phẫu thuật xong có vài tiếng đã muốn ngồi dậy rồi, không thấy đau hay sao?"
Nữ y tá hoạt bát nên vui nói nguyên một tràn văn khá dài, khiến ba người họ ngơ ra. Mộc Ly Tâm lúc này mới thôi ý định ngồi dậy nữa, cô hồn nhiên đáp:
"Em thấy đau, nhưng vẫn trong khả năng chịu được. Vả lại do lần trước em sinh thường nên không biết những chuyện cần lưu ý sau khi sinh mổ. Vậy để em nhờ ông ngoại bé bế bé đi tiêm."
Nói xong, cô liền quay sang Mộc Thái, tiếp lời:
"Ba! Ba rành mấy chuyện này hơn, ba bế cháu đi hộ con nha!"
"Thì từ đầu ba đã định như thế rồi, chỉ có con loi nhoi nhất thôi. Con nằm yên nghỉ ngơi là ba mừng lắm rồi ấy!"
Mộc Thái vừa nói, vừa bước tới chỗ nữ y tá đang bế đứa bé sẵn ở trên tay.
"Bác biết cách bế không?"
"Biết! Việc này tôi làm thêm lần này nữa là ba lần rồi, nên cô yên tâm."
"Nào, tiểu công chúa, sang đây ông ngoại bế con đi tiêm nhé!"
Mộc Thái nhẹ nhàng đón lấy đứa bé còn đỏ hỏn từ tay nữ y tá. Sau đó, cùng cô ấy đưa bé con đến phòng tiêm ngừa.
Lúc này, chỉ còn Sở Mục và Mộc Ly Tâm ở lại. Cô nhìn ông, rồi nói:
"Ba ơi! Giờ con cũng khỏe, với lại ở đây có y tá riêng chăm sóc cho hai mẹ con con rồi, nên ba cứ an tâm về nhà chăm sóc anh Thanh hộ con nha! Chắc khoảng năm ngày con sẽ được xuất viện thôi à!"
Sở Mục không nói gì cả, ông từ tốn bước qua sofa ngồi, rồi mới nói:
"Ở nhà còn có tiểu Hồng, con không cần lúc nào cũng bận lòng quá nhiều vì tiểu Thanh như vậy. Con nên quan tâm đến bản thân mình một chút."
"Anh ấy là chồng con, dĩ nhiên cần được con quan tâm chứ ba. Mặc khác, vì con không muốn tiểu Hồng tiếp xúc quá gần với anh ấy nên con mới nhờ ba ở bên cạnh anh ấy thay con vài hôm. Chẳng lẽ điều đó ba cũng không thể thực hiện?"
"Ý của ba không phải vậy! Ba chỉ thấy thương cho con thôi, một mình thiệt thòi đủ thứ, ba không muốn thấy con mang nhiều gánh nặng trên vai. Điều đó, tiểu Thanh cũng không muốn."
"Ba thương con, vậy ba giúp con chăm sóc anh ấy vài hôm là được. Còn gánh nặng hay thiệt thòi gì đó, con căn bản không cảm nhận ra một chút nào hết."
Cuộc trò chuyện giữa hai người cứ vô hình tạo nên cảm giác căng thẳng. Sở Mục giờ cũng chẳng còn lời gì để nói, nên ông đã đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Được rồi, ba làm theo ý của con. Mà con không nhờ thì ba cũng thay con chăm sóc tiểu Thanh thôi. Ba không để người phụ nữ khác chạm vào cơ thể chồng con đâu mà lo."
Nghe vậy, Mộc Ly Tâm liền mím môi cười cười:
"Vâng ạ! Vậy ba về sớm đi kẻo muộn."
"Con ở đây một mình được không?"
"Dạ được, lát nữa ba con với y tá quay lại ngay thôi. Ba cứ đi đi ạ!"
"Ừm! Vậy ba về! Sáng mai sẽ đích thân nấu vài món ngon cho con tẩm bổ."
"Thế con cảm ơn ba trước!"
Mộc Ly Tâm vui cười, Sở Mục cũng cười với cô, rồi mới quay lưng ra về.
Bấy giờ, cô lại loay hoay tìm điện thoại để mở clip trong camera giám sát phát trực tiếp tại phòng ngủ ở nhà ra xem.
Thấy người đàn ông ấy vẫn nằm trên giường, bên cạnh cũng không có ai lạ thì cô mới an lòng mỉm cười.
Thật ra, lý do ghen tuông chỉ là một phần rất nhỏ, mà nguyên nhân khiến cô lo sợ nhất là sợ kẻ xấu cố tình tiếp cận để làm hại hắn.
Trải qua biết bao sóng gió, quả thực giờ cô rất sợ. Sợ nguy hiểm gì đó lại ập tới, khiến cô và hắn chia xa.
Nhưng có lẽ Mộc Ly Tâm không biết một điều rằng, khi cô tắt điện thoại, thì tiểu Hồng đã bước vào căn phòng ấy.
Cô biết đêm nay Mộc Ly Tâm sẽ không về nhà, nên rất thoải mái tận hưởng khoảnh khắc bình yên đang có.
Chỉ cần là ngồi nhìn hắn thôi, tiểu Hồng cô đã cảm thấy vui lòng.
Lẳng lặng ngồi một hồi, cô ấy lại khẽ khàng lên tiếng:
"Đêm nay vợ anh không có ở nhà, vậy để em thay chị ấy làm tròn bổn phận!"
Nói rồi, tiểu Hồng đích thân mang tới một chậu nước ấm, lấy chiếc khăn nhỏ vắt ráo nước để sẵn, rồi tiến tới gần người đàn ông ấy. Đúng lúc cô định mở cúc áo của hắn thì ngoài cửa có người bước vào.
"Tiểu Hồng, cô đang làm gì vậy?"
Bất ngờ nghe thấy câu hỏi của dì Hoa, tiểu Hồng giật mình, vội tránh ra xa khỏi người Lăng Thanh.
"Tôi...tôi thấy Thiếu phu nhân không có ở nhà, cũng không ai giúp Thiếu gia lau người, nên tôi định...định lau cho anh ấy."
Dì Hoa bước tới gần hơn, sau khi quan sát thấy hơi thở của người đàn ông ấy vẫn đều đặn bình thường, thì bà mới nhìn sang tiểu Hồng, rồi nói:
"Trước khi đi, Thiếu phu nhân có dặn, ngoài lão gia ra thì bất cứ ai cũng không được đến gần Thiếu gia. Cả cô, dù là em gái nuôi của Thiếu gia cũng không ngoại lệ. Cho nên, sau này nếu không phản vấn đề cần thiết thì cô đừng lui tới nơi này nữa. Ở đây có camera giám sát, nếu để Thiếu phu nhân nhìn thấy cô tới gần Thiếu gia, cô ấy sẽ không vui đâu."
Bị đối xử gay gắt, tiểu Hồng đương nhiên bất mãn trong lòng, nhưng vẫn phải tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời:
"Tôi biết rồi!"
Trả lời xong, cô ta cũng rời khỏi đó.
Lúc ra tới ngoài cửa, lại chạm mặt A Bình đứng canh gác bên ngoài, dọa cô một phen giật mình.
Hắn đâu phải tội phạm đang bị truy nã hay có kẻ thù chờ ám sát. Sao Mộc Ly Tâm lại giữ kĩ như thế?
Tất cả cũng vì quá yêu thương, quá chu đáo mà ra!
/203
|