"Sao anh biết những gì cô ta nói là bịa đặt?"
Câu hỏi của cô không những không khiến người đàn ông đối diện hoang mang, mà trái lại hắn còn đang bật cười, hắn thản nhiên đáp:
"Thì tại anh tin em!"
"Tin vô điều kiện luôn à?"
"Đương nhiên!"
"Nhưng tiếc cho anh là cô ta nói đúng."
Cô trả lời tỉnh bơ, giờ là đến lượt người đàn ông kia đang hoang mang. Thấy vậy, Mộc Ly Tâm liền cong môi cười đắc chí, xong mới nói:
"Có một số fan mê tranh em vẽ, biết tin em sinh em bé nên gửi hoa đến tặng liên tục mấy hôm liền. Chắc cô ta thấy vậy nên tưởng em có tình nhân bên ngoài chứ gì."
Giờ thì nét mặt của hắn mới hoà hoãn hơn, trên môi đã có nụ cười:
"Trùng hợp thật, lúc đó anh cũng nói là fan em tặng."
Nói xong, hắn âu yếm tựa vào người cô gái. Cả hai lại khắng khít bên nhau nồng nàn.
"Vợ!"
"Em đây!"
"Anh có cái này muốn cho vợ xem, nhưng mà xem xong vợ phải bình tĩnh nha, không được xông đi đánh người."
Nghe thế, cô lại cau mày:
"Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy?"
"Cũng không hẳn là nghiêm trọng, anh chỉ sợ em ghen không giữ được bình tĩnh nên anh nhắc nhở trước cho chắc."
"Xời, tưởng gì chứ mấy cái trò ghen tuông vớ vẩn đó, ai có chứ Mộc Ly Tâm này nhất định không có, em nói với anh nhiều lần rồi mà!"
"Chồng của em không ngoan, em cũng không cần quản đâu."
Cô hào khí đáp trả với vẻ mặt vênh vang, như kiểu ta đây không sợ mất chồng, trông buồn cười vô đối.
"Được thôi! Nếu vợ nói vậy thì anh đây cũng không ngại nữa, em chuẩn bị xem đi nha!"
Nói xong, cả hai bắt đầu ngồi ngay ngắn lại. Lăng Thanh lấy điện thoại ra, với vài thao tác đơn giản hắn đã mang một đoạn video đưa tới trước mặt cô vợ bảo bối.
Đoạn video rất ngắn, chỉ chừng 10 giây, nhưng sau khi xem xong nét mặt của người phụ nữ liền hiện đầy vạch đen, chứ không giống như những gì cô vừa hiên ngang tuyên bố.
Và dĩ nhiên cô đang ghen khi nhìn thấy, vào hôm Lăng Thanh tỉnh lại, tiểu Hồng từng có ý định hôn lén chồng mình.
"Cũng may lúc đó anh tỉnh lại kịp lúc mới khiến cô ta dè dặt, chứ nếu không là chồng em bị người khác chiếm tiện nghi rồi."
Hắn thong thả buông lơi vài câu. Sau khi đặt điện thoại lên bàn, mới tập trung nhìn sang biểu cảm của người bên cạnh.
Thấy cô lầm lầm lì lì chẳng nói chẳng rằng, ánh mắt thì lạnh lùng, hắn bắt đầu hoang mang lần thứ n.
"Chết tiệt! Đúng là cái đồ em gái mưa tâm địa khó lường mà. Dám âm thầm chiếm tiện nghi chồng chị hả, để hôm nay chị cho em biết thế nào là lễ độ."
Lèm bèm đay nghiến xong, Mộc Ly Tâm bất ngờ đứng dậy, hùng hổ đi về phía cửa, dọa Lăng Thanh sợ xanh mặt, vội vã chạy theo ôm cô lại.
"Em đi đâu vậy vợ?"
"Dĩ nhiên là đi tìm cô ta tính sổ rồi. Đúng là cái thứ lì lợm mà, năm lần bảy lượt bị cảnh cáo nhưng vẫn cố chấp lén lút vào đây tiếp cận chồng em. Chắc cô ta tưởng em dễ dãi."
"Thôi thôi, vợ bớt nóng. Hồi nãy vợ nói không ghen rồi mà?"
Hắn vừa nói xong, cô lập tức bình tâm hơn, sau đó quay người lại nhìn hắn, điềm đạm đáp:
"Hồi nãy không ghen, nhưng bây giờ ghen! Được không hả? Cô ta là cái thá gì mà dám đến gần chồng em. Lúc đầu thì tỏ ra hiền lành chất phác, tâm tính đơn thuần lắm, nào ngờ là hồ ly biến hình thành thỏ. Em không hiểu sao ba không tới đây bắt con hồ ly này về cho rồi."
Bất mãn xong, Mộc Ly Tâm liền bỏ qua sofa ngồi với nét mặt cáu kỉnh.
Lúc này, Lăng Thanh cũng tiến tới giải bày:
"Không phải tại ba, mà đây là ý của anh."
"Ý của anh? Em thấy thú vị quá rồi đấy."
Mộc Ly Tâm nhếch môi với tâm trạng không vui, khiến bầu không khí cũng trở nên ngột ngạt.
"Vợ ơi, em bớt nóng, nghe anh nói thì em mới hiểu được chứ!"
"Vậy thì anh nói nhanh đi, lấp lửng hoài biết bực bội lắm không?"
Cô phát cáu qua tới hắn, lớn tiếng xong lại cảm thấy áy náy, nhưng vì thể diện, vì cái giá của một người vợ quyền lực mà vẫn ương bướng không chịu nhún nhường.
Mà thật ra hắn cũng đâu có trách giận gì cô, thậm chí còn cười xong mới nói:
"Thì anh phải giữ cô ta ở lại mới lật tẩy cái đuôi hồ ly của ả được chứ!"
Đến nước này, ngọn lửa trong lòng cô gái mới nguội xuống phần nào. Âm giọng thốt ra cũng nhẹ nhàng hơn:
"Tiếp theo anh định làm gì? Em nói trước là không thể chịu đựng lâu được nữa đâu. Đừng để đến lúc em cào nát mặt cô ta ra rồi hối hận muộn màng."
Cô nói nhẹ nhàng, mà lại khiến sắc mặt người ngồi bên cạnh tái mét. Hắn thầm nuốt nước bọt cái ực, khóe môi giật giật, miễn cưỡng nặn ra nụ cười giả trân.
Ai bảo vợ hắn hiền? Thật ra là chưa ai chọc đúng huyệt đạo có chứa ngọn lửa ngầm bên trong thôi.
Cô mà chiến, chắc có nước tan xác đối phương.
Chỉ nghĩ tới thôi hắn đã rén run người, vội vuốt ve, xoa dịu vợ yêu của mình.
"Thôi vợ hạ hỏa, anh sẽ giải quyết nhanh nhất có thể. Nhưng mà đêm nay, vợ cho anh xa vợ một đêm nhé?"
"Để làm gì?"
"Để thực hiện kế hoạch!"
"Không thực hiện ban ngày được à?"
Hắn lắc đầu, và trưng ra khuôn mặt baby siêu cute khiến đối phương lại nhũn tim ra.
"Em đồng ý! Nhưng anh phải nói cho em biết cụ thể kế hoạch là gì!"
"Tất nhiên! Nhưng phải cho anh ôm em, anh mới nói được!"
"Anh Thanh, anh ba mươi tuổi rồi đấy! Không thể trưởng thành hơn được à?"
"Ở với vợ, cần gì trưởng thành. Người cứng nhắc quá, gia đình sẽ không vui đâu."
Hắn nhe răng cười nịnh, rồi nhanh chóng dang tay ôm cô vào lòng. Trước khi nói, còn hôn lên má cô một cái.
"Anh không ngờ vợ anh khi ghen lại dữ dội đến vậy?"
"Hiền hay dữ, còn phải tùy hoàn cảnh, tùy vào kẻ trước mặt là thánh nhân hay phù thủy đội lốt người. Những cô gái ngoài kia dựa vào đâu mà mơ mộng đến người đàn ông của em, trong khi em mới là người nằm gai nếm mật hơn mười năm trời."
"Vậy nếu...mà khoan, anh chỉ nói là nếu như thôi nha! Nếu anh phản bội em thì sao?"
"Thì em giết anh, rồi tự sát cùng anh."
Cô đáp nhẹ nhàng, nhưng lại chứng minh được tình cảm của mình dành cho đối phương to lớn đến nhường nào.
Vì hắn đang hiểu rằng, chuyện sống chết cùng nhau chỉ tồn tại khi trái tim không thể thiếu vắng bóng hình người quan trọng nhất.
Kẻ mất người còn, nếu không thể quên đi sẽ càng khổ sở gấp trăm ngàn lần.
Lắng đọng cùng nhau vài giây, hắn mới nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình, rồi ôn nhu mở lời:
"Ngày đó nhất định sẽ không xảy ra!"
"Anh chắc chắn?"
"Chắc chắn! Chúng ta vất vả gian truân nhiều rồi, em đau, anh khổ, từ giờ về sau sẽ là những ngày tháng hạnh phúc!"
Lời ngọt ngào thốt ra, và được kết thúc tất cả mọi vấn đề bằng một nụ hôn nồng nàn nơi đôi môi non mềm.
Bữa sáng hôm nay, thứ khiến họ no nê nhất không phải là điểm tâm bằng rau thịt, mà là miếng mật phủ trên môi người bạn đời lý tưởng!
...----------------...
Tối hôm đó, chẳng biết tình cờ hay cố ý, mà tiểu Hồng lại tìm tới thư phòng, nơi Lăng Thanh hay lui tới làm việc hằng đêm.
Thấy cửa phòng không đóng, như bao lần cô ta lại âm thầm tiến vào trong. Quả nhiên, đêm nay cô vẫn được gặp người đàn ông ấy.
"Tới rồi à!"
Tiểu Hồng vẫn đang dè dặt đứng bên cửa đã nghe thấy giọng nói trầm ấm của người bên trong vọng ra, nên nhẹ bước tiến vào.
"Sao anh biết là em tới?"
"Không em thì là ai? Ly Tâm chẳng bao giờ lui tới nơi này cả."
"Sao vậy ạ?"
"Vì cô ấy không thích công việc chính trị, cô ấy đam mê hội họa, nhưng anh thì lại không thích bộ môn đó, nên cả hai đôi khi không cùng chung lập trường."
Nhận ra giọng nói ảm đạm của Lăng Thanh, và nét mặt ưu tư của hắn, tiểu Hồng lại khẽ hỏi:
"Anh đang có tâm sự à? Có phải đã cãi nhau với Thiếu phu nhân?"
"Ừm, vừa tranh cãi nhau vì một vài vấn đề nhỏ nhặt, nên anh định ngủ ở đây đêm nay. Vừa vặn có em tới tâm sự cũng tốt."
Hắn hơi cười, sau đó rời khỏi bàn làm việc để qua sofa ngồi.
"Qua đây ngồi đi, đứng mãi không thấy mỏi chân à?"
Tiểu Hồng thật sự bất ngờ khi nghe thấy lời đề nghị của Lăng Thanh.
Chần chờ mãi một hồi cô mới dám tiến tới ngồi đối diện với hắn, khẽ nói:
"Chắc chút nữa chị ấy sẽ qua đây tìm anh giảng hòa thôi!"
Hắn cười nhạt:
"Tính cách cô ấy mạnh mẽ, bất khuất, nên sẽ không hạ mình đi tìm anh đâu."
"Vậy thì anh tìm chị ấy. Là vợ chồng ai chẳng có những lúc cãi vã, chỉ cần gạt bỏ cái tôi của bản thân là gia đình sẽ viên mãn!"
"Xem ra tuổi em còn nhỏ, nhưng lại rất hiểu chuyện."
"Một thân một mình thì phải tự lập thôi anh!"
"Nếu cô ấy cũng được như em thì tốt quá!"
Hắn bất giác thốt lên câu nói khiến tiểu Hồng cúi đầu, bẽn lẽn cười thầm.
"Mà thôi, đừng nhắc tới cô ấy nữa! Nói chuyện của chúng ta đi."
"Chuyện...chuyện của chúng ta là chuyện gì ạ?"
"Anh có cảm giác hình như em..."
Hắn cứ lấp lửng không rõ, khiến cô gái bất giác hồi hộp, hai bàn tay cứ báu víu vào nhau, mà trạng thái đó lại thu hết vào tầm mắt của người đàn ông.
Thấy thế, hắn mới nói tiếp:
"Hình như em đã gặp anh từ trước, đúng không?"
Tiểu Hồng tiếp tục căng thẳng, liên tục đắn đo một hồi lâu, mới khẽ trả lời:
"Dạ không! Em chỉ gặp anh lần đầu lúc vừa tới đây thôi!"
"Vậy lý do gì khiến em ở lại đây? Trong khi ba đang tạo điều kiện cho em học lên Đại học?"
"Là vì...vì...vì ở đây vui ạ! Em thích có anh chị, và mọi người nên muốn ở lại thêm một thời gian, trước khi trở về học tiếp."
Lăng Thanh khẽ gật đầu, hắn cũng không tỏ ra nghi ngờ gì mấy. Lúc này, tiểu Hồng liền chuyển sang chủ đề khác.
"Thế anh định đêm nay ngủ lại đây thật sao?"
"Thật! Trong kia có giường ngủ, khi nào mệt sẽ vào đó nghỉ ngơi."
Theo hướng ánh mắt của người đàn ông, tiểu Hồng cũng nhìn về phía căn phòng đối diện bàn làm việc. Qua cửa kính ngăn cách, quả nhiên cô thấy có chiếc giường rộng rãi nằm bên trong.
Bấy giờ, hắn lại ôn hòa lên tiếng:
"Tiểu Hồng, em rảnh chứ?"
"Dạ rảnh! Anh cần sai bảo gì hay sao ạ?"
"Ừm, em rảnh thì pha giúp anh tách cà phê, rồi mang lên đây."
"Dạ vâng! Bây giờ em đi ngay, anh chờ một chút nha!"
Tiểu Hồng rời đi, Lăng Thanh ở lại với nụ cười trên môi. Sau đó, hắn thong thả trở về bàn làm việc của mình, chờ đợi tách cà phê "tình yêu" dâng tới.
Câu hỏi của cô không những không khiến người đàn ông đối diện hoang mang, mà trái lại hắn còn đang bật cười, hắn thản nhiên đáp:
"Thì tại anh tin em!"
"Tin vô điều kiện luôn à?"
"Đương nhiên!"
"Nhưng tiếc cho anh là cô ta nói đúng."
Cô trả lời tỉnh bơ, giờ là đến lượt người đàn ông kia đang hoang mang. Thấy vậy, Mộc Ly Tâm liền cong môi cười đắc chí, xong mới nói:
"Có một số fan mê tranh em vẽ, biết tin em sinh em bé nên gửi hoa đến tặng liên tục mấy hôm liền. Chắc cô ta thấy vậy nên tưởng em có tình nhân bên ngoài chứ gì."
Giờ thì nét mặt của hắn mới hoà hoãn hơn, trên môi đã có nụ cười:
"Trùng hợp thật, lúc đó anh cũng nói là fan em tặng."
Nói xong, hắn âu yếm tựa vào người cô gái. Cả hai lại khắng khít bên nhau nồng nàn.
"Vợ!"
"Em đây!"
"Anh có cái này muốn cho vợ xem, nhưng mà xem xong vợ phải bình tĩnh nha, không được xông đi đánh người."
Nghe thế, cô lại cau mày:
"Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy?"
"Cũng không hẳn là nghiêm trọng, anh chỉ sợ em ghen không giữ được bình tĩnh nên anh nhắc nhở trước cho chắc."
"Xời, tưởng gì chứ mấy cái trò ghen tuông vớ vẩn đó, ai có chứ Mộc Ly Tâm này nhất định không có, em nói với anh nhiều lần rồi mà!"
"Chồng của em không ngoan, em cũng không cần quản đâu."
Cô hào khí đáp trả với vẻ mặt vênh vang, như kiểu ta đây không sợ mất chồng, trông buồn cười vô đối.
"Được thôi! Nếu vợ nói vậy thì anh đây cũng không ngại nữa, em chuẩn bị xem đi nha!"
Nói xong, cả hai bắt đầu ngồi ngay ngắn lại. Lăng Thanh lấy điện thoại ra, với vài thao tác đơn giản hắn đã mang một đoạn video đưa tới trước mặt cô vợ bảo bối.
Đoạn video rất ngắn, chỉ chừng 10 giây, nhưng sau khi xem xong nét mặt của người phụ nữ liền hiện đầy vạch đen, chứ không giống như những gì cô vừa hiên ngang tuyên bố.
Và dĩ nhiên cô đang ghen khi nhìn thấy, vào hôm Lăng Thanh tỉnh lại, tiểu Hồng từng có ý định hôn lén chồng mình.
"Cũng may lúc đó anh tỉnh lại kịp lúc mới khiến cô ta dè dặt, chứ nếu không là chồng em bị người khác chiếm tiện nghi rồi."
Hắn thong thả buông lơi vài câu. Sau khi đặt điện thoại lên bàn, mới tập trung nhìn sang biểu cảm của người bên cạnh.
Thấy cô lầm lầm lì lì chẳng nói chẳng rằng, ánh mắt thì lạnh lùng, hắn bắt đầu hoang mang lần thứ n.
"Chết tiệt! Đúng là cái đồ em gái mưa tâm địa khó lường mà. Dám âm thầm chiếm tiện nghi chồng chị hả, để hôm nay chị cho em biết thế nào là lễ độ."
Lèm bèm đay nghiến xong, Mộc Ly Tâm bất ngờ đứng dậy, hùng hổ đi về phía cửa, dọa Lăng Thanh sợ xanh mặt, vội vã chạy theo ôm cô lại.
"Em đi đâu vậy vợ?"
"Dĩ nhiên là đi tìm cô ta tính sổ rồi. Đúng là cái thứ lì lợm mà, năm lần bảy lượt bị cảnh cáo nhưng vẫn cố chấp lén lút vào đây tiếp cận chồng em. Chắc cô ta tưởng em dễ dãi."
"Thôi thôi, vợ bớt nóng. Hồi nãy vợ nói không ghen rồi mà?"
Hắn vừa nói xong, cô lập tức bình tâm hơn, sau đó quay người lại nhìn hắn, điềm đạm đáp:
"Hồi nãy không ghen, nhưng bây giờ ghen! Được không hả? Cô ta là cái thá gì mà dám đến gần chồng em. Lúc đầu thì tỏ ra hiền lành chất phác, tâm tính đơn thuần lắm, nào ngờ là hồ ly biến hình thành thỏ. Em không hiểu sao ba không tới đây bắt con hồ ly này về cho rồi."
Bất mãn xong, Mộc Ly Tâm liền bỏ qua sofa ngồi với nét mặt cáu kỉnh.
Lúc này, Lăng Thanh cũng tiến tới giải bày:
"Không phải tại ba, mà đây là ý của anh."
"Ý của anh? Em thấy thú vị quá rồi đấy."
Mộc Ly Tâm nhếch môi với tâm trạng không vui, khiến bầu không khí cũng trở nên ngột ngạt.
"Vợ ơi, em bớt nóng, nghe anh nói thì em mới hiểu được chứ!"
"Vậy thì anh nói nhanh đi, lấp lửng hoài biết bực bội lắm không?"
Cô phát cáu qua tới hắn, lớn tiếng xong lại cảm thấy áy náy, nhưng vì thể diện, vì cái giá của một người vợ quyền lực mà vẫn ương bướng không chịu nhún nhường.
Mà thật ra hắn cũng đâu có trách giận gì cô, thậm chí còn cười xong mới nói:
"Thì anh phải giữ cô ta ở lại mới lật tẩy cái đuôi hồ ly của ả được chứ!"
Đến nước này, ngọn lửa trong lòng cô gái mới nguội xuống phần nào. Âm giọng thốt ra cũng nhẹ nhàng hơn:
"Tiếp theo anh định làm gì? Em nói trước là không thể chịu đựng lâu được nữa đâu. Đừng để đến lúc em cào nát mặt cô ta ra rồi hối hận muộn màng."
Cô nói nhẹ nhàng, mà lại khiến sắc mặt người ngồi bên cạnh tái mét. Hắn thầm nuốt nước bọt cái ực, khóe môi giật giật, miễn cưỡng nặn ra nụ cười giả trân.
Ai bảo vợ hắn hiền? Thật ra là chưa ai chọc đúng huyệt đạo có chứa ngọn lửa ngầm bên trong thôi.
Cô mà chiến, chắc có nước tan xác đối phương.
Chỉ nghĩ tới thôi hắn đã rén run người, vội vuốt ve, xoa dịu vợ yêu của mình.
"Thôi vợ hạ hỏa, anh sẽ giải quyết nhanh nhất có thể. Nhưng mà đêm nay, vợ cho anh xa vợ một đêm nhé?"
"Để làm gì?"
"Để thực hiện kế hoạch!"
"Không thực hiện ban ngày được à?"
Hắn lắc đầu, và trưng ra khuôn mặt baby siêu cute khiến đối phương lại nhũn tim ra.
"Em đồng ý! Nhưng anh phải nói cho em biết cụ thể kế hoạch là gì!"
"Tất nhiên! Nhưng phải cho anh ôm em, anh mới nói được!"
"Anh Thanh, anh ba mươi tuổi rồi đấy! Không thể trưởng thành hơn được à?"
"Ở với vợ, cần gì trưởng thành. Người cứng nhắc quá, gia đình sẽ không vui đâu."
Hắn nhe răng cười nịnh, rồi nhanh chóng dang tay ôm cô vào lòng. Trước khi nói, còn hôn lên má cô một cái.
"Anh không ngờ vợ anh khi ghen lại dữ dội đến vậy?"
"Hiền hay dữ, còn phải tùy hoàn cảnh, tùy vào kẻ trước mặt là thánh nhân hay phù thủy đội lốt người. Những cô gái ngoài kia dựa vào đâu mà mơ mộng đến người đàn ông của em, trong khi em mới là người nằm gai nếm mật hơn mười năm trời."
"Vậy nếu...mà khoan, anh chỉ nói là nếu như thôi nha! Nếu anh phản bội em thì sao?"
"Thì em giết anh, rồi tự sát cùng anh."
Cô đáp nhẹ nhàng, nhưng lại chứng minh được tình cảm của mình dành cho đối phương to lớn đến nhường nào.
Vì hắn đang hiểu rằng, chuyện sống chết cùng nhau chỉ tồn tại khi trái tim không thể thiếu vắng bóng hình người quan trọng nhất.
Kẻ mất người còn, nếu không thể quên đi sẽ càng khổ sở gấp trăm ngàn lần.
Lắng đọng cùng nhau vài giây, hắn mới nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình, rồi ôn nhu mở lời:
"Ngày đó nhất định sẽ không xảy ra!"
"Anh chắc chắn?"
"Chắc chắn! Chúng ta vất vả gian truân nhiều rồi, em đau, anh khổ, từ giờ về sau sẽ là những ngày tháng hạnh phúc!"
Lời ngọt ngào thốt ra, và được kết thúc tất cả mọi vấn đề bằng một nụ hôn nồng nàn nơi đôi môi non mềm.
Bữa sáng hôm nay, thứ khiến họ no nê nhất không phải là điểm tâm bằng rau thịt, mà là miếng mật phủ trên môi người bạn đời lý tưởng!
...----------------...
Tối hôm đó, chẳng biết tình cờ hay cố ý, mà tiểu Hồng lại tìm tới thư phòng, nơi Lăng Thanh hay lui tới làm việc hằng đêm.
Thấy cửa phòng không đóng, như bao lần cô ta lại âm thầm tiến vào trong. Quả nhiên, đêm nay cô vẫn được gặp người đàn ông ấy.
"Tới rồi à!"
Tiểu Hồng vẫn đang dè dặt đứng bên cửa đã nghe thấy giọng nói trầm ấm của người bên trong vọng ra, nên nhẹ bước tiến vào.
"Sao anh biết là em tới?"
"Không em thì là ai? Ly Tâm chẳng bao giờ lui tới nơi này cả."
"Sao vậy ạ?"
"Vì cô ấy không thích công việc chính trị, cô ấy đam mê hội họa, nhưng anh thì lại không thích bộ môn đó, nên cả hai đôi khi không cùng chung lập trường."
Nhận ra giọng nói ảm đạm của Lăng Thanh, và nét mặt ưu tư của hắn, tiểu Hồng lại khẽ hỏi:
"Anh đang có tâm sự à? Có phải đã cãi nhau với Thiếu phu nhân?"
"Ừm, vừa tranh cãi nhau vì một vài vấn đề nhỏ nhặt, nên anh định ngủ ở đây đêm nay. Vừa vặn có em tới tâm sự cũng tốt."
Hắn hơi cười, sau đó rời khỏi bàn làm việc để qua sofa ngồi.
"Qua đây ngồi đi, đứng mãi không thấy mỏi chân à?"
Tiểu Hồng thật sự bất ngờ khi nghe thấy lời đề nghị của Lăng Thanh.
Chần chờ mãi một hồi cô mới dám tiến tới ngồi đối diện với hắn, khẽ nói:
"Chắc chút nữa chị ấy sẽ qua đây tìm anh giảng hòa thôi!"
Hắn cười nhạt:
"Tính cách cô ấy mạnh mẽ, bất khuất, nên sẽ không hạ mình đi tìm anh đâu."
"Vậy thì anh tìm chị ấy. Là vợ chồng ai chẳng có những lúc cãi vã, chỉ cần gạt bỏ cái tôi của bản thân là gia đình sẽ viên mãn!"
"Xem ra tuổi em còn nhỏ, nhưng lại rất hiểu chuyện."
"Một thân một mình thì phải tự lập thôi anh!"
"Nếu cô ấy cũng được như em thì tốt quá!"
Hắn bất giác thốt lên câu nói khiến tiểu Hồng cúi đầu, bẽn lẽn cười thầm.
"Mà thôi, đừng nhắc tới cô ấy nữa! Nói chuyện của chúng ta đi."
"Chuyện...chuyện của chúng ta là chuyện gì ạ?"
"Anh có cảm giác hình như em..."
Hắn cứ lấp lửng không rõ, khiến cô gái bất giác hồi hộp, hai bàn tay cứ báu víu vào nhau, mà trạng thái đó lại thu hết vào tầm mắt của người đàn ông.
Thấy thế, hắn mới nói tiếp:
"Hình như em đã gặp anh từ trước, đúng không?"
Tiểu Hồng tiếp tục căng thẳng, liên tục đắn đo một hồi lâu, mới khẽ trả lời:
"Dạ không! Em chỉ gặp anh lần đầu lúc vừa tới đây thôi!"
"Vậy lý do gì khiến em ở lại đây? Trong khi ba đang tạo điều kiện cho em học lên Đại học?"
"Là vì...vì...vì ở đây vui ạ! Em thích có anh chị, và mọi người nên muốn ở lại thêm một thời gian, trước khi trở về học tiếp."
Lăng Thanh khẽ gật đầu, hắn cũng không tỏ ra nghi ngờ gì mấy. Lúc này, tiểu Hồng liền chuyển sang chủ đề khác.
"Thế anh định đêm nay ngủ lại đây thật sao?"
"Thật! Trong kia có giường ngủ, khi nào mệt sẽ vào đó nghỉ ngơi."
Theo hướng ánh mắt của người đàn ông, tiểu Hồng cũng nhìn về phía căn phòng đối diện bàn làm việc. Qua cửa kính ngăn cách, quả nhiên cô thấy có chiếc giường rộng rãi nằm bên trong.
Bấy giờ, hắn lại ôn hòa lên tiếng:
"Tiểu Hồng, em rảnh chứ?"
"Dạ rảnh! Anh cần sai bảo gì hay sao ạ?"
"Ừm, em rảnh thì pha giúp anh tách cà phê, rồi mang lên đây."
"Dạ vâng! Bây giờ em đi ngay, anh chờ một chút nha!"
Tiểu Hồng rời đi, Lăng Thanh ở lại với nụ cười trên môi. Sau đó, hắn thong thả trở về bàn làm việc của mình, chờ đợi tách cà phê "tình yêu" dâng tới.
/203
|